Quý Chính Tác ôm ngực dựa trên cửa phòng bếp, nhìn Phương Yểu An tay cầm dao xắt thức ăn. Hắn vì "Vụng về" bị chê nhiều lần, chính là lúc căm phẫn, muốn im lặng biểu hiện mình bất mãn một chút, nhưng mà Phương Yểu An đuổi đi chơi game, không chớp mắt cắt thức ăn, không liếc hắn lấy một cái.
Đun nước sôi, Phương Yểu An dừng lại, quay đầu nhìn hắn, "Lại đây, đổi nước đi, rồi pha sữa cho con." Lại cảnh cáo, "Dặn anh một lần duy nhất thôi, đừng ôm nhóc con ra, chỉ đỡ bình sữa đút trong nôi là được." Quý Chính Tác sẽ không ôm đứa bé, ôm một cái Quý Điều Điều sẽ oa oa khóc lớn, cũng không dỗ, chỉ biết đứng nhìn, tựa như hai người đời trước có thù oán.
Quý Chính Tác bị lạnh nhạt, đi lên trước cầm lên bình sữa lên khử trùng, giả bộ mất hết ý chí thở dài một tiếng, "Haizzzz, Phan Lư Đặng Tiểu Nhàn(*), chắc chắn anh làm Tiểu tốt nhất."
(*) Phan Lư Đặng Tiểu Nhàn: Một cụm từ có nguồn gốc từ tác phẩm "Thủy Hử". Khi Tây Môn Khánh muốn tán tỉnh Phan Kim Liên, Vương Bà đã dạy Tây Môn Khánh 5 điều thiết yếu để tán tỉnh. Đó là:
Phan: tướng mạo đẹp đẽ như Phan An (Phan An là một mỹ nam nổi tiếng thời cổ đại)
Lư (nghĩa là con lừa): XXX của đàn ông to lớn mạnh mẽ như con lừa.
Đặng: giàu có như Đặng Thông.
Tiểu: tính cách hiền hòa, biết cách làm hài lòng vợ, biết bảo vệ vợ.
Nhàn: có thời gian rảnh rỗi.
Phương Yểu An sững sốt, liếc hắn một cái, tầm mắt ngừng dưới háng hắn, "Tiểu?" Lại nghĩ nghĩ gật đầu một cái, nhìn hắn, "Có thể đi."
Quý Chính dán sau lưng cậu, ý vị thâm trường hơi dùng phía dưới đâm đâm mông cậu, "Có thể? Anh chắc chắn là Tiểu mà em không biết?" Phương Yểu An da mặt mỏng, căn bản không chịu được đùa giỡn, bên tai hơi đỏ, rất xấu hổ.
Cằm Quý Chính Tác đặt trên vai cậu, ôm cậu, "Tiểu là cúi đầu xuống làm Tiểu, chính là anh, người bị ngược trong gia đình bạo lực, đáng thương, ủy khuất, không có nhân quyền."
Phương Yểu An lấy cùi chỏ đập hắn, bị hắn chọc cười, "Em nhìn anh là Nhàn mới đúng."
Quý Chính Tác thực sự rảnh, Phương Yểu An nghỉ học cả ngày ở nhà cũng được đi, hắn cũng cả ngày chờ đợi, mỗi ngày đi học ra ngoài một chuyến rồi về.
Trước không nói chuyên ngành của hắn học có nhiều không, Quý Chính Tác lại là người rất được trào đón, năng lực giao tiếp mạnh, cho dù là đi thực tập hay là trên sân trường đại học, hắn đều bao tất.
Thật ra thì Phương Yểu An cũng không muốn nhốt hắn hoàn toàn trong cái nhà mấy mét vuông đất này, Quý Chính Tác nên được thả tự do để thể hiện bản thân mình, mẹ hắn, cậu, ông ngoại, có lẽ còn có ba, đều ở đây dốc hết toàn bộ tâm huyết trên người hắn, hắn được xem cái nóc nhà của thiên hạ để nuôi lớn, không nên làm tổ ở nhà hoang phí thời gian.
Nhưng nói cũng vô ích, Quý Chính Tác không có thiên phú ở nhà, nhưng yêu gia đình vô cùng nghiêm trọng, hắn chỉ thích ở nhà đợi, cho dù nhìn Phương Yểu An chơi game, hoặc nghe Quý Điều Điều khóc, hắn đều vô cùng thỏa mãn.
Không có chuyện gì làm đến có lúc Quý Điều Điều ngủ, hắn lại đột nhiên nắm tay dò phía dưới lỗ mũi đứa bé, như thấy quỷ nhìn Phương Yểu An, Phương Yểu An sợ không biết làm sao, đi theo lo lắng đề phòng đứng lên.
Một hồi lâu sau nghe Quý Chính Tác thở phào, như không có chuyện gì xảy ra nói, "Còn thở nha, sao nó tự dưng bất động, làm anh sợ giật cả mình."
Phương Yểu An thiếu chút nữa đem hắn một cước đạp bay, "Mấy lời như thế mà anh cũng nói được?"
"Đây là anh phỏng đoán có lý mà." Quý Chính Tác ngồi trên ghế ôm eo cậu, ngẩng đầu lên cười đùa hí hửng nhìn cậu, "Được rồi được rồi, anh sai, cho Tiểu An hôn hôn ~ "
Thật ra Phương Yểu An cũng khổ não, đã hơn nửa năm cậu không ra ngoài chơi, Ngô Uấn nhiều lần hỏi cậu có phải rơi vào một tổ chức dây truyền xã hội đen nào không, còn uy hiếp cậu, "Tao nói mày nghen, Phương Yểu An, nếu mày không ra ngoài chơi, tao báo cảnh sát cho mày xem!"
Tại sao không muốn đi ra ngoài? Cả ngày cậu không ra khỏi cửa người cũng khó chịu đủ, trước kia trên người còn có chút cơ bắp, sau đó lâu ngày được nuôi, cả người mềm nhũn, thịt cũng lỏng, nhìn như tiểu bạch kiểm ăn bám, một quyền là có thể đánh ngã.
Nhưng sao ra ngoài được, đứa bé quá nhỏ không thể để nó ở nhà một mình, nếu Quý Chính Tác ở nhà, chắc chắn sẽ không để cậu đi ra ngoài. Mỗi lần thử nói muốn cùng Ngô Uấn ra ngoài chơi, Quý Chính Tác sẽ cười ngay, giả vờ nói, "Được luôn, được." Buổi tối tụt quần thao cậu đến chân bụng đều rút gân, giọng cũng khóc khàn đặc, co lại trên giường rơi lệ, hôm sau căn bản không xuống giường được.
Mỗi lần cũng phát cáu đánh người, cậu không nỡ đánh quá mạnh, Quý Chính Tác tùy ý để bị đánh bị mắng, không hề phản ứng lại. Không thể làm gì khác hơn là hành động trước, báo cáo sau, thừa dịp Quý Chính Tác ở thư phòng, làm như kẻ trộm chạy ra cửa, đến nơi gửi tin nhắn về nói đi siêu thị mua ít đồ.
Nói xong cũng để điện thoại sang chế độ im lặng cất trong túi, đứng ở đường phố vừa nhìn xe cộ cùng người đi đường qua lại, điều này cũng làm cậu cảm thấy tươi mới.
Ngô Uấn từ phía sau vỗ cậu, còn khoe khoang khí thế vênh một mặt đẹp trai, vừa lưu manh vừa oai, lấy tay siết cổ cậu, hung tợn, "Cho người ta bốc hơi đúng không? Hả? Biến mất lâu như vậy, còn tưởng mày đi đâu sinh con rồi!?"
Phương Yểu An bị sợ mặt mũi trắng bệch, dùng sức tách khỏi vòng tay Ngô Uấn siết cổ, phô trương tỏ vẻ đẩy cậu ta một cái, mắt né tránh, "Mày nói nhăng nói quỷ gì đó?"
Ngô Uấn thần kinh nhiều nhánh, sờ sau gáy mộ cái, thuận thế khoác vai cậu, "Đùa thôi, đi, đi chơi."
