Nam Lân Cẩm Lý

Chương 7: Chương 7




Kết quả quái lạ không giải thích được, đến lúc tỉnh, trong phòng xấu hổ chịu không nổi, điều hoà bật lâu, đĩa đựng hoa quả chứa vỏ dưa hấu đã héo, cậu ngủ mơ mơ màng màng, toàn thân không còn chút sức lực nào.

Động một cái mới phát hiện Quý Chính Tác đang ngủ phía sau, dán chặt sau lưng cậu, cánh tay trái siết chặt, giữ lấy eo cậu. Cậu cau mày một cái, trên người kỳ quái, cảm xúc có điều gì không đúng lắm, quả nhiên vừa vén chăn lên nhìn, tay Quý Chính Tác không biết từ lúc nào âm thầm vào trong đũng quần cậu, cắm giữa hai chân cậu, một bàn tay bao cả dương v*t cùng tiểu huyệt của cậu.

Gân xanh trên trán nhảy loạn, cậu suýt chút nữa một cước đạp trên khốn khiếp này xuống giường, chuông báo thức điện thoại vang lên, là báo thức thường ngày nhắc nhớ cậu chuẩn bị cơm tối, sáu giờ.

Nguy rồi, cậu đẩy Quý Chính Tác ra, ngồi xuống, cầm điện thoại lên nhìn, hai mươi mấy thông báo, tất cả trong đó đều là tin nhắn Ngô Uấn gửi cho cậu. Ngủ quên, đem cuộc hẹn buổi chiều đi đá bóng với đám bạn quen hết, cậu cầm điện thoại có phần buồn bực, hoàn toàn không nhớ rõ bản thân điều hoà tĩnh âm từ lúc nào rồi.

Quý Chính Tác cũng thong thả tỉnh lại, con mắt còn chưa mở ra, cười cười ôm lấy thắt lưng Phương Yểu An, đầu ma sát trên quần áo vuốt phẳng vài cái, mới vừa tỉnh lại giọng đã có chút khàn, “Tiểu An, em tỉnh rồi à.”

Phương Yểu An đẩy đầu hắn một cái, “Nhanh dậy đi.” Lại tự nhiên xuống giường, đứng trước cửa sổ, gọi lại cho Ngô Uấn một cuộc điện thoại.

Ngô Uấn đang ăn cơm, nửa ngày mới nhận, “Mày còn biết gọi lại? Từ hai giờ rưỡi đến khi về nhà ăn! Bố tiên sư mày đó!”

Phương Yểu An gãi gãi sau gáy, có chút ngượng ngùng áy náy, “Mẹ nó, ngủ quên.” Còn nói, “Hôm nào hẹn lại lần nữa đi! Xin bọn mày thứ lỗi.”

Ngô Uấn đoán chừng đang ăn mấy củ lạc, nhai nhai giòn, rất tức giận mà đáp lại cậu, “Không cần, mày không đến bọn tao vẫn đá như thường, không lầm lỡ gì cả.” Y buông đũa xuống, “Nhưng mà, nghỉ lâu như thế còn chưa đi chơi đâu? Mấy hôm này không được, tao phải qua chỗ mẹ tao một chuyến, chờ tao trở lại, hẹn hôm khác nha.”

Quý Chính Tác cũng xuống giường theo, đi theo sau cậu, hắn đặc biệt vui vẻ ôm chặt Phương Yểu An từ phía sau, đầu tựa trên vai cậu, hỏi: “Ai đấy?”

Phương Yểu An càng hoàng sợ, vội vàng nâng điện thoại xa một chút, cau mày im lặng cảnh cáo hắn, Quý Chính Tác nắm lấy cơ hội, đè nặng cậu nghiêm túc hôn một trận. Miệng Phương Yểu An đều sắp bị mút đều sưng lên. Đầu lưỡi bị hắn hút vào trong miệng quấy nhiễu, nửa ngày không duỗi trở lại được, há miệng thở gấp, đẩy thật lâu mới đẩy người ra được.

Nghiêng đầu qua chỗ khác cố gắng ổn định hô hấp, nghe Ngô Uấn kêu to ở bên kia, “ Này này này, mày đi đâu rồi? không có sóng?” Vội vàng tiến đến đáp vài câu, lúc cúp điện thoại, Ngô Uấn cầm cốc lên, đang nói chuyện với ba y, “Ôi ôi, lão Ngô đồng chí, thêm một ly nữa.”

Cậu đẩy Quý Chính Tác sau lưng ra, muốn mau mau đi làm cơm tối, vừa đi đến cửa, mới nhớ, hôm nay đến phiên ba cậu nấu cơm. Vừa mở cửa đã thấy Phương Yến Yến ngồi trên ngựa gỗ lắc qua lắc lại, miệng tóp ta tóp tẹp nhai khoai tây chiên, cực kỳ chuyên tâm, xem ti vi cũng không yên.

“ Phương Yến Yến, sắp ăn cơm tối rồi, còn ăn đồ ăn vặt nữa à?” Phương Yến Yến vừa đút miếng khoai tây chiên vào miệng, rung đùi đắc ý giả bộ ngu ngơ, “Tôi không nghe thấy gì, tôi không nghe thấy gì cả.”

Quý Chính Tác ngồi dựa trên ghế salon bên cạnh, “Yến Yến thích ăn gì nào?”

Phương Yến Yến hai mắt toả sáng, đang chuẩn bị liệt kê toàn bộ danh sách đã sớm gõ xong nói với Quý Chính Tác, đã bị Phương Yểu An cao giọng cắt đứt, “Quý Chính Tác, tôi cảnh cáo cậu, đừng mua đồ linh tinh cho nó! Cả mày nữa, Phương Yến Yến, mày ăn như thế đi, hai cái răng cửa cả đời mày đừng mong nó mọc ra.”

Quý Chính Tác không dám hai lòng, tuyệt đối nghe vợ, vội vàng gật đầu không ngừng. Phương Yến Yến đột nhiên nóng nảy, leo lên ghế salon nhảy loạn xa, vừa khóc vừa gào, nói Phương Yểu An là tên ngốc xen vào chuyện của người khác, đồ quỷ sứ chán ghét. =)))))))))))))))))

Cửa nhà được mở, Phương Chí Thanh ôm bé cún trắng nhỏ lông xù, cầm theo túi công văn đi vào, nhìn quanh phòng khách một vòng, thấy hai anh em đang cãi nhau, “Này, vậy xem cái này được không?”

Phương Yến Yến vui vẻ gào một tiếng, nhảy từ trên ghế sa lon xuống, nhảy bật một cái vọt đến trước mặt ba nó, miệng kéo đến tận sau tai, nhảy nhót lấy em cún trong tay ba nó, “Cún cún, cho con cho con, con đến ôm, con đến ôm.”

Phương Chí Thanh đi theo con gái bật cười, đặt vào trong tay nó, thấy Quý Chính Tác chào hỏi ông, vui tươi hớn hở mà đáp lại hắn, “Bạn học Tiểu Tác lại đến chơi à, lâu lắm rồi không gặp cháu, ở lại ăn bữa cơm đi?”

Từ nhỏ đến lớn số lần Quý Chính Tác đến nhà bọn họ nhiều vô số, hồi còn nhỏ còn chưa nhận thức được, lớn hơn một chút số lần đến cũng ít đi, tuổi không lớn, đặc biệt phải lễ phép, thế nào cũng phải để người nhà họ Phương nhìn hắn vừa mắt nhất.

Quý Chính Tác xấu hổ cười, “Vậy thì thật tốt, lại có thể được nếm tài nấu nướng của chú ạ.”

Phương Chí Thanh nhất thời vô cùng đắc ý, khiêm tốn đẩy kính mắt trên sống mũi lên, hỏi Phương Yểu An, “Mải chạy về, quên chưa mua thức ăn, trong tủ lạnh còn đồ ăn không?”

Phương Chí Thanh làm việc ở cục văn hoá, hào hoa phong nhã, thoạt nhìn chính là một người nho nhã có học, ngoại trừ việc thích đi làm những việc liên quan đến lịch sử văn hoá, tài nấu nướng cực đỉnh, mấy công việc thủ công cũng biết nhiều, Phương Yểu An được một tay ông dạy dỗ.

Từ trước đến nay trong nhà bọn họ, phái nữ sẽ không vào phòng bếp, mẹ cậu Chu Thư Nhu, cô giáo tiếng Anh cấp 2 kiêm chủ nhiệm lớp, tính khí cay độc nóng nảy, tính tình vừa thẳng vừa hung tợn, nếu vào phòng bếp tương đương với việc ném thẳng vào nhà một viên bom nguyên tử, lực sát thương cực kỳ vĩ đại. ( đậu má =))))))))))))))))))))))

Không chờ cậu trả lời, ba cậu đã vén tay áo lên, tự nhiên vào phòng bếp, “Ôi trời, chờ đã, ba, chó ở đâu ra?”

