>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>******<<<<<<<<<<<<<<<<<<<<<<<<<<<<<<<<<<<<<<<<<<<<
“ Ê! Hiểu lầm được giải quyết rồi thì thả tụi này ra đi chứ!?“. Gã liên tục gõ đầu mũi chân vào chân bàn, cái bàn cứ rung rung khi anh cảnh sát ghi chép.
“ Dừng việc đá chân đi... Anh làm thế khiến tôi khó làm việc đấy“. Mặt vẫn lạnh tanh anh nói.
“ Cậu cứng ngắc quá đấy, cảnh sát trẻ... Lần bắt này xem ra không đơn giản vì tụi này vi phạm, muốn moi được thông tin gì từ tụi này sao?“. Gã nhếch miệng cười.
“ Anh thông minh đấy!! Không biết anh có muốn hợp tác cùng chúng tôi không??“.
“ Không!!“.
“ Dứt khoát nhỉ!“. Vị trung úy từ ngoài đi vào, trên tay cốc cà phê nghi ngút khói.
“ Không ai nói cho ông nghe, thức khuya và uống cà phê không tốt cho người cao tuổi à? Ông già??“.
“ 50 Tuổi chưa thể gọi là cao tuổi đâu, nhóc!“. Nhấp một ngụm cà phê, ông mỉm cười.
“ Thế cơ đấy!!“. Gã mỉa mai.
“ Không ai nói với anh cách tôn trọng người lớn sao? Chính vì những người như anh nên dân chúng mới càng căm ghét tội phạm vậy đấy!“. Tiếng anh cảnh sát lạnh nhạt vang lên.
Dù biết mình đang bị “chỉnh” nhưng gã cũng không biết phải phản kháng kiểu gì, nên chỉ biết ngồi đó liên tục bắn ra tia sát khí nhắm thẳng về phía anh cảnh sát. Vị trung úy thì đứng một bên tiếp tục cười thoải mái.
“ Trung úy, ở đây có cháu lo liệu được rồi, bác mau về nghỉ ngơi đi, chắc bác gái đang lo lắng...“. Anh cảnh sát phớt lờ sát khí, tiếp tục nói chuyện với chỉ huy.
“ Già rồi! Cũng vô dụng luôn...“. Ông khẽ lắc đầu, thở dài.( vậy mà vẫn vác được thanh niên leo lên cầu thang.^^).
“ Ông nhận ra thì tốt...“. Gã xì một cái, cười khểnh. Bị anh cảnh sát nhìn cảnh cáo gã vẫn giương đôi mắt ra nhìn lại.
Anh cảnh sát thở dài, quay lại với vị trung úy.” Bác cứ về đi ạ! Dù sao chắc hôm nay cũng không có kết quả gì đâu... Ở đây cháu lo được...“.
“ Thông minh đấy! Không có kết quả đâu nên thả tụi tao ra đi thì hơn...“. Một màn đấu mắt lại diễn ra, với tia điện kèm theo sấm sét nổ đùng đùng. Một tràng cười nữa lại vang lên từ vị trung úy.
“ Được rồi! Vậy tôi về trước... Ở lại khỏe nhé, nhóc con!“. Ông đặt cốc cà phê xuống bàn, không quên chào tạm biệt gã trước khi bước đi.
“ Được! Ông già...“. Gã giơ hai tay bị còng lên chào.
“...”
“ Nhìn gì? Tao nói gì sai à??“. Thấy mặt như phán quan của anh cảnh sát, gã vẫn tỉnh bơ.
* * *
3h35 phút, trụ sở cảnh sát vẫn sáng đèn. Trong một phòng nhỏ, có một gã đàn ông đang uể oải ngồi trên ghế, miệng liên tục ngáp ngắn ngáp dài. Thêm 5 phút nữa, anh cảnh sát trẻ mới xuất hiện, cầm trong tay một tập hồ sơ dày.
“ Mày xong chưa? Tao muốn đi ngủ“. Gã nói trong khi miệng ngáp dài.
