Trong ký ức của Thiệu Hằng, Diễm Thu bao giờ cũng xinh đẹp và lạnh
lùng như vậy. Kể cả khi mới gặp hay đến giờ này, lúc đã chung chăn gối
hàng đêm.
Cô lạnh nhạt như thế, song lại mỉm cười
hạnh phúc bên Hạo Thiên. Người ta nói, cái gì không mua được bằng tiền
thì sẽ mua được bằng rất nhiều tiền. Vậy tình yêu, cảm giác ấm áp, thậm
chí là một nụ cười của vợ – ai bán để Thiệu Hằng mua?
Anh rất giàu. Địa vị của ngày hôm nay, tất cả là để cho Diễm Thu
thấy, Thiệu Hằng giỏi – Thiệu Hằng xuất xắc hơn Hạo Thiên rất nhiều.
Nhưng giỏi thì sao, xuất sắc thì sao chứ? Diễm Thu đâu yêu người bằng
điều đó. Kỷ niệm thời thơ ấu, những ngày bên nhau thơ ngây và trong
sáng, Thiệu Hằng mãi mãi không thể thay thế Hạo Thiên trong mớ ký ức
trong trẻo ấy của cô.
Anh từng mạnh miệng tuyên bố: “Không cần em yêu tôi. Chỉ cần em ở bên tôi.”
Diễm Thu vẫn ở bên anh đấy. Song càng lúc quan hệ cả hai càng chìm
vào bế tắc. Thiệu Hằng làm sao cấm được Diễm Thu mông lung nhớ thương
tình cũ, làm sao cấm được khi cô đang hồi tưởng kỉ niệm xưa?
Nhưng buông tay thì không thể. Khi con người ta yêu sâu đậm quá,
buông tay để không còn gặp lại người mình yêu nữa là chuyện chẳng thể
làm được. Thà để cho cả hai cùng đau đớn. Thà em nhớ thương người khác,
nhưng em vẫn ở bên tôi.
Thiệu Hằng lại uống rượu. Anh tự cười mình ngốc nghếch, có thể vì
Diễm Thu mà làm trò cười cho cả Thượng Hải. Cô đặt tên con là Vọng
Thiên, thằng khờ cũng hiểu, bao nhiêu người cười sau lưng anh, thậm chí
nghi ngờ đứa bé biết đâu là con của Hạo Thiên và Diễm Thu mà Thiệu Hằng
là người nuôi hộ. Nhưng họ làm sao biết mối quan hệ phức tạp của ba
người. Hạo Thiên luôn nâng niu Diễm Thu như hoa như ngọc, lần đầu tiên
của cô ấy là bị Thiệu Hằng cưỡng bức. Chính vì anh ta quá tốt nên Diễm
Thu mới càng cảm thấy mình tội lỗi….Cô không đủ can đảm thú thật với Hạo Thiên mọi chuyện. Thêm việc mang thai đến bất thình lình nữa. Khi vừa
biết chuyện, Thiệu Hằng đã đi trước một bước, đến gặp ba mẹ Diễm Thu để
nói chuyện. Gia đình cô tuy không giàu có nhưng là một dòng họ coi trọng nền nếp, chuyện mang thai trước khi cưới làm sao chấp nhận được. Cuối
cùng họ đồng ý cho một lễ cưới được tổ chức vội vã của cả hai.
Ngày đám cưới, Hạo Thiên không đến. Đêm tân hôn cô dâu bật khóc, chú
rể sau khi đập phá đồ đạc quay sang dày vò vợ. Diễm Thu thẫn thờ như một cái xác không hồn.
Chẳng chỉ một mình đêm tân hôn ấy. Từ đó đến giờ luôn là như vậy.
Thiệu Hằng không thể bước chân vào thế giới của Diễm Thu dù chỉ là một
phút. Ngay cả khi đứa trẻ ra đời cũng vậy. Ánh mắt cô không hề chứa bóng hình anh.
Không hề…
-Ba ba…
Giọng nói của Vọng Thiên vang lên, non nớt. Thiệu Hằng quay sang con
trai, trước mắt đã mờ đục. Men rượu đang từ từ làm mụ mị hồn anh.
-Đói thì xuống…xuống dưới ăn đi con. Tiền ba ba để trong túi. Lấy tiền…
Dì Thành mấy hôm nay xin nghỉ phép chăm con dâu bệnh. Nhà này ai đói
thì tự ra nhà hàng ăn cơm. Vọng Thiên còn nhỏ nên Thiệu Hằng hay Diễm
Thu sẽ gọi đồ ăn cho con. Nhưng hôm nay người ta có lẽ vẫn còn mãi nhớ
thương tình cũ, còn Thiệu Hằng đầu nhức như búa bổ, vốn không có thời
gian để ý tới con trai.
-Ba ba…
Vọng Thiên lay vài lần mà Thiệu Hằng vẫn nằm yên tại chỗ. Cậu nhóc tự giác rướn người lấy chiếc áo khoác anh treo trên vách. Bên trong có một xấp tiền, toàn là những tờ bạc mới tinh.
Cánh cửa phòng bị khép lại, Vọng Thiên ra ngoài mà không người lớn
nào trong nhà biết. Trong đầu cậu bé chỉ có một điểm đến duy nhất. Mẹ
thường hay để cậu bé trong lòng ngồi taxi đến chỗ đó…Có lúc mẹ sẽ nhìn
nơi đó chăm chú, sau đó trở về nhà. Song có hôm, mới hôm qua, hôm kia
thôi mẹ thẫn người ngồi trước đó lâu lắm…Bên trong có một người đàn ông
dẫn theo hai đứa bé…Thấy ông ta, mẹ rướn người về phía trước, để rồi sau đó quay mặt thật nhanh…
Mẹ khóc…Mẹ khóc vì ông ấy. Chắc vì vậy mà ba mới nằm tại chỗ, uống
nhiều rượu. Chỉ cần không thấy ông ấy nữa, mẹ sẽ không bỏ ba ở nhà mỗi
buổi chiều.
Trong tay áo Vọng Thiên là một chiếc kéo nhọn…Hôm nay cậu đã dùng nó
đâm nát con gấu nhồi bông trong phòng. Đâm nát người đàn ông ấy, mẹ sẽ
không đến đây nữa, mẹ không đến nữa thì ba sẽ vui hơn….