Nắm Lấy Tay Nhau Là Định Mệnh

Chương 39: Chương 39: Kẻ thù




Theo Muggle, Ma cà rồng là một loại sinh vật huyền thoại hoặc dân gian, tồn tại bằng cách ăn những gì tinh túy nhất trong cuộc sống (thường là máu) của sinh vật sống, bất kể người hay động vật.

Vào những thế kỷ trước đã có một hiện tượng huyền Bí và đáng sợ khiến người dân hoang mang, Một dịch bệnh đã tràn làn và giết chết nhiều người. Người ta cho rằng là do tà thuật phù thủy gây ra, ma cà rồng đội mộ sống lại và lấy đi sự sống của người sống. Những cái xác chết kỳ lạ không phân huỷ hay thối rữa, móng tay,tóc, răng mọc dài ra như còn sống, có máu chảy ra từ mắt, mũi, miệng và đôi khi cả tai, nhìn như một người đang ngủ hay vừa mới chết cho dù đã bị chôn trong nhiều ngày nhiều tháng nhiều năm mà vẫn không có dấu hiệu phân hủy hay thối rữa mà Hồng hào, đỏ tươi và bụng to như vừa mới ăn uống no nê được cho là đã biến thành ma cà rồng. Mắt trái mở và có vẻ cơ thể đã di chuyển.

Những người chết từ lâu bỗng đội mồ trở về, cắn xé, hút máu người thân của chúng. Bọn ma quỷ ghê tởm này đi lại, nói chuyện như người thường, xác của chúng chôn dưới đất nhiều năm vẫn nguyên vẹn không bị thối rữa, đỏ tươi và máu chảy ra từ miệng. Tất cả những người bị chúng hút máu đều chết. Một đặc điểm nổi bật của ma cà rồng là rất thích máu, vào ban đêm thường xuất hiện dưới hình dạng của một con dơi hoặc một con sói hoặc là một đám mây màu đen bay đến cửa sổ gõ cửa và xin vào. Nếu nạn nhân trong cơn mơ không làm chủ được mình thì sẽ mở cửa và rồi cũng sẽ trở thành một ma cà rồng, đặc biệt những nạn nhân này luôn có mối liên quan mật thiết với ma cà rồng gốc, có nghĩa là có thể cảm nhận và xác định được ma cà rồng gốc ở đâu. Theo truyền thuyết, mỗi ma cà rồng đều đã từng là một con người; sau khi bị con ma khác tấn công, chết đi rồi trỗi dậy từ nấm mồ để hóa thân thành con quỷ hút máu khủng khiếp.

Từ khi thể xác được phục sinh – di hài sống của một người chết – ma cà rồng thường được xem như là bất tử. Chúng cũng có thể biến thành một người bình thường khỏe mạnh và khó mà bị phát hiện giữa những người sống. Ngoài ra sinh vật khủng khiếp này cũng có thể mang hình thù một con thú, thường là dơi hay chó sói hoặc thậm Chí sương mù, nhằm lặng lẽ tiếp cận nạn nhân. Chúng có thể chạy trên mặt nước.

Nhưng ở giới phù thủy lại khác, ma cà rồng là một sinh vật huyền bí bí ẩn nhất, chúng giống như con người nhưng lại có vẻ đẹp rất hoàn hảo, chúng có thể di chuyển tự do ngoài ánh sáng, không thể sử dụng độc dược nhưng lại sử dụng được pháp thuật như những phù thủy bình thường, nếu nói cái khác bề ngoài giữa ma cà rồng và phù thủy, thì ma cà rồng hoàn hảo với làn da trắng xanh như người chết, dưới mí mắt có thâm quầng rất rõ,di chuyển rất nhanh, và không ăn được thức ăn gì ngoài máu.

Nếu như Muggle nói kẻ thù của ma cà rồng được biết là người sói, thì không hề như thế, kẻ thù của chúng và người sói như nhau,là phù thủy. Nhưng người sói không phải bị tận diệt như ma cà rồng

Vì máu của phù thủy đối với ma cà rồng càng có lợi hơn gấp ngàn lần máu Muggle bình thường, vừa giúp chúng no bụng, vừa gia tăng ma thuật của chúng, cách đây mấy trăm năm vì bảo vệ bản thân, các phù thủy đã liên kết lại với nhau, tiêu diệt ma cà rồng đến tận gốc rễ, khi người ta nghĩ rằng chúng đã tuyệt diệt thì không ngờ bây giờ chúng lại vùng lên, mạnh mẽ như vậy.

