Sáng sớm hôm sau, cậu đứng dưới tầng đợi hơn nửa tiếng, tay chân lạnh cóng, vẫn không thấy bóng dáng Quý Chính Tác, điện thoại giữa nhiệt độ thấp tự động đóng máy, mắt thấy sắp muộn rồi, cuối cùng cậu đến ngã tư nhà Quý Chính Tác xem một chút, vẫn là tự đi một mình.
Trong lòng cậu bướng bỉnh, không chịu thừa nhận mình bị Quý Chính Tác bỏ bom, mặt vừa nhìn là thấy lạnh, hôm nay đen như đáy nồi, ngay cả cô nàng trước bàn cũng không dám nhét cho cậu đồ ăn vặt, chỉ có Ngô Uấn còn không sợ chết tới chọc cậu.
Sau khi lớp tự học buổi tối tan, trong phòng kêu mười mấy tiếng chuông đồng hồ, chăm chú nhìn cửa, Quý Chính Tác không đến. Nắm quả đấm nện lên bàn một cái, cậu vung cặp sách một cái, tự mình về.
Đạp xe địa hình, trong đầu tới tới lui lui mắng Quý Chính Tác, ngu ngốc đúng sai chẳng phân biệt được, trẻ con, buồn cười, lão tử không thèm để ý đến cậu, cậu cảm giác đỉnh đầu mình sắp bốc lửa đến nơi, trong lòng cũng bực bội.
Đi ngang qua tiệm hoành thánh lại càng nổi giận trong bụng, cắm đầu đạp mạnh, quay đầu quẹo vào ngõ hẻm, đường hẻm này dài, đèn đầu đường lại hỏng, đường tối om không thấy rõ, nửa đường còn không biết chèn phải cái gì, mãnh mẽ lảo đảo một cái.
Cậu quên mang khẩu trang, khăn quàng cũng để ở phòng học, ban đêm gió lạnh phù phù, như đao như đánh trên mặt cậu, sắp lạnh đến nứt ra. Cậu khó chịu rụt cổ về sau một cái, ngay lúc này, từ bên cạnh tối tăm hung hăng vung xuống một cây gậy gỗ, vừa nhanh vừa mạnh, đúng lúc cậu tránh thoát được, đập ngay trên đầu rồng của xe địa hình, sắt đập sắt, phát ra một âm thanh lớn vang lên.
Cả người cậu bị sợ gỗ, lại bị một cây gậy đối diện đánh tới, không tránh kịp, hai tay cậu ngăn cản trước người, sợ hãi bị đánh một cái, “Đau, con bà nó!”
Xương tay đau như bị gãy tại chỗ, nước mắt rỉ ra một chút, lúc cây gậy kia lại đánh tới, một cước đá vào đầu gối tên kia, thừa dịp gã quỳ xuống. Lanh tay lẹ mắt từ trên xe nhảy xuống, hơi không đứng vững, ngã xuống đất, cậu cũng không biết người này là người nào, tay chân lui về phía sau, “Mày, mày là ai?” Cậu nghĩ một chút lại cảm thấy vấn đề này quá ngu ngốc, “Mày muốn làm gì?”
Tên kia đứng lên, từng bước đến gần cậu, gậy sắt kéo trên đất phát ra tiếng va chạm chói tai, trong bóng tối ngõ hẻm đặc biệt rùng mình. Phương Yểu An vô thức nuốt nước miếng một cái, tay trên mặt đất hốt hoảng tìm kiếm, đầu ngón tay đột nhiên chạm được một vật cứng thô ráp lạnh băng.
Tên kia đứng trước mặt cậu, như đang hưởng thụ sự sợ hãi của cậu, đột nhiên cười lạnh một tiếng, “Sợ sao?” Giọng rất lạ, Phương Yểu An xác nhận mình chưa thấy qua người này, cổ họng cậu như nâng cát, vừa khàn vừa nghẹn, người nghe nổi da gà, “Chờ mày lau lắm rồi, yên tâm đi, tao không dám đánh chết mày.”
Gã cười hai tiếng quái dị, giơ gậy sắt lên cao, “Nhưng ngược lại đánh phế mày tao chịu nổi.” Cây gậy phá vỡ không khí, hung hăng nện xuống, Phương Yểu An hít một hơi, ngã xuống phía sau, nhân cơ hội sờ được cục gạch đánh ra, đập trên bắp chân tên kia.
Tên kia đau đớn rên lên một tiếng, Phương Yểu An vội vàng bò dậy, thuận thế đá một cước lên bụng gã, đạp gã đến bên cạnh tường, nhảy lên xe chạy, vừa chạy vừa mắng, “Ngu chết mẹ nhà mày, đánh người còn ép không xong!”
Cậu còn chưa tỉnh hồn nuốt nước miếng một cái, cả người mồ hôi lạnh, đây không phải là lần đầu tiên cậu chửi nhau, nhưng là lần đầu tiên bị người mờ ám đánh lén, hai tay như bị hỏng, run ngay cả đầu rồng cũng đỡ không dừng được, nửa đường thiếu chút nữa ngã nhào xuống.
Khó khăn trở về nhà, ba cậu đúng lúc xuống tầng chuẩn bị đi tìm cậu, nhìn dáng vẻ cậu mà sợ hết hồn, trực tiếp đi bệnh viện ngay, đêm đó băng một lớp thạch cao về nhà.
Tay trái đánh ác hơn, sưng thành màu đen, đặc biệt dọa người, vì tay phải cần viết chữ, cũng chỉ băng tay trái.
Đêm đó Phương Yến Yến khóc đến thương tâm, người gỗ nhỏ được nó làm trong giờ thủ công đâm đầy kim, “Phương Yểu An, anh nói cho em, người kia tên là gì, nói cả sinh nhật hắn cho em, em đâm hắn cho anh, anh muốn đâm ở đâu?”
Cái này không biết xem ở phim truyền hình nào mà học được, Phương Yểu An nhìn cái đó cả người là em bé xấu xí bị đâm, khó khăn cười một tiếng, “Đâm đầu ngón tay đi.”
Phương Yến Yến nhìn một cái, khóc lợi hại hơn, “Không được đầu ngón tay, quá khó khăn, ngày mai em sẽ gọi Hình Tấn Văn đâm được không? Anh có thể đợi đến ngày mai không?”
“ Có thể có thể có thể, đừng khóc, đi ngủ đi, hôn hôn tổ tông.”
Phương Yến Yến nhăn mặt, hiếm thấy chủ động hôn trên mặt cậu mấy cái, dán nước miếng đầy mặt cậu, “Không đau nha.” Lạch bạch chạy đi.
Hôm sau cậu ngồi trên xe ba cùng mẹ đến trường học, “Nói ở nhà nghỉ ngơi, bọn tôi cũng không trông cậy vào cậu có vài ngày mà xông lên nặng vốn gì đó, gãy tay rồi, phía dưới không ghi chép được thì cậu sẽ nghe giảng à?” Khó có thể tưởng tượng, đây là lời chủ nhiệm trung học nói.
“Em nghe mọi người nói chuyện được không?”
Ba cậu trên mặt cười cười, “ Con đi nói chuyện với mọi người đều được, vui vẻ là được rồi mà.”
“Ông nói nhiều.” Mẹ cậu phỉ nhổ một tiếng.
Sáng sớm lớp tự học tan, cậu đi ra ngoài nhận một cốc nước, vào cửa bị một chân Ngô Uấn ngăn trước mặt, cản đường.
“Qua đây, nói cho anh cái này.” Ngô Uấn thần bí hề hề khua khua ngón tay.
“Làm gì?”
“Anh nhớ Thi Diệp lớp sáu không? Cháu trai kia, ha ha ha ha, hôm qua bị người đánh vào viện!” Y như đang nói chuyện trong phòng học không có người, bốp bốp vỗ mấy cái, cười trên sự đau khổ của người khác, mấy chữ to treo trên mặt y, “Lão tử sớm nhìn thằng đấy không thuận mắt, nhà có mấy đồng tiền dơ bẩn mà ra oai cái rắm, gặp báo ứng chưa?”
