* E hèm, chắc khoảng 16+
* Com nhiều mau có tiếp, truyện này gần như thể loại điền văn đoạn sau mạch truyện khá chậm, chủ yếu là cuộc sống, suy nghĩ của
hai người này sau khi lấy nhau thôi.
Xem tiếp:
Sau khi đăng ký, Kỷ Hạo Thiên và Lâm Hân
đã chính thức trở thành vợ chồng. Lấy chồng thì phải theo chồng, cả hai cùng ngồi lại thảo luận về cuộc sống chung sắp tới.
Gương mặt Lâm Hân vẫn hơi cúi xuống. Cô chưa hề nhìn thẳng vào Hạo
Thiên từ lúc hai người gặp lại. Mà không chỉ với anh, những người thân
của Hạo Thiên cũng nhận xét cô có phần khép kín, không được hoạt bát như nhiều người.
-Em nghĩ sao?
Cuộc sống chung với gia đình Tiểu Mẫn càng lúc càng bất tiện. Công
việc của Hạo Thiên có khi phải đi tiếp khách, tham dự những buổi tiệc
chiêu đãi, về đến nhà đã quá khuya…Hơn nữa căn phòng đó khi có anh bỗng
trở nên chật chội, sinh hoạt cũng không được tự nhiên.
-Sao cơ? Anh muốn nói gì?
-Ý anh là chúng ta mua một căn nhà khác ở gần đó. Em thấy có được không?
Lâm Hân chẳng có ý kiến gì khác hơn là việc gật đầu. Dáng vẻ lơ đãng
của cô khiến Hạo Thiên không khỏi lo lắng. Anh đã hỏi bác sĩ chuyên khoa tâm lý…Trường hợp Lâm Hân là một ca bệnh thường gặp, có biểu hiện như
trẻ tự kỷ dù là vẫn nhận thức, làm việc như người bình thường…Với Hạo
Thiên cô chưa hề biểu lộ tình cảm thật, cứ ngoan ngoãn nghe theo những
gì anh sắp đặt…. Càng hiểu lại càng thấy lo hơn.
…Với sự giới thiệu của nhà môi giới, cả hai đến xem một căn hộ chung
cư bên cạnh. Nhà chỉ có 2 phòng nhưng gọn gàng sạch sẽ…Lâm Hân có vẻ
rất hài lòng.
Hạo Thiên thì trái lại. Anh hỏi người môi giới:
-Không có căn hộ nào rộng hơn sao?Khoảng 3-4 phòng?
-Không có ạ! –Người môi giới lắc đầu –Khu này đa số là người có thu
nhập thấp nên nhu cầu về nhà ở của họ không cao lắm. Ông Kỷ có thể tìm
nơi khác.
Giá một căn hộ 3 phòng ở đây là 800 ngàn, tặng kèm nội thất, trang
trí trong nhà. Một món tiền lớn mà Lâm Hân dành dụm cả đời cũng không có được. Căn hộ 2 phòng đối với cô đã là rất tốt rồi.
Hạo Thiên thì nghĩ xa hơn nhiều. Khải Hoa, Khải Lạc rồi sẽ lớn, nếu
chỉ có một phòng thì chắc chắn không đủ…Nhưng nếu mua nhà khu khác thì
việc học hành, làm việc của Lâm Hân và Gia Lạc cũng sẽ bị ảnh hưởng. Anh cũng bởi việc ấy mà suy nghĩ, cân nhắc trước khi có quyết định cuối
cùng.
-Em thích không?
Lâm Hân gật đầu. Có một căn nhà của mình vẫn tốt hơn. Chung cư lại
không xa nơi ở của Tiểu Mẫn, có việc gì cũng có thề giúp đỡ lẫn nhau.
Vợ thích là được…Hạo Thiên không nghĩ những câu nói ngày nào nghe từ
đồng nghiệp lại có tác dụng với chính mình. Nụ cười của anh làm Lâm Hân
ngại ngùng, cô nhỏ giọng:
-Xin lỗi…Nếu anh không vừa ý thì…
-Không…anh thích mà.- Hạo Thiên nói với người môi giới –Chúng tôi sẽ đặt cọc trước, khi nào có thể gặp chủ nhà?
-Chủ nhà này đã đi di dân mấy năm trước, chúng tôi được ủy quyền thay thế ông bà ấy ký hợp đồng. Nhưng nếu ông Kỷ muốn rõ ràng thì tôi có thể liên hệ để ông bàn bạc kỹ hơn.
-Được rồi…Anh cứ thu xếp đi!
Việc mua nhà thuận lợi, sau đó là chuyện dọn nhà. Lâm Hân và Hạo
Thiên thống nhất chỉ dọn đi quần áo, đồ dùng trẻ em. Những thứ như chăn
nệm, chiếc tủ quần áo thì để lại nhà Tiểu Mẫn. Tiền nhà tháng cuối cô
cũng đóng đầy đủ. Hai mẹ con Tiểu Mẫn tuy rất lưu luyến nhưng cũng phải
tiễn Lâm Hân ra cửa. Dù sao họ cũng chỉ ở cách nhau có một con đường.
-Đi cẩn thận. Có chồng rồi thì phải lưu ý một chút. Ráng mà chăm sóc cho Hạo Thiên và hai đứa nhỏ..
-Dạ…
Mẹ Tiểu Mẫn chỉ dặn dò cầm chừng thôi chứ bà biết, Lâm Hân là người
rất kiên cường. Nhất định con bé sẽ sống tốt…Từ nay cuộc đời sẽ an ủi,
bù lại bao nhiêu năm đau khổ, rửa mặt bằng nỗi thương đau.
Về nhà mới, mấy hôm nay Hạo Thiên đã thuê người dọn dẹp, trang trí
lại. Căn nhà tuy nhỏ song sạch sẽ và ấm cúng với rèm mới, bộ salon cũng
mới toanh. Lâm Hân nhớ đến bộ bàn ghế cũ, cô buột miệng hỏi nhanh:
-Bộ bàn ghế cũ đâu rồi? Họ nói là được tặng đồ nội thất mà.
-Anh mang cho nhà chú Lý ở cuối chung cư rồi.- Hạo Thiên vừa xếp quần áo vào tủ, nhẹ nhàng- Bộ salon này anh và Khải Lạc cùng đi mua. Con
thích lắm, phải không Lạc Lạc?
Khải Lạc đang cùng Khải Hoa xếp lại mấy món đồ chơi quay lại gật đầu. Từ ngày có “ba” thật là vui. Mỗi tối ông bà nội và cô ba đều gọi điện
hỏi thăm và trò chuyện. Khải Lạc đã có thể mang kẹo vào trường mời các
bạn, khác hẳn trước đây cậu bé không dám xin mẹ mua thêm kẹo vì biết mẹ
đã vất vả quá rồi.
Lâm Hân hơi tiếc bộ sa lon cũ nhưng rồi cũng không nói gì nữa. Cô
lặng lẽ lấy quần áo trong túi xách ra định xếp vào tủ…Hạo Thiên đã mắc
xong mớ quần áo. Cảm giác những bộ quần áo nằm ngay ngắn bên nhau khiến
lòng Lâm Hân dâng lên một cảm giác khác lạ…Dường như trong đáy lòng tĩnh lặng của cô vừa có một nỗi xao xuyến nhè nhẹ. Lần đầu Lâm Hân cảm giác
được, mình đang có một gia đình.
Gia đình không chỉ có cô và hai đứa bé. Gia đình có bàn tay người đàn ông vững chãi…Lâm Hân đã đến lúc sống như một người phụ nữ hạnh phúc
chưa?
…Bữa cơm của ngày đầu tiên trong nhà mới khá phong phú. Có gà, có cá, lại có thêm canh tàu hủ trắng. Hạo Thiên thong thả đưa chén cho Lâm Hân xới cơm…Mùi vị hạnh phúc, mùi vị của gia đình qua tiếng xì xụp húp canh của hai đứa trẻ, qua ánh mắt thỉnh thoảng nhìn lén mình của Lâm Hân
khiến anh rất muốn mỉm cười, mãi mỉm cười…
-Tối nay em qua ngủ với anh nha, Hoa Hoa.
Khải Lạc bỗng nhiên lên tiếng. Hoa Hoa nhìn anh trai bằng đôi mắt trong veo, lạ lẫm:
-Em ngủ với ba mẹ…Em muốn mẹ gãi lưng.
-Ba với mẹ phải bồi dưỡng tình cảm –Khải Lạc nghiêm túc y hệt một ông cụ non- Tiểu Duy bạn anh nói, nhà ai mà ba mẹ không ngủ chung là đang
rạn nứt tình cảm, phải ly dị. Em có muốn ba mẹ mình rạn nứt tình cảm
không?
Hạo Thiên dở khóc dở cười trước câu chuyện hồn nhiên của hai đứa trẻ
mới gần 5 tuổi. Mặt Lâm Hân đỏ như gấc chín…Họ kết hôn đã hơn một tháng
nhưng thời gian sống chung ở nhà Tiểu Mẫn thì đều ở cùng hai đứa trẻ…Lâm Hân quên mất, làm vợ không chỉ là cùng chồng chung sống…Còn nhiều
chuyện khác không thể không đối diện trong đời sống vợ chồng.
Hai đứa bé vừa gật gù vừa hài lòng bởi đáp án do chúng đưa ra. Hạo
Thiên lẳng lặng nhìn Lâm Hân ngượng ngập mặt mày đỏ ửng…Cô rửa chén cũng lâu hơn thường lệ, mãi tới lúc Hạo Thiên ra ngoài nhắc nhở mới dừng
tay:
-Vào nghỉ đi em!
Khải Lạc, Khải Hân đã ôm gối vào phòng đã được Hạo Thiên mua hai
chiếc giường đôi mà ngủ. Cả ngày cũng phải chạy qua chạy lại, xếp đồ
đạc, chơi đùa nên chúng đều ngủ rất say. Gương mặt trẻ thơ sáng bừng
hạnh phúc làm Hạo Thiên cũng vui vẻ, ngắm mãi chẳng muốn rời.
Lâm Hân hít một hơi dài rồi cũng theo chân anh bước vào phòng.
-Em mệt không? Tắm nước nóng đi!
-Tôi…tôi tắm lúc nãy rồi.
Gương mặt cô vẫn đỏ, giọng khàn khàn, người run lên khi Hạo Thiên bất ngờ đến sát bên mình. Bàn tay anh đặt lên nắm đèn ngủ, nhẹ nhàng:
-Ngủ thôi em!
Dưới ánh đèn ngủ mờ ảo, Hạo Thiên cúi xuống…Hai người đều không còn
trẻ nữa. Cuộc hôn nhân tuy vội vã nhưng không phải là trò đùa của bọn
trẻ. Cả hai phải cùng nhau xây dựng một mái nhà hạnh phúc, không phải
chỉ vì bọn trẻ. Còn là vì họ…Những con người xa lạ nhưng lại ràng buộc
nhau trong một cuộc hôn nhân.
Lâm Hân run rẩy trong vòng tay anh….Y hệt những cảm giác mơ hồ của
đêm gần gũi năm nào. Bây giờ thậm chí cô còn sợ hơn lúc đó, người cứ
cứng đơ như khúc gỗ, ngay cả khi đã bị anh bồng lên, đặt gọn trên
giường:
-Em đừng sợ…Anh là chồng em, là chồng em mà Hân Hân.
Giọng nói của anh dịu dàng, như đang thủ thỉ, dỗ dành một đứa
trẻ…Những nụ hôn rải rác trên mặt trên tóc…Chiếc cổ nhỏ cũng dần bị hôn
đến co lại…Lâm Hân cơ hồ muốn ngộp thở bởi muôn vàn cảm giác khác lạ…Tay cô chụp lấy tay Hạo Thiên khi anh vừa mở những chiếc cúc áo ra.
-Đừng…tôi…tôi…
-Đừng sợ Hân Hân…Đừng sợ….
Hạo Thiên cười nhẹ. Nụ cười của anh không hề có chút dục vọng…Nó như
một lời động viên của người thân đối với người thân. Lâm Hân nhất định
phải trải qua cảm giác này…Cô phải nhớ -anh là chồng cô, một người chồng thực sự chứ không phải là chồng trên danh nghĩa, cưới Lâm Hân vì hai
đứa con và trách nhiệm cùng người mẹ đã tạo chúng ra.
-Nhưng phải…phải làm sao? Tôi…tôi sợ lắm…Đừng…
Lâm Hân gần như bật khóc thú nhận. 5 năm trước cô cũng nhắm mắt đưa
chân mà chịu. Người ta bảo chỉ có một lần…Ráng chịu đau chỉ có một lần.
Người đàn ông đầu tiên của Lâm Hân không phải vậy. Cô đã oằn lên đau
đớn. Hạo Thiên khi ấy giống như đang trút đi giận dữ…Anh chỉ dịu dàng
sau khi đã chiếm đoạt Lâm Hân, nhưng lúc đó cô như một cái xác không hồn chỉ nằm yên mà chịu đựng. Cảm giác lạc thú – không có gì cả….Nước mắt,
từng giọt cứ vậy mà rơi.
Bây giờ cũng người đàn ông đó mà cảm xúc thì thay đổi nhiều lắm…Lâm
Hân không chỉ thấy đau đớn nữa. Toàn thân cô căng cứng, một cảm giác
nóng bức bừng bừng phía dưới. Đột nhiên đôi chân bị tách ra, vòng qua
một thân thể cũng nóng rực, bừng bừng háo hức…Phía dưới căng ra, đau đớn rồi sau đó là tê dại…Lâm Hân nhắm ghiền mắt…Hạo Thiên mê mải tiến về
phía trước…Anh đã nhớ trọn vẹn cảm xúc của đêm hoan lạc năm năm cũ…Đôi
môi Lâm Hân mọng đỏ như một quả đào vừa chín tới, cứ thế cuốn hút, cứ
thế khiến Hạo Thiên như chết chìm trong sự đê mê…
* Com đi, com đi!