Phiên ngoại 2: Cuộc sống thường ngày
* Xem phim điện ảnh *
Từ khi có con, hai người họ rất ít khi ra rạp xem phim cùng nhau, lần nào cũng là phim thiếu nhi, toàn bộ trong rạp đều là gia đình dẫn theo con cái. Quý Điều Điều còn kiên quyết phải ngồi giữa hai người, bên trái nói hai câu, bên phải nói hai câu, Quý Chính Tác muốn mượn bóng tối hôn cậu một cái cũng không được.
Quý Phương Chiêu cực kỳ thích máy bay ô tô cùng giải cứu thế giới, lần cuối cùng ra rạp chiếu phim là cuối năm ngoái, nội dung bộ phim là kim cương biến hình, kết quả còn tẻ nhạt hơn cả phim hoạt hình, trong lúc Phương Yểu An buồn ngủ bị đặc hiệu đánh thức hai lần.
Hôm nay cậu đang thu dọn phòng, Quý Chính Tác đột nhiên nhốt chặt cậu từ phía sau, ôm cậu vào trong lòng, hôn hôn tai cậu, "Tiểu An, tối nay bọn mình xem phim điện ảnh được không?"
Khí nóng phim trên lỗ tai rất ngứa, Phương Yểu An nghiêng xuống dưới, "Phim gì?"
Quý Chính Tác híp mắt cười, "Tìm qua một bộ, nên ở nhà xem, lâu rồi không xem phim, được không?"
Phương Yểu An quay đầu nghi hoặc liếc nhìn hắn một cái, gật đầu, "Ừm, em đi tắm trước."
Quý Chính Tác nâng mặt cậu lên, hôn mạnh một cái, "Yêu em ghê."
Phương Yểu An khó hiểu, "Cả ngày nói lung tung gì đó!" Chờ đến khi Quý Chính Tác ra ngoài, lại nghĩ một đằng nói một nẻo mà đỏ mặt, từ từ nhắm mắt lại bình tĩnh, "Đừng ngại đừng ngại..." Kết quả càng ngày càng đỏ.
( lý do anh An ngại nói chữ "YÊU" đây nha cả nhà =)))))
Chờ cậu tắm rửa xong đi ra, Quý CHính Tác đã dỗ con trai ngủ rồi, trước khi ngủ QUý Phương Chiêu muốn nghe kể truyện cổ tích, luôn có rất nhiều thiên mã hành không (*), mấy chuyện kỳ quái, Phương Yểu An không ứng phó được, nhưng Quý Chính Tác lại thuận buồm xuôi gió.
(*) thiên mã hành không: Ý tưởng, suy nghĩ dồi dào, phong phú, không bị bó hẹp
Quý Chính Tác đang dựa bên ngoài cửa phòng tắm chờ, lúc cậu mở rộng cửa thật sự hoảng sợ, "Anh đứng đây làm gì?"
Quý Chính Tác trực tiếp ôm cậu, "Chờ em cùng xem phim, nhanh lên nào nhanh lên nào, bọn mình bắt đầu thôi!"
Cậu bị khiêng đến trên ghế sa lon, Quý Chính Tác gấp gáp bắt đầu ấn mở, Phương Yểu An hỏi, "Đây là phim gì?"
Quý Chính Tác lè lưỡi ra liếm môi, nhìn không chớp mắt, "Khụ khụ, phim điện ảnh bình thường thôi, cũng hơi hơi kinh dị."
"Ah." Cậu nhíu mi lại gật đầu.
Bộ phim bắt đầu mười phút, đã chết bốn người rồi, âm thanh càng lúc càng quỷ đị, tay chân rơi thành khúc điên cuồng vặn vẹo, đống nát cửa gỗ kẽo kẹt kẽo kẹt chuyển động, nhân vật chính từ chuông gió trước cửa lay động cùng màu sắc tối tăm dày đặc kinh khủng bị kéo ra.
Sau lưng cậu lạnh run, sắp nổi da gà rồi, nhìn thoáng qua màn hình, lại nhìn Quý Chính Tác, luôn cảm thấy có chỗ sai sai.
Quý Chính Tác khụ khụ một cái, yết hầu lăn một vòng, ngồi nghiêm chỉnh, liếc mắt xem phản ứng của cậu.
Cậu định thần suy nghĩ một lúc, đi lắc lắc tay Quý CHính Tác, "Anh ôm em."
Hô hấp Quý Chính Tác bị chậm lại một nhịp, mắt sáng rực nhìn cậu, mừng rỡ suýt nữa bật nhảy hẳn lên, "Sao vậy? Tiểu An, em sợ à?"
"Ờ, em sợ thật."
Một tay Quý CHính Tác kéo cậu vào trong lòng, mạnh mẽ bóp chặt, khuôn mặt dán lên đầu cọ cọ, "Đáng yêu quá đáng yêu quá, thế mà cũng sợ."
Cậu vòng qua hông Quý Chính Tác, vùi mặt vào trong lồng ngực hắn, mím môi cười trộm.
Chờ đến khi quỷ dẫn theo bạn gái nhân vật chính đẩy ngã trên bàn thờ, cậu đã dạng chân trên đùi Quý Chính Tác, bị đâm từ dưới lên trên vào dục tiên dục tử rồi. dương v*t cứng rắn lấp đầy cậu, sắp bị vạch ra, cậu như bị điện, lại rớt xuống, mông thịt đánh trên háng Quý Chính Tác từng đợt sóng mà run.
Cậu bị đâm đến mê muội, "Quý, Quý Chính Tác, sâu quá, không được, không muốn, A..."
Quý Chính Tác đè cậu xuống ghế sa lon, đẩy thắt lưng, nghiêm khắc đỉnh vào bên trong, cậu sắp bị đâm hỏng, Quý Chính Tác che mắt cậu lại, thở dốc mấy tiếng, giọng khàn khàn, hôn môi cậu, "Ngoan, đừng xem, quỷ đang ra."
Cậu bị làm đến mềm nhũn, mồ hôi nóng trên người một tầng lại một tầng, toàn thân run run, treo trên cổ Quý Chính Tác, khóc run rẩy, "Sợ lắm, em sợ lắm, anh ôm, ôm em...A!"
* Chào buổi sáng *
Quý Chính Tác đang đại học năm bốn đã được cậu hắn sắp xếp cho vào ngân hàng thực tập, ngày nào cũng phải dậy sớm đi làm.
( bh mới để ý anh Anh dân IT còn bạn Tác dân bank:v đó giờ là em học marketing trường bank nhưng em mê mấy anh giai IT với design hơn, trộm vía anh An vừa hợp gout em vừa là dân IT chứ:v)
Hai người họ tối qua làm quá ác, sáng hôm sau Phương Yểu An còn chưa có tiết, nằm ỳ trên giường không dậy nổi.
Quý Chính Tác rón rén rời giường, tay nâng mặt cậu lên, ôn nhun lưu luyến mà hôn, sáng sớm giọng vẫn còn khàn, "Anh dậy đây, Tiểu An."
Lúc Quý Chính Tác ra cửa sẽ lại chạy đến hôn cậu vài hớp, hai gò má, môi hoặc trán, ngậm mặt cậu cùng môi miệng, còn cười cười, sóng mắt ôn nhu, "Anh đi làm, heo con lười biếng."
Quý Chính Tác lại phải đứng dậy đi làm, cậu đột nhiên mở mắt ra, kéo tay áo Quý Chính Tác, kéo hắn về, đầu hướng về phía cổ hắn cọ cọ, mơ mơ màng màng lẩm bẩm, "Hôn thêm cái nữa đi."
Quý Chính Tác ngẩn ra, nửa áp đến trên người cậu, lửa nóng hôn phủ kín khắp cả khuôn mặt cậu, ngậm môi cậu làm hô hấp cậu gấp gáp, khó chịu mà ho khan, gò má ửng hồng.
Quý Chính Tác ổn định hơi thở, lòng bàn tay xù xì dán trên mặt cậu xoa xoa, như đang lẩm bẩm, "Không thể hôn, hôn nữa lại không đi được."
Hắn cúi xuống hôn, hôn mi mắt Phương Yểu An, hơi thở vẫn nặng nề, phun trên mặt Phương Yểu An, hơi nóng đốt toàn thân, "Về sẽ làm chết em."
* Chúc ngủ ngon *
Cuối tháng nào Quý Chính Tác cũng phải tăng ca, cửa ải cuối quý cùng cuối năm đều đặc biệt gấp rút, không ngừng tổng kết kiểm tra ngân hàng, bình thường hắn hết cách lại phải phân thân ra mà làm việc, đi sớm về trễ, mười hai giờ đêm còn phải nghe điện thoại.