Ngô Uấn cực kỳ mê trò chạy khỏi căn phòng bí mật, "Lần trước bàn tử tới thành phố B, bọn tao còn chơi nhóm, thích lắm thích lắm, nhưng mà... "Y ho khan một tiếng, "Lần này Nghiêm Bách Dư không có ở đây, hai bọn mình chơi riêng... " Mắt quét một vòng giữa người mình cùng Phương Yểu An, đến tiết học một cái hai người lập tức đặc biệt khốn khổ, do dự, "Có thể trốn ra được sao?"
Phương Yểu An đối với y, nói Nghiêm Bách Dư trong miệng đặc biệt nhạy cảm, thử hỏi dò, "Kia, Nghiêm Bách Dư quen bạn gái chưa?"
"Hả? Cậu ấy á, còn chưa? Tao nhìn nó như thế, chắc chỉ quen được máy tính. Lần trước đi chơi, tao dẫn theo hai cô gái."
" Cái gì? Mày còn mang bạn gái đi chơi?"
"Không còn cách nào khác, ở học viện có một chị gái điên cuồng theo đuổi tao, chị ta mang theo một chị em gái chặn tao, tao chạy thoát sao?" Phương Yểu An nhìn y hả hê, dáng vẻ nửa điểm khổ não cũng không có, "Trên đường bạn gái kia vừa mắt nó, cảm thấy nó vừa đẹp trai vừa lạnh lùng, cố tình tiếp lời nó, nhưng nó thì hay rồi, cứ thế một câu cũng không thèm nói, làm tao khó xử vãi."
Phương Yểu An đột nhiên vì Nghiêm Bách Dư bất công mà đứng lên, mỉa Ngô Uấn, "Mày khó xử cái gì? Hoàng đế không gấp thái giám gấp."
Ngô Uấn nói, "Tao mới không gấp đâu, nếu người ta nói yêu đương cùng mày, một năm đến cuối tìm không ra người, tao mới gấp! Đúng rồi, sao mà mày béo dữ?"
Phương Yểu An liên tiếp bị y đâm hai chỗ đau, không muốn nói thêm, vội vàng nói sang chuyện khác, "Được rồi, nhanh đi chơi đi."
Hai người 20 tuổi buông thả chơi game một lượt, lại đi ăn cơm, cuối cùng vẫn là đến trường Ngô Uấn đánh bóng rổ.
Cậu quá lâu rồi không chạm vào bóng rổ, tay còn chưa quen lắm, nhưng cuối cùng quá lâu không được ra ngoài, ngay cả không khí ở sân bóng cũng cảm thấy thật là tự do. Đánh mấy vòng dần dần quen tay, hơn nữa Ngô Uấn lúc nào cũng chuyền bóng cho cậu, rất sợ cậu cảm thấy bị bơ trên sân.
Trong trận có người đặc biệt cao khỏe, mặt chữ quốc, vóc dáng rất mạnh, là một tiền đạo, vì con gái mà có hiềm khích rất lớn với Ngô Uấn, cho nên tấn công bọn họ rất hung.
Lúc Phương Yểu An dẫn bóng qua bị tiền đạo kia cản một chút, cùi chõ vừa vặn đụng phải ngực trái cậu. Lúc ấy cậu khom người xuống, gương mặt trắng bệch, chỗ kia như bị kim lạnh đâm, bên trong lồng ngực co lại, cả người có vô số điểm nhỏ tê dại chảy khắp toàn thân cậu, khó chịu đau đến không thể thở nổi.
Không biết nguyên nhân gì, cậu từ khi mang thai, ngực vẫn phồng lên, đầu v* cứng rắn gồ lên lớp áo rất rõ ràng, có lúc Quý Chính Tác liếm một cái cũng sẽ đau, nhưng không liếm lại ngứa muốn điên.
Bị đụng một cái như vậy thật là mất nửa cái mạng, đầu óc như bị một tia chớp chặt đứt thần kinh, choáng váng một trận, thiếu chút nữa mất thể diện đến khóc ra nước mắt, trên người lúc lạnh lúc nóng, mồ hôi lạnh chảy đầy sống lưng, cậu cúi đầu đau đến run lên.
Ngô Uấn vội vàng đến xem cậu, cậu bỗng nhiên đau đến không nói ra lời. Ngô Uấn còn tưởng rằng tên tiền đạo đó làm gì cậu, đi lên đẩy người ta, "Gì đây? Trận nhỏ mà mày còn chơi thế này, trong đầu thiếu đấm? Còn đặc biệt mặc kệ người què?"
