8 giờ tối, tại sân thượng tầng thứ 30, cao ốc Mộc thị.
Một người con gái mảnh mai run rẩy đứng gần lan can, mái tóc nàng đen dài
buông xõa sau lưng, tung bay theo gió. Xung quanh cô bao vây khoảng hơn
mười người đàn ông xăm trổ, tướng tá cao lớn cùng một người thiếu phụ
cực kì xinh đẹp, trang điểm kĩ càng, ăn mặc sang trọng,
Mộc phu nhân, Trần Vân Tuyết.
“Phương nhi, một là con nhảy xuống dưới tan xương nát thịt, hai là con nghe lời ta, gả cho Thẩm lão gia, tuổi tuy có chút lớn, nhưng bảo đảm cả đời con ăn sung mặc sướng, muốn gì được đó, lại giúp được cha con mở rộng sự
nghiệp. Con chọn đi, chúng ta nuôi con hai mươi lăm năm nay, giờ là lúc
con đền đáp công ơn sinh thành rồi đó!”. Mộc phu nhân ra vẻ thâm tình
‘khuyên giải’.
“Mẹ, con không phải là con ruột của mẹ sao?
Thẩm gia gia tuổi còn muốn lớn hơn ông nội, cha mẹ chỉ vì tham vọng của
mình nỡ gả con cho ông ấy sao?”. Khuôn mặt Hàn Phương trắng bệch, không
thể tin được sau khi nghe mẹ mình ‘khuyên giải’.
Mộc Hàn Phương
vốn là trưởng nữ của tập đoàn Mộc thị, cha là Mộc Lâm, doanh nhân có
tiếng trên thương trường, trong tay nắm giữ nhiều mối làm ăn quan trọng
của cả nước, mẹ là Trần Vân Tuyết, nữ minh tinh sáng giá một thời, giờ
đang nắm chức chủ tịch đồng thời sở hữu cổ phần chính của đài truyền
hình S. Chỉ vì cha mẹ đến với nhau không phải vì tình yêu mà do ý muốn
liên kết của hai gia tộc Mộc, Trần mới kết hôn với nhau, nên sự ra đời
của cô cũng không được chào đón, năm tháng trưởng thành chịu đủ ghẻ
lạnh, xa lánh. Nay Mộc thị muốn mở rộng thị trường kinh doanh ra nước
ngoài, muốn có sự ủng hộ của Thẩm thị, Thẩm Thái Thành, liền không chút
do dự gật đầu đồng ý gả cô cho lão mặc kệ hạnh phúc cùng mong ước của
đứa con gái duy nhất trong nhà. Hàn Phương cũng rõ trong lòng cha mẹ địa vị của mình không cao, nhưng cô thật sự không can tâm cha mẹ sẽ bỏ rơi
mình tàn nhẫn như vậy nên liều lĩnh đánh cược một lần, đem cái chết ra
để chống cự cuộc hôn nhân này. Không ngờ cô cược sai, mẹ cô không những
không đồng ý hối hôn, lại còn đem tay sai của mình dùng sức ép, dồn cô
đến chân tường.
“Phương nhi, con mau xuống đây a, nếu con không
đáp ứng mối hôn sự này, ta sẽ để những kẻ này chà đạp con rồi chụp hình
đưa lên mạng, về sau con nhất định sẽ không còn chỗ đứng ở nơi đây nữa, xem kết quả chống đối chúng ta là gì. Đừng thách thức sự nhẫn nại của
ta!”
“Mẹ. . . sao mẹ có thể đối với con như vậy? Con là con ruột
của mẹ cơ mà…”. Phương Hàn đau đớn thốt lên, nội tâm là một mảnh lạnh
như băng, không thể tin, xoay lại nhìn người mà mình gọi bằng mẹ hơn hai mươi lăm năm đang đứng kia.
“Hừ, không phải vì cha cô, ta đã
không phải khổ sở chia cách với người ta yêu, không phải vì sự tồn tại
của cô, ta đã không bị gia tộc kiềm chế trong cuộc hôn nhân như địa ngục này. Làm cho cô gả được đến Thẩm gia ta còn có thể lấy được 10% cổ phần Mộc thị, còn hơn nuôi không cô ở nhà. Cô nghĩ ngoài giá trị của một món hàng trao đổi, cô còn có thể hơn sao?”. Vân Tuyết hừ mạnh, giọng điệu
không kiên nhẫn, “Tất cả lên cho ta, trói lại, dạy cho nó bài học, không làm chết là được!”
Sau cái phất tay, hơn mười tên côn đồ nở nụ
cười dâm đãng, xoa xoa tay từ từ tiến đến gần Hàn Phương. Nghe những lời vô tình thốt ra từ chính miệng mẹ ruột mình, nội tâm Hàn Phương chết
lặng, món hàng, nguyên lai, cô trong mắt cha mẹ không hơn giá trị một
món hàng, cô không ngờ mẹ ruột lại có thể đối mình tâm ngoan thủ lạt như vậy, nhưng tất cả… đâu phải lỗi của cô… sinh ra trên đời này, cũng đâu
phải do cô quyết định, vậy thì… tại sao...tại sao. . .
Nghĩ đến
đây, Hàn Phương xoay người lại, khuôn mặt nở một nụ cười chua chát, thê
lương, thả mình qua lan can, tự do rơi xuống. Nếu có kiếp sau… kiếp
sau... nếu có… hẹn không gặp lại…..