Có một khoảng thời gian hầu như ngày nào cũng phải tăng ca, rạng sáng một hai giờ đêm mới về, mỗi ngày đúng hạn mười giờ tối gửi tin nhắn "Ngủ ngon" cho Phương Yểu An, phía sau còn nhắn thả liên tiếp tim hồng, liên tục vài ngày, số lượng tim hồng càng ngày càng nhiều.
Cậu mở khung chat ra, tất cả đều là một đống tim hồng, người xem hoa cả mắt. Đúng lúc bị Triệu Phù Thư vừa từ phòng trà về nhìn thấy, che miệng ước ao lại bắt đầu ồ ồ òa òa nói vài câu trêu đùa, công ty bọn họ nhỏ, có ít người, chỉ tốn hai câu là tất cả mọi người đều biết rồi.
Bản thân cậu da mặt mỏng, bị vây quanh vừa trêu vừa cười, vừa thẹn vừa giận, hận không thể ném điện thoại.
Quý Chính Tác từ phòng tắm đi ra, khăn mặt lau đầu thuận tay ném một cái, dửng dưng mà nằm ngã xuống giường, nhốt chặt thắt lưng Phương Yểu An, đầu rúc vào bụng của cậu, hít sâu một hơi, "Anh nhớ đến chết rồi."
Phương Yểu An nhéo tóc hắn còn ướt, "Đi lấy máy sấy sấy khô đi, làm ướt cả đồ ngủ của em."
"Không muốn." Quý Chính Tác lại càng rúc vào bụng cậu, xoay người gối lên đùi cậu, ngẩng đầu lên nhìn mặt cậu, khẽ mở mắt, cười cười, "Hôn một cái."
Phương Yểu An cúi đầu nhìn hắn, trong cặp mắt xinh đẹp của Quý Chính Tác lưu chuyển, cười rộ lên vừa ngây thơ vừa cứng ngắc, rất là mâu thuẫn.
Cậu che khuất mặt Quý Chính Tác, thở phào một hơi, sao mà càng ngày càng đẹp trai, đáng ghét thật.
Quý Chính Tác kéo tay cậu xuống, dán bên mép, làm nũng, "Tiểu An, hôn một cái nha."
Phương Yểu An nhớ đến chuyện ban sáng, lại hơi tức giận, kéo Quý Chính Tác lên, lấy điện thoại ra đặt trước mặt hắn, "Anh gửi nhiều tim vậy làm gì? Đều bị người khác thấy hết rồi!"
Quý Chính Tác cầm điện thoại cậu, đuôi lông mày khẽ động, thoáng ngẫm nghĩ nửa giây, "Ừ, chỉ là rất muốn hôn em mà lại hôn không đến, để những trái tim này...Thay anh hôn em."
Nói xong lập tức che miệng mình, chỉ còn hai mắt cười chúm chím, như đang say lại không phải say, như hai mảnh hoa đào tươi sáng, vô tội lắc đầu, "Anh không nói không nói..."
Bên tai Phương Yểu An nóng đỏ bừng, một lúc lâu mới bình tĩnh lại, giương mắt nhìn hắn, quai hàm phồng lên, thở gấp, "Anh, cái con người này, hức, miệng lưỡi sao mà ngọt vậy hả?"
Tay Quý Chính Tác cẩn thận rời đến ngoài miệng, cười hỏi cậu, "Anh có thể nói không?"
Mặt Phương Yểu An càng đỏ hồng lên, chỉ nhìn hắn chằm chằm, không trả lời.
Quý Chính Tác còn nói, "Vì Tiểu An rất ngọt nha, anh hôn Tiểu An, miệng đương nhiên phải ngọt, không tin em cắn thử môi mình một cái xem, rất ngọt rất ngọt."
Phương Yểu An cảm giác mình lập tức ngay cả móng chân đều đỏ, xấu hổ thẹn thùng chảy đầy mồ hôi nóng, nặng nề nghiêng đầu đập vào lồng ngực Quý Chính Tác, ngón tay siết áo hắn, "Anh đừng nói nữa!"
Quý Chính Tác một tay kéo cậu vào trong lòng, môi khô khốc mài lên vành tai trắng nõn của cậu, "A, đáng yêu quá, đáng yêuuuuu quá, sao lại dễ xấu hổ vậy nè? Đúng là một bảo bối ngốc nghếch."
Phương Yểu An tức giận đánh hắn, ngu ngốc, anh nói mấy lời ngớ ngẩn này, người nào không xấu hổ hả!?