Người kia cây ngay không sợ chết đứng, đối mặt cùng Ngô Uấn, hắn cao hơn Ngô Uấn một chút, giọng rất to, "Tao không đá cậu ta, cậu ta tự đụng vào, kia nghiêm trọng lắm à? Không bằng mày dẫn cậu ta đi bệnh viện khám xem mình tự có bệnh hay không?"
Trong đầu Ngô Uấn điên lên, gân xanh không ngừng nhảy, cắn răng nghiến lợi, quả đấm suýt chút nữa đập xuống, "Đờ cờ mờ thằng cháu trai, hôm nay coi như cho mày xem thử tay nghề lão tử!" Những người khác trên sân nhìn bọn họ muốn đánh nhau, vội vàng can ngăn.
Phương Yểu An một lúc lâu không đứng lên nổi, "Không sao Ngô Uấn, vô tình đụng vào thôi." Ngô Uấn không phải người hiền lành gì, đánh người bên ngoài còn có thể, nhưng đánh nhau trong trường gây ra nhiều chuyện rất khó xử lý.
Cậu nói khó khăn, đứt quãng dùng giọng hơi nói chuyện, mắt đỏ bừng, cậu kéo Ngô Uấn một cái, đối với y lắc lắc đầu. Cùng mọi người xung quanh nói, "Không sao, mấy cậu đánh tiếp đi, tôi nghỉ ngơi lát."
"Đã nói không phải lão tử đụng rồi!" Tiền đạo kia càng hăng hái.
Ngô Uấn lới lỏng cổ áo tiền đạo, giơ ngón tay giữa (fuck), lại tới nhìn Phương Yểu An, "Thật sự không bị chơi xấu? Đụng kia?"
Chỗ đấy quá xấu hổ, không thể nào để Ngô Uấn biết. Cậu cố làm ra vẻ dễ chịu nhăn mày, "Bụng, không sao, có lẽ vừa rồi ăn nhiều, uống nước là được."
" Phải không?" Ngô Uấn nhìn mặt cậu nhợt nhạt, "Tao đi mua ít nước uống cho mày, ngồi im đấy."
Phương Yểu An gật đầu một cái, nhìn y đi, mới lấy điện thoại ra, thông báo chồng chất nhảy lên mấy chục cuộc gọi nhỡ cùng mấy tin nhắn ngắn, cậu áy náy, gọi điện thoại, bên kia nhanh chóng nhận.
"Mau đến đây, Quý Chính Tác, mau đến, đau chết em rồi." Cậu nghe Quý Chính Tác hô hấp trong nháy mắt đó lập tức muốn khóc, quá đau.
Bên kia ngừng nửa giây, cái gì cũng không hỏi, "Đến ngay."
Sau đó cúp máy luôn, cậu ngơ ngác nhìn điện thoại, thật lâu mới nhớ Quý Chính Tác còn chưa hỏi cậu đang ở đâu, lại vội vội vàng vàng gọi đi, Quý Chính Tác đã đang đi trên đường rồi.
Cậu vội vàng nói, "Em ở trường Ngô Uấn, anh đừng đi sai đường!"
"A? Ok." Quý Chính Tác như căn bản không nghĩ là cậu sẽ gọi đến nói địa chỉ, dừng một chút, "Được, anh biết rồi, lập tức tới ngay, Tiểu An không đau nha, phù phù." ( xin lỗi các quý dzị, "phù phù" kia là ẻm Tác ẻm đang thổi thổi cho Tiểu An đỡ đau nha, tôi không biết phải xài từ gì nên tự thổi xem nó ra chữ gì đọ huhu:<<<)
"Ừ." Cậu cầm điện thoại ngoan ngoãn ngồi im, như một đứa trẻ đi lớp mầm non bị bắt nạt chờ người nhà đến đón.
Còn đúng 10 chương nữa là hết chính văn, làm xong chương sau (tức chương 52) thì tui sẽ rest khá lâu á, chắc khoảng nửa tháng gì đó để ôn thi cuối kỳ:<< rớt môn là bome đọ:<< An tâm là c52 chắc nay mai là có thôi nha ^^