Anh cảnh sát trẻ không nói gì, đưa ra hơn 10 tấm hình, trong hình một người đàn ông nằm úp sấp, xung quanh máu loang đỏ sẫm, bức ảnh đáng sợ đến mức khiến một kẻ lăn lộn bao năm trên giang hồ như gã cũng phải rùng mình. Mắt người trong hình vẫn đang trợn trừng.
“ Trước khi chụp hình, bọn mày cũng nên vuốt mắt cho ông ta đi chứ!! Nhìn kinh quá!“. Gã cầm bức hình lên, săm soi.
“ Bị cứng rồi!“. Anh cảnh sát lạnh tanh trả lời.
“...” .( =_=||)
“ Anh biết người trong hình không?“.
“ Không biết, nhìn chắc cũng phải đầu 4 rồi? chưa gặp bao giờ!!“.
“ Chính xác là 48, hơn 30 năm trước gã từng là đàn em của Duy Cường. Là kẻ không có danh tiếng gì nổi trội. Sau khi ông trùm chết, gã cũng biến mất theo. Nhưng hơn một tuần trước, chúng tôi tìm thấy gã đã chết ở nhà riêng tại Cần Thơ. Với nhiều vết chém trên người. Nhà cửa bị đảo tung, nhưng tiền bạc và của cải trong nhà lại không bị động chạm. Có nghĩa là vụ giết người này không phải là vụ giết người cướp của bình thường. Từ thân phận của gã chúng tôi nghĩ nó có liên quan đến ông trùm... Đây là một vụ thanh trừng của người trong giang hồ, gã đã làm gì mà khiến bản thân bị sát hại thê thảm như vậy? Anh cũng thuộc dạng có tiếng ở đây, không thể nào lại không biết chút gì... Nói đi, nguyên nhân vụ ám sát này là vì cái gì??“.
“ Có tiếng, cũng đâu có nghĩa tao sẽ biết tất cả mọi chuyện... Một câu thôi, mày tìm nhầm người rồi...“. Gã thư thả ngả người ra sau, nhưng dưới bàn tay gã nắm chặt lại.
“ Bốn hôm trước, chúng tôi có thông tin, ông trùm Hữu Tân đã xuất hiện tại bar Demons trong hơn 15 phút, rồi sau đó lại biến mất không thấy tăm hơi... Hữu Tân chính là cánh tay thân cận bên Duy Cường khi ông ta còn sống... Đừng nói là anh cũng không biết việc này... Chuyện gì đã khiến kẻ mai danh ẩn tích nhiều năm như ông ta lộ diện. Chỉ có một khả năng, vụ giết người kia có ảnh hưởng tới ông ta... tôi khuyên anh nên hợp tác cùng chúng tôi...“.
“ Không thể!...“. Gã cười lạnh.
“ Tại sao vậy? Anh cứ thích phải sống như một thằng tội phạm thế? Bị đuổi bắt, bị truy nã. Suốt ngày sống trong lo sợ như vậy, anh vui sao??“.
“ Cuộc đời này, không có nhiều lựa chọn như mày tưởng đâu“.
“ Luôn có nhiều hơn hai lựa chọn. Chỉ là anh không chọn nó mà thôi. Chọn làm người tốt luôn khó hơn làm người xấu mà...“.
“ Tốt! Xấu!... Mày suy nghĩ đơn giản quá... Theo như lời mày, thì cảnh sát là tốt còn tội phạm thì luôn xấu sao?“.
“...”
“ Để tao nói cho mày nghe nhé! Tao và mày, giống nhau!!“. Gã cười nhạt.
“ Tôi không giống anh!“. Anh nghiêm mặt phản bác.
“ Nếu để so sánh thì tao và mày đều là một con dao.“. Lờ đi phản ứng của anh gã tiếp tục nói.” Là tốt hay xấu quyết định ở kẻ nắm con dao đó mà thôi... Mày may mắn vì kẻ cầm chuôi của mày là một đầu bếp. Nhưng mày có chắc đó là đầu bếp hay không? Hay thực chất lại là gã đồ tể...“.
“ Tôi không bị nắm cán, cũng không phụ thuộc vào bất kỳ kẻ nào cả...“. Lời nói của anh trở nên gay gắt.
“ Đôi mắt hiện giờ của mày rất sáng, rất trung thực...“. Gã nhếch cao khóe miệng, nhìn thẳng anh cảnh sát trẻ. “ ... Mày nghĩ màu sáng đó sẽ giữ được trong mắt của mày bao lâu?? 5 năm, 10 năm hay 20 năm. Khi mà xung quanh mày, từng người từng người đang nhuốm bẩn. Cảnh sát cũng là con người, mà con người thì luôn bị chi phối bởi tiền và quyền lực... Mày có thể đảm bảo sẽ giữ được đôi mắt này, không để nó vẩn đục không?? Đừng vội khẳng định với tao bây giờ, vì thời gian mới chính là câu trả lời chính xác nhất... Tao hơn mày ở chỗ, ngay khi được sử dụng tao đã mang danh một tội phạm. Còn mày thì khác, con dao trong tay một đồ tể. Mang danh chính đáng khi chém giết, cho đến lúc mày bị nhiễm bẩn thì đó lại là một câu chuyện khác...“. Mọi thứ trở về im lặng, im lặng tuyệt đối. “... Cái này không phải do tao nói đâu...“. Gã ho nhẹ, kết thúc bài diễn văn của mình. “... Tao nghe người khác nói thôi...“.
Một lần nữa, bốn bề lặng như tờ. Rất lâu sau, anh cảnh sát trẻ đứng dậy, thu dọn tập hồ sơ.
“ Hôm nay tới đây thôi, anh nghỉ đi...“.
“ Tuyệt! Mở còng cho tao đi...“. Gã trơ trẽn giơ hai tay ra.
“ Do anh đã vi phạm, rời khỏi nội thành khi chưa có sự cho phép nên anh bị tạm giam 30 ngày. Và không được quyền nhận bảo lãnh...“. Anh bước ra ngoài, gọi một cảnh sát đang trực ban gần đó vào, đưa gã về buồng tạm giam.
“ Hừ! Thằng khốn...“. Gã làm bầm khi bị lôi đi.
Gặp lại thằng bạn của mình trên hành lang, gã vui vẻ giơ tay lên chào. Khi đi qua chỗ sáng, mới nhận ra trên mặt thằng bạn có mấy vết bầm tím. “ Haha!!... Mặt mày y như con chó đốm ấy!!“. Gã thô bỉ cười ha hả.
“ Câm!... Mẹ nó, tin tao đi... Ngay khi tao ra khỏi chỗ này... Tao sẽ cho thằng đó biết tay.“. Tiếng gã gầm rít qua kẽ răng. “... À! Mà mày thèm ăn ổi nên trồng luôn một quả trên trán đấy hả??... To đấy!!“.
Một trận trầm mặc diễn ra.
“ Mẹ kiếp! Coi bộ tao với mày có cùng mục tiêu rồi đây!!“.
“ Haha!... Tao rất vui vì không phải chỉ có mình tao bị... Ế! Bọn mày làm gì thế???... Sao lại đi tách ra“. Gã ngớ ngẩn khi thấy bạn mình bị kéo đi chỗ khác.
“ Trong thời gian tạm giam, hai anh bị cấm ở gần nhau“. Một cảnh sát lạnh lùng nói.
“A! Khỉ thật...“. Cả hai gã cùng đồng thanh.
Cuộc chia ly làm người ta có cảm giác nghèn nghẹn. Cảm giác như Romeo và Juliet thời hiện đại...
( Câm đi!!!! - Có tiếng xé giấy vang lên.) .(||=”=)...!!! (Người ta là hủ mà!! Cho yy một chút không được sao? *Đỏ mặt*)
>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>*******<<<<<<<<<<<<<<<<<<<<<<<<<<<<<<<<<<<<<