* Trận đấu bóng rổ *
Phương Yểu An gần như chưa từng đến trường đại học của Quý Chính Tác, giống như hồi cấp ba cậu rất ít khi chạy đến lớp Quý Chính Tác, cậu trong phạm vi của Quý Chính Tác luôn có cảm giác bị kém một bậc, như trong một đám ưu tú lọt ra một cây củ cà rốt, có cảm giác không hài hòa, như mực nước chênh lệch của lòng sông so với mặt biển.
Lúc Quý Chính Tác học năm ba đại học, cậu tạm nghỉ học còn chưa kết thúc, buổi tối vừa mới làm tình xong, trên người cậu chảy đầy mồ hôi, hai đùi không ngừng run rẩy.
Quý Chính Tác một tay chống đỡ đầu, hôn mi tâm đầy mồ hôi của cậu, "Tiểu An, hai hôm nữa anh có trận đấu bóng rổ, em đến trường anh xem được không?"
Dáng Quý Chính Tác cao, chân dài, chơi bóng rổ rất tốt, vừa lên đại học đã được chọn vào đội tuyển của trường, đến năm nay đã quá chuyên nghiệp rồi.
Phương Yểu An nói cũng thấy đau, dư vị cao trào làm cậu mơ hồ run rẩy, vẻ mặt thống khổ, thanh âm nhỏ yếu, "Em, em đến làm gì?"
Quý Chính Tác thả mềm giọng, "Em đến nha Tiểu An, trên sân bóng chả có ai cổ vũ cho anh, anh đi một mình cô đơn quạnh quẽo, em dẫn Quý Điều Điều đến cho anh thêm động lực, được không?"
Vật cứng to đùng kia lại cắm vào rồi, nhét đầy dương tinh vào trong huyệt động của cậu, Quý Chính Tác không buông tha, vừa điên cuồng kéo ra đưa vào vừa hỏi cậu, "Em có đến không? Em có đến không?"
Phương Yểu An sắp bị đâm thành mảnh nhỏ, vừa tê vừa phồng, bị làm đến không điều khiển giọng nói được, khuôn mặt hô hấp đều phải cố hết sức, che mặt hu hu nức nở mà khóc, "Không muốn, sâu quá, Quý, em đến, em đến mà, chậm, chậm chút, xin anh..."
Động tác hạ thân chậm lại, Quý Chính Tác được như nguyện hôn cậu, cằm đập trên đỉnh đầu cậu, cắm vào cậu thật sâu, ôn nhu ngọt ngào, "Tiểu An, em thật tốt."
Lúc đến mọi chuyện lại hoàn toàn không phải như vậy, hôm đó thứ bảy, bên ngoài sân bóng rổ, quy mô sân đấu nhỏ, lại rất nhiều người đến, bên ngoài sân bóng vây quanh kín hai vòng, hơn phân nửa đang kêu tên Quý Chính Tác.
Cậu ôm con trai đứng cùng một đống nữ sinh, thực sự quá ngạc nhiên, Quý Điều Điều vừa trắng vừa mềm vừa đáng yêu, lại thích cười, người bên cạnh thét nó cũng y y nha nha kêu thét theo. Có mấy bạn gái làm bộ trêu nó, nó cũng không sợ, nắm quả đấm nhỏ, ha ha ha ha cười ra mấy viên răng sữa.
Cậu nhìn Quý Chính Tác chạy nhanh trên sân đấu, áo thi đấu màu đen dần thấm ướt mồ hôi sau lưng, lúc dẫn bóng bị hai người cao to khác tấn công phía sau, bị bao vây tứ phía. Lúc đang vô cùng lo lắng, cậu thấy Quý Chính Tác nhảy lên thật cao, cánh tay dài điêu luyện cầm quả bóng trong tay xoẹt một cái một cái lướt qua không trung tạo một đường cong, ném vào một cái ba phần.
Cậu suýt chút nữa đứng lên, bên cạnh tiếng thét rất lớn, Quý Điều Điều bị đám người dẫn hỏa lại càng mãnh liệt, khuôn mặt đầy thịt trắng nõn mềm mềm, hưng phấn hoa tay múa chân nhảy nhót.
Cậu thực sự rất thích bộ dáng Quý Chính Tác chơi thể thao, trầm ổn, chăm chú, cảm giác nam tính cùng mạnh mẽ, nhiệt huyết, rảnh rỗi nhấc tay nhấc chân cũng có cảm giác mê người, sắc bén mà lạnh lùng, ấm áp mà rực rỡ, thực sự quá mức sáng chói.