Ma cà rồng có thứ mà phù thủy không có chính là sự bất tử, chúng có thể sống cả ngàn năm, khi chết đi có thể sống lại, nếu đầu chúng và thân thể chúng còn, kẻ cả đầu và thân thể bị cắt ra. Cách giết chúng duy nhất chính là cắt đầu chúng ra khỏi thân thể rồi thiêu chết chúng. Bạc không giết được ma cà rồng chỉ làm chúng yếu đi mà thôi.

Phổ cập xong kiến thức trong đầu rồi, Harry lạnh mặt nhìn mấy trăm con ma cà rồng đang nhe răng nhìn về phía mình.

“Ừm, không nghĩ ma cà rồng còn tồn tại.” – Voldemort đứng quan sát nãy giờ lên tiếng phá vỡ im lặng.

“Còn tồn tại rất mạnh mẽ nữa.” – Harry nhún nhún vai.

“Thế giờ làm gì đây.” – Draco khoanh tay quan sát.

“Đánh chứ sao.” – Alan nhẹ giọng nói.

“Dùng Firey thôi.” – Harry nhàn nhạt nói.

“Ờ.” – Draco gật gật đầu.

Harry thu Thundery và Woody trở lại, cùng Draco tay chạm nhẹ vào dây chuyền trước ngực. Một màu đỏ phát ra ánh sáng chiếu rọi cả sân vận động rộng lớn.

“Đùa tí nào, Firey.” – Harry mỉm cười nói.

Từ trong mặt dây chuyền, một ngọn lửa cuồn cuộn trào ra bốc lên cao dần dần hình thành một cơn lốc xoáy màu đỏ bao bọc lấy Harry và Draco, nhưng người ta không cảm nhận được khí nóng nào.

Một vầng sáng tỏa ra cả khu vực, từ trên cao lao xuống là hai cậu bé nhỏ cỡ mười tuổi mặc trang phục kì lạ đáng yêu, tóc và cơ thể là màu đỏ cùng màu vàng đẹp mắt. Dưới chân chúng là một con phượng hoàng bằng lửa đang vỗ cánh mạnh mẽ.

“Chủ nhân.” – Chúng cùng mở miệng, thanh âm đáng yêu của một tiểu shota.

“Chơi đùa nào.” – Harry vung kiếm tấn công.

Rồi cùng với Draco lao qua, Alan buông kiếm đứng qua một bên quan sát, như là xem trò vui. Voldemort thấy vậy cũng đứng khoanh tay tựa vào Nagini. Quan sát cuộc chiến của hai thiếu niên.

Ma cà rồng khi thấy Harry và Draco xông lên thì cười khẩy khinh thường, tốc độ của loài người, dù là phù thủy có thể sánh được với ma cà rồng bọn chúng sao.

Khi lưỡi kiếm chuẩn bị chém tới, chúng bắt đầu dùng tốc độ mắt thường không nhìn thấy né tránh qua hai phía, Harry và Draco cười khẩy khinh thường, hai người cũng lập tức đuổi theo sát tốc độ đó,

Khi một tên ma cà rồng dừng lại, thì Harry đã đứng trước mặt hắn, hắn kinh ngạc nhìn Harry, cậu mỉm cười cho hắn một kiếm, bay đầu. Firey theo sát đó cho một quả cầu lửa đốt cháy thân thể ma cà rồng kia. Cùng đầu hắn, tiếng la hét như heo bị chọc tiết vang lên, làm bọn ma cà rồng như trời trồng, lát sau thêm một tiếng hét lên, Draco cũng đã diệt được một tên.

Harry lười biếng đưa kiếm nâng lên, hạ xuống trên vai, lưỡi kiếm đen bóng không nhiễm tí máu.

Harry cười nhạt, dùng tốc độ như sao xẹt đứng trước mặt một tên ma cà rồng khác, lạnh lùng hạ kiếm, lại một tên đi gặp Merlin.

Harry đưa mắt nhìn đám ma cà rồng trước mặt, cậu biết đám này chỉ là hạng tiểu tốt, những kẻ mạnh không hề có mặt, dùng một tay vuốt kiếm. – “Đừng khinh thường phù thủy bọn ta, nhớ cho kĩ.”

Nói rồi cùng Draco xông lên, không hề nương tay, lạnh lùng, mạnh mẽ, nhanh nhẹn, độc ác, như thần chết tiễn bước con mồi về với địa ngục, mấy trăm tên ma cà rồng theo đó mà ngã xuