Nằm Im Đừng Động

Chương 2: Chương 2




“Lăng Duệ! Anh mau ăn chút cháo đi! Vừa mới khỏi ốm cũng không nên lười ăn như vậy! Xem này tôi nấu cháo thịt băm đó, cực kỳ ngon!”

Nam nhân nằm trên giường hưởng thụ yêu chiều cùng lo lắng của ai kia, đáy mắt gợn lên nhu tình dịu dàng khó nhận ra, bất quá vẻ ngoài như cũ không biểu tình, giọng nói lạnh nhạt hờ hững.

“Tôi ghét nhất là ăn hành”

Tiểu Mạn bưng bát cháo nóng, vì là vừa mới xúc từ trong nồi ra nên nhiệt độ rất cao, tay nàng cũng theo đó bị hun đỏ, cầm bát cháo cũng run rẩy, nhưng mà người này cực kỹ khó nuôi, ăn uống cũng kén chọn như vậy, sống chết không chịu ăn một chút nào. Tính khí còn khó chiều hơn cả trẻ nhỏ.

“Nhưng mà ăn cháo hành có thể giúp anh hạ sốt đó, ngoan ngoãn một chút đừng kén ăn như vậy”

“Cô tự đi mà ăn” Mộ thiếu hắn xưa nay chưa từng đối với ai cầu nhân nhượng hết. Hắn ngửi mùi hành tỏi là muốn đập bàn đập ghế rồi, hiện tại bắt hắn ăn khác gì nói hắn đem tập đoàn của mình nhân nhượng cho kẻ khác.

“Được, được tôi ăn hết hành còn anh phải ăn cháo hết chỗ cháo này đó!”

Nói xong Tiểu Mạn cực kỳ tự nhiên đem hết tất cả hành xúc qua một bên chiến đấu sạch sẽ, bát cháo hiện tại hoàn toàn không còn cọng hành nào nữa.

“Tối ăn hết hành rồi đó, cháo anh mau ăn đi”

Rốt cục cũng trông thấy người đàn ông này miễn cưỡng chịu tự xúc ăn, nàng trong lòng có cảm giác thành tịu, tựa như dỗ dành được một đứa trẻ khó bảo vậy.

Bất quá nàng nên có cảm giác thành tựu mãnh liệt hơn chút nữa, vì nàng vừa mới dỗ được một nam nhân mắc bệnh cuồng sạch sẽ ăn lại bát cháo nàng đã ăn qua.

Mộ Lăng Duệ nhanh chóng đem bát cháo ăn hết trước cái nhìn giám sát của Tiểu Mạn, hắn hiện tại như vậy đối với thứ đồ nàng dùng qua lại cư nhiên không nửa điểm bài xích?

Phải nói thêm tiêu chuẩn sạch sẽ của hắn cực kỳ kinh khủng, nếu như nơi hắn ở có nửa hạt bụi hắn cũng có thể phát điên đuổi việc bằng sạch đám người trong nhà. Thân thể Lăng Duệ chỉ là bẩn một chút thôi cũng phải ngay lập tức tắm rửa sạch sẽ... Đương nhiên thói quen sạch sẽ kinh người này cũng có liên quan tới việc ấy... mọi thứ phải thật hoàn hảo. Tử dục

Vậy mà Mộ thiếu hiện tại còn ngoan ngoãn ăn lại thức ăn của một nữ nhân?

“Đưa tay ra đây”

“Ta... tay?”

Mộ Lăng Duệ trước đó đã để ý hai bàn tay nàng len lút giấu sau lưng.

“Tôi không thích nói hai lần”

“À, không cần thiết”

Tiểu Mạn có ý tứ lùi lại, miệng miễn cưỡng nở nụ cười.

“A”

Ngoài dự đoán, cho dù nàng có lùi lại thêm một bước thì vẫn nằm trong tầm kiểm soát của Lăng Duệ, hắn đơn giản một cái giật lại, Tiểu Mạn đã sấp ngửa ngã ra giường.