Lúc nghỉ ngơi giữa hiệp, có mấy nữ sinh đưa nước cho hắn, Quý Chính Tác lấy tay lau mồ hôi trên mặt, lễ phép cười, "Cảm ơn, cảm ơn, không cần, tôi có nước."
Hắn đẩy đám người ra, liếc mắt là thấy Phương Yểu An, hai mắt tỏa ánh sáng, vẫy tay, chạy cực nhanh đến bên cậu, mang theo một luồng gió, ấm áp, còn có mùi mồ hôi, cũng không khó chịu, cảm giác rất men lì.
Quý Chính Tác cười rộ lên, con mắt cong thành hai mảnh trăng non, trong suốt sáng rực, "Mệt không, anh tìm một chỗ cho em ngồi nha?"
Cậu còn chưa lên tiếng, Quý Điều Điều đã giang hai tay, từ trong ngực cậu tránh thoát ra ngoài, muốn Quý Chính Tác ôm.Quý Chính Tác thực sự thụ sủng nhược kinh(*), nhận lấy con, cúi người hôn lên mặt Phương Yểu An, "Dễ thương quá."
Phương Yểu An suýt bị hù chết, hai mắt nhìn xung quanh, quả nhiên tất cả mọi người ngây ngẩn hết cả, cậu xấu hổ sắp chín cả người rồi, gấp đến độ giậm chân, "Anh làm gì thế! Bị người ta thấy hết rồi kìa!"
Quý Chính Tác vác con lên vai, không chút phật lòng, không tim không phổi lạc quan, "Tốt nhất để cả thế giới biết đi." Quý Điều Điều cái gì cũng không hiểu, cười híp tịt không nhìn thấy mắt đâu, hưng phấn vỗ tay.
Bọn họ thi đấu tiếp, nghỉ ngơi trên sân mấy phút, đồng đội ở phía dưới gọi hắn, "Trời ơi, qua đây!"
Quý Chính Tác lại thả Quý Điều Điều vào trong ngực cậu, lại cúi người hôn lên trán cậu hai cái, đối diện cùng cậu, cặp mắt đào hoa xinh đẹp đa tình say lòng người, "Xong ngay thôi, thắng mới về nhà." Nói xong rồi xuống luôn.
Cậu ôm Quý Điều Điều đứng ở đó vô cùng xấu hổ.
Trên đường về, Quý Chính Tác mới đem sự tình nói rõ ràng, "Không biết có chuyện gì, dạo gần đây các bạn nữ đến tìm anh, hầy, đặc biệt nhiều, nhất là hai em khóa dưới, cả ngày bám theo anh. Anh nói rất nhiều lần rồi, anh đã có...Nhưng mấy cổ như nghe không hiểu vậy, anh thấy chán." Hắn nghiêng đầu cười cười, một tay nắm tay lái, tay kia đến nắm cậu, "Nhưng mà bây giờ không lo nữa rồi, mấy cô đó đã thấy Tiểu An đáng yêu như vậy, chắc chắn không dám đến tìm anh nữa." Bỗng nhiên lại nghĩ đến điều gì, trong mắt sáng rực, "Được rồi Tiểu An, anh vừa rồi đánh bóng có phải rất đẹp trai (soái) không?"
Phương Yểu An quay đầu nhìn đường, khóe miệng cong lên lại đè xuống, vẫn không nhịn được nở nụ cười, "Ừm...Đẹp trai." Lại bồi thêm một câu, "Đặc biệt đẹp trai!"
Mình biết có rất nhiều bạn không thích mình để QCT xưng anh/em với PYA, mình mất công edit chả được đồng tiền nào, mỗi lần làm một chương cần khoảng hơn 1 tiếng hoặc gần 2 tiếng để edit còn chưa beta. Trước khi edit đương nhiên mình cũng phải suy nghĩ nên để xưng hô thế nào rồi mới bắt đầu làm, đọc hết mạch truyện với văn phong mới quyết định được. Các bạn không đọc bản edit của mình, có thể tự tìm bản QT thẩm. Mình thấy có bạn nói mình "để xưng hô của QCT là anh/em là phá hỏng cả bộ truyện" mà buồn kinh khủng ấy. Còn có vài chương H bộ này mình để từ thô tục các bạn góp ý mình cũng thấy đúng đắn, khi nào có thời gian rảnh mình sẽ sửa lại. Cảm ơn các bạn góp ý rất nhiều.