Ngô Uấn thấy cậu không phản ứng, ách một tiếng, “Anh nhớ thằng đấy không? Cùng đội bọng rổ chúng ta đó, đánh đối kháng cùng em ý, muốn rời khỏi đội mà bị huấn luyện viên không cho. Mà không phải chứ, anh thật sự không biết? Em kể với anh rồi mà, ai daaaa ~~ “ Y kéo Phương Yểu An qua, thấp giọng kề tai nói nhỏ, “Lớp mình có mấy đứa con gái mắt mù còn thích tên ngu đần đấy nha.”
“Nó bị thương ở đâu?”
“Gãy chân.”
Phương Yển An hô hấp hơi chậm lại, “Chân nào?”
“Hai chân!” Ngô Uấn hướng cậu chớp mắ, đắc ý, “Nói là buổi tối đầu bị người chùm lại, kéo vào trong góc, đá gãy tại chỗ, thật độc ác a, thảm thành dạng kia, con bà nó hả hê lòng người quá ha ha ha!”
“Hai chân, thế không phải tao đánh...” PHương Yểu An rũ mắt, vẫn cảm thấy không đúng.
“ Cái gì? Cái gì đánh? Anh sao thế?” Ngô Uấn hỏi cậu.
“Không phải, tối qua tao bị người ta đánh lén, nhìn tay này.” Cậu đem thạch cao nhấc qua một bên.
Lúc này Ngô Uấn nổi giận, “Con bà nó, không phải cháu trai kia làm chứ? Mẹ thằng này dám động vào anh, hôm nay lão tử phải đến bệnh viện chặt nốt cái tay nó đi.”
“Không đâu, chắc không phải nó, tao với nó không đồng thời xuất hiện, hơn nữa, tên kia bị tao đập một chân, không phải đá.”
Ngô Uấn vô cùng tức giậnm “Em cứ tưởng tay này của anh bị ngã xe, còn đưa ra chứ? Thôi, sau này em đưa...Không được, để hai ba con em cùng nhau nhận đưa anh về.”
“Không cần, tay tao thế này rồi, sau này ba tao cũng đến đón tao.”
Phía sau cửa bị người gõ một cái, Phương Yểu An quay đầu, nhìn thấy Nghiêm Bách Dư mặt không thay đổi đứng trước cửa.
“Cậu tìm ai?” Cậu mới vừa hỏi ra, Ngô Uấn từ bên người cậu chen qua, vừa quay đầu, “Tìm em tìm em, không phải chuyện của anh.”
Cậu ngồi chỗ Ngô Uấn, nhìn y lôi Nghiêm Bách Dư ra ngoài, một lúc lâu, lại cầm một túi đi vào. Cậu ngăn Ngô Uấn lại, chân chặn trước mặt Ngô Uấn, hài hước, “Bạn tiểu học không quen biết gì?” Cậu đưa tay cướp túi trong ngực Ngô Uấn, “Thứ gì đây?”
Ngô Uấn lắc mình muốn trốn, giằng lấy của cậu, “Anh hỏi nhiều làm gì? Hơn nữa, bạn bè em ở khắp thiên hạ được chưa? Đứng lên, đi học thôi.”
Tâm tình Phương Yểu An không yên trên đất cho đến giờ học buổi trưa, tay cậu đều gẫy rồi, cậu không tin Quý Chính Tác còn không có phản ứng. Cậu trốn tránh ánh mắt thầy giáo, luôn lấy điện thoại ra nhìn, còn không sợ chết mở âm thanh.
Giờ Vật Lý điện thoại đột nhiên rung một cái, cậu cũng run theo, lòng căng thẳng, từ từ móc điện thoại ra, nhìn thấy một tin nhắn nợ tiền điện thoại.
Tâm như đóng băng, uỳnh một tiếng ngã vào trong vực sâu, lần trước đóng tiền điện thoại là Quý Chính Tác bắn cho cậu hai trăm, hình như là lúc hai người họ mới bắt đầu, lúc này đột nhiên biến mất, như báo hiệu điều gì đó, đúng là hợp với tình thế hiện tại.