“Chú Tôn của con về nhà với ông bà một mình, trước mấy ngày này gửi chó ở nhà chúng ta.” Ông mở tủ lạnh ra, “Trưa nay ăn xương sườn? Buổi tối ăn cá nhé? Được rồi, chú bảo qua mang bát chén chậu chuồng gì đó cho chó, sẽ nhanh qua đây, đã nhận được chưa?”

“Chưa, nhưng mà, ngày kia mẹ về rồi, ba chuẩn bị sẵn sàng đi!” Mẹ cậu dị ứng với lông chó, năm ngoái Hình chủ nhiệm dưới tầng nuôi một con chó lông mượt, Phương Yến Yến nhìn mà thèm không chịu được, khóc lóc om sòm lặn lôi, dùng hết mọi thủ đoạn cũng không thành công.

Phương Chí Thanh bĩu môi, có chút chột dạ, “Thì cứ để hai ngày này đã, trước khi mẹ con về, làm tổng vệ sinh trong nhà một lần? Làm tiêu tan mùi đi.”

Phương Yến Yến ôm em cún chạy đến, đặt trên cổ ba nó hôn một cái, “Ba ba tốt nhất, em cún tên là gì ạ?”

Phương Chí Thanh bị con gái hôn, vui vẻ không thôi, cảm thấy bị vợ phát hiện trách mách một trận cũng không sao cả, “Gọi là Bào Bào, Yến Yến thích không? Ăn xong cơm tối đi cùng ba ba hỏi đồ dùng cho nó được không? Ba con mình đi lấy chuồng với bát ăn cho nó.”

Quý Chính Tác đứng ở bên cạnh, mắt con chó kia ướt nhẹp, nhìn chằm chằm vào hắn, le lưỡii về phía hắn, hắn không kiềm chế được đi xoa xoa đầu nó, “Trông như con gấu ha, nên tỉa lông ngắn đi một chút.”

Ba người vây quanh con chó thảo luận, thực sự Phương Yểu An cũng không thích loại động vật này, mặc dù không giống như mẹ cậu, nhưng cũng hứng thú. Quý Chính Tác bỗng nhiên nắm tay cậu, cậu lại càng hoảng sợ, dùng sức muốn rút về, kết quả Quý Chính Tác kéo tay cậu đặt trên người con chó, như không có chuyện gì xảy ra cười cười với cậu, “Em sờ sờ đi, đáng yêu không?”

Quý Chính Tác quang minh chính đại trước mặt ba cậu cùng Phương Yến Yến không coi vào đâu, nắm tay cậu xoa xoa trên lưng con chó kia vài cái, cậu có tật giật mình, rất mất tự nhiên rút tay về, “Ừm, đáng yêu lắm.”

Cơn giận của Phương Yến Yến còn chưa tan, “Anh ấy không thấy đáng yêu đâu!” Nó hướng em cún về phía Quý Chính Tác, cười đến không thấy mắt đâu, “Nào, Bào Bào, gọi Quý Tiểu Tác, Quý Tiểu Tác, gâu gâu gâu.”

Phương Yến Yến bị ba nó gọi vào hỗ trợ rửa rau, con chó kia như gấu chạy loạn xạ, Quý Chính Tác đi theo phía sau cậu, nhỏ giọng nói, phun ra hơi thở nóng bỏng bên tai cậu, cười như được mùa, “Vẫn là Tiểu An đáng yêu nhất.”

Ăn xong cơm tối đã hơn tám giờ, cậu đuổi Quý Chính Tác ra khỏi cửa, xuống dưới tầng, Quý Chính Tác nhăn nhăn nhó nhó gọi cậu tiễn mấy bước, cậu nghĩ vừa ở cùng một chỗ được một ngày, đã dính chặt lấy cậu ha!

Trong bóng đêm tối om, hai người họ đứng rất gần nhau, tay nắm tay, vai kề vai, Quý Chính Tác nắm chặt tay cậu. Thành phố về đêm thời tiết khô nóng, không biết do trời nóng nực, hay nóng trong lòng, hai người nắm tay đến chảy một tầng mồ hôi, chảy nhiều nước, rất khó chịu.