Mộ Lăng Duệ nhanh chóng áp chế hai bàn tay gầy của Tiểu Mạn, nơi lòng bàn tay vì bị nóng mà đỏ tới mức phồng rộp.

“Đúng là nữ nhân ngu ngốc”

....

Nói nàng sao?

Vết thương không quá nghiêm trọng nhưng Lăng Duệ vẫn cau mày tự tay xử lý vết thương của cho nàng.

Lại còn như vậy ép buộc nàng quấn băng thành hai cái bánh chưng.... Bất quá nàng nhất quyết không chịu, như vậy mà thế nào đi làm thêm?

“Tôi không sao, anh nên tự lo cho bàn thân kìa!”

“Hừ” Dám cãi lời hắn? Nếu như hiện tại trên cơ thể không bị thương thì hắn sẽ nhân nhượng cho nàng ngay đó.

“Hiện tại tôi có việc bận rồi, anh ngoan ngoãn ở đây nằm dưỡng thương đi”

“Hừ” nam nhân nào đó quay mặt vào tường giận dỗi, cho dù hắn không phát hiện ra nhưng mà hành động hiện tại lại giống như làm nũng.

Tiểu Mạn cười khổ, xoa xoa đầu hắn.

“Tôi đi đây”

Dù nàng nói như vậy nhưng trước khi rời khỏi phòng trọ, nàng vẫn rất cẩn thận đem mặt cũng tay hắn tỉ mỉ lau sạch sẽ, mặc cho ai kia biểu tình đình trệ, nửa cái liếc mắt cũng không thèm nhìn nàng.

Hai người ở chung một chỗ, căn bản có điểm ăn ý, nàng không hỏi hắn ngày ấy tại sao lại trúng đạn, chỉ lặng lẽ chăm sóc hắn, Lăng Dụê cũng không giải thích, nghiễm nhiên hưởng thụ chăm sóc của nàng.

Cửa chính vừa đóng vào không lâu, giọng nói đàn ông vừa trầm vừa lạnh nhạt cất lên.

“Vào đi”

Từ bên ngoài cửa một thân áo quần đen chỉnh tề rất nghiêm túc còn có chút kiêng nể bước vào, hắn nhanh chóng hầu hạ Mộ thiếu thay áo quần.

“Hội nghị bát đầu lúc tám giờ, hiện tại mới xuất phát xem chừng sẽ muộn đến mười phút” tử dục

“Cho bọn họ chờ”

Nam nhân hồi nãy biểu cảm giận dỗi hoàn toàn nửa điểm không thấy đâu, hiện tại dường như lột xác thành một con người hoàn toàn khác, gương mặt cùng giọng nói, khí chất thay đổi triệt để, một người áo vest nghiêm chỉnh, lạnh lùng so với hoàn cảnh căn nhà hiện tại tương phản cực kỳ.

Trước khi đi ra ngoài hắn còn không quên phân phó, đám người ngày hôm ấy toàn bộ bắt về, hắn muốn tự tay xử lý....

Vụ này ngoại trừ con cáo già không an phận kia thì còn ai dám chống đối lại hắn, hôm nay một chút xử lí lão.

Chiếc Ferrari chạy trên đường với vận tốc lớn, khi đi qua một ngã rẽ không ngờ hắn lại bắt gặp thân thể nhỏ gầy đang cố sức đạp xe, trời sau cơn mưa lớn kia trở nên lầy lội, khỉ trách khu nhà ở này quá tàn tạ, một cơn mưa cũng có thể khiến đường đất trở nên bẩn thỉu, xe ô tô vận tốc lớn chạy qua, không cẩn thận làm nước bẩn bên dưới văng lên tung tóe, cô gái nhỏ đang cố gắng đạp xe không tránh khỏi, roạt một tiếng, phần áo trắng đã bị nước mưa dưới đất dính đầy lên thân thể, in lại từng vết bẩn chảy dài.

Tình cảnh chật vật đáng thương không chịu được...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.