Cậu siết điện thoại, đè phát hỏa, thầy gọi cậu trả lời vấn đề đứng im một lúc lâu, “Em không biết.” Cậu thậm chí không nhìn bảng đen, cúi đầu thẳng thắn trả lời.
Lúc ngồi xuống, điện thoại lại rung tiếp, cậu sửng sốt hồi lâu, lần này là tin nhắn ngắn đóng tiền, có người bắn cho cậu năm trăm.
Cậu nhìn chằm chằm màn hình thật lâu, cho đến khi dưới bàn ghế lạnh băng có người đá cậu, cậu mới ngẩng đầu nhìn thầy Vật Lý đang bắn thẳng mắt đến cậu, vội vàng cất điện thoại vào trong túi.
Cậu suy nghĩ một tiết học, vẫn quyết định đi tìm Quý Chính Tác trước, đem sự việc kia nói rõ ràng.
Vừa hết tiết cậu chạy xuống, thật ra thì cậu rất ít khi chạy đến lớp Quý Chính Tác, kể cả cậu tan học trước, cũng sẽ tự mình đạp xe chờ. Cho nên không quen khu này lắm, đang ở cầu thang mà ngần ngại một lúc lâu, làm đủ chuẩn bị tâm tư mới đến cửa sau lớp tìm người.
Đúng lúc có người đi vào từ bên ngoài, cậu lập tức vội vàng nói, “Này, bạn học, đó đó, cho tớ tìm một chút...” Trong lúc vô tình liếc mắt vào trong phòng học một cái, vừa vặn nhìn thấy Quý Chính Tác đứng chống đầu nói chuyện cùng bạn gái bên cạnh, mắt cong cong, ánh mặt trời tuấn tú, đẹp trai chết người, bộ dạng vô cùng vui vẻ.
Mặt cô gái kia xấu hổ đỏ bừng, cũng cười, mập mờ dùng ngón tay xoa xoa đầu Quý Chính Tác.
Cậu đứng im tại chỗ, quả đấm siết chặt, mắt cơ hồ muốn xuyên mấy cái lỗ trên lưng Quý Chính Tác. Bên cạnh có một cô gái chen tới, ôm quyển sách, kéo nam sinh đối diện cậu nói, “Phiền cậu gọi giúp tớ Quý Chính Tác, cảm ơn.”
Giọng cô gái kia rất cao, bị Quý Chính Tác nghe được, nắm bút xoay đầu lại, cậu cùng tầm mắt Quý Chính Tác giao nhau tầm 0.001 giây, trong đầu bỗng nhiên như có mười ngàn đám ong bay vào, vù vù ve ve, cậu “Fuck” một tiếng, quay đầu bước đi.
Có người sau lưng kêu lên, “Này, bạn học, cậu rốt cuộc tìm ai nha?”
Quý Chính Tác, cậu còn đặc biệt có mặt mũi mắng tôi?
Trẻ con, ngu ngốc, khốn khiếp, bệnh thần khinh, kẻ gian kêu bắt kẻ gian.
Được, để tôi xem ai đầu hàng trước.
Cậu biết mình đang giận dỗi, nhưng loại cảm xúc này quá khó chịu, như một quả chanh bị nướng khét, vừa khổ vừa đau, ép thành chất lỏng tưới vào trong lòng cậu. Cậu một cước đá văng chân Ngô Uấn ngăn cản trước mặt cậu, “A ui, con bà nó, anh làm sao thế?”
Cậu về chỗ ngồi, giận điên lên, bắt đầu dùng đầu đập xuống bàn học.
Ngô Uấn buồn cười chạy đến hỏi cậu, “Anh điên rồi, tự hủy hoại mình?”
Cậu kéo cổ áo Ngô Uấn một cái, kéo y xuống, hung tợn, “Tao nói cho mày biết, lão tử lại tìm cậu ta, lão tử mới là thằng ngu đần!”
Ngô Uấn kéo tay cậu đẩy sang hai bên, khó hiểu, “Tìm ai a? Tay anh không đau chứ, nắm chặt thế này!”
Bị y vừa nhắc, tay trước tay sau vô cùng đau, cậu hờn dỗi nói, “Đau chết đi được!”
Tẹo nữa tui đăng Chương 32 típ nhaaa