Cậu thử rút tay ra hai lần, bị Quý Chính Tác càng nắm chặt hơn, cậu nuốt nước bọt xuống, an phận mà đặt tay trong lòng bàn tay hắn. Hai người dọc trên đường đi không nói chuyên, cậu cũng không biết nên nói gì, thế nhưng trước mặt Quý Chính Tác có rất nhiều lời muốn nói, nhưng vẫn không biết mở miệng thế nào. Giống như hai bên thi đấu, không được tự nhiên mà nắm tay, cứng cổ, không nói được một lời.

Vừa ngẩng đầu lên đã đến nhà Quý Chính Tác, cậu đang muốn nói, cậu vào đi, tôi về nhà.

Quý Chính Tác đã giành miệng trước, “Cảm ơn Tiểu An đưa anh về.” Hắn vui lắm, con ngươi sáng rực lên, nắm chặt tay Phương Yểu An trong lòng bàn tay mình.

Phương Yểu An xấu hổ ngượng ngùng, nghiêng đầu quay qua một bên, “Không có gì.”

Quý Chính Tác đặt tay lên vai cậu, quay cậu qua, cúi đầu ghé vào lỗ tai cậu, chỉ vào đường phố qua lại, giống như hiện tại có điều gì đó khác lạ, “Em xem, đây là đường từ nhà em đến nhà anh, vừa rồi anh đã suy xét xong, chỉ có hơn ba nghìn bước chân.”

Phương Yểu An vừa định mở miệng mắng hắn một câu, cậu suy xét làm gì, đúng là tẻ nhạt?

Tay Quý Chính Tác đặt trên vai cậu dần dần trượt xuống nắm chặt cổ tay cậu, hiếm thấy nghiêm túc trịnh trọng nói, “Trên TV nói, “Nếu như giữa hai chúng ta có 100 bước, anh sẵn lòng đi 99 bước.” “ Hắn dừng một chút, nói tiếp, “Thực sự là, một bước anh cũng không cần em đi, em chỉ cần đồng ý cho anh đi tới, anh có thể đi hết tất cả quãng đường của em, chỉ cần em đồng ý là được rồi.”

Ngón tay Quý Chính Tác đặt trên ngực trái cậu, ma sát nhè nhẹ, Phương Yểu An khô miệng khô lưỡi, gương mặt có hơi đỏ bừng, ánh mắt lộn xộn, cách một lúc lâu mới cục xúc phun ra một câu, “Không phải đã đồng ý rồi à?” (Thằng thụ này cười vl =))))))))))))))

Quý Chính Tác khe khẽ cười, khó có thể che giấu hạnh phúc, nhốt chặt cậu, “Anh đây hy vọng, lúc đi đến trước mặt em, em có thể hôn anh một cái.”

Cậu rất không tự nhiên mà “Hừm.” một tiếng, giống như vô cùng sốt ruột, nhìn chung quanh một chút, cực nhanh quay đầu lại hôn lên gương mặt hắn một cái “Chụt”, quay đầu chạy lẹ, “Tôi về đây, cậu mau vào đi thôi.”

Bị Quý Chính Tác nhanh tay nhanh mắt kéo lại, đèn đường chiếu lên đôi mắt trong suốt sáng rực của hắn, giống như ánh sáng ban đêm, “Để anh đưa em về, một mình em đi đường đêm về sẽ không an toàn.”

Phương Yểu An không ngừng vặn tay mình, muốn rút ra, “Cậu có bệnh đúng không, mới đưa cậu về, lại đi thêm chuyến nữa.”

“Anh thích đi bộ cùng em mà.” Hắn vui vẻ cười rộ lên, tự mình nắm tay cậu.

“Nhanh vào nhà đi, mẹ cậu đang đợi.”

“Không sao, mẹ không có ở nhà.”

.....................

Buổi tối Phương Yểu An tắm rửa xong nằm trên giường, lại nghĩ tới nghĩ lui, cảm thấy giống như hai tên ngốc, cậu tiễn tôi, tôi tiễn cậu, không dứt, lại nghiêng đầu chôn đầu vào trong giường đơn, nhịn không được bật cười.

Cậu thực sự không biết đến cùng Quý Chính Tác thích cậu ở điểm gì, dường như bắt đầu từ khi còn rất nhỏ, không giải thích được, giống như kẹo cao su dính trên người cậu, bỏ cũng không xong.

Cười chết tao rồi, đúng hai thằng điên =))))))))))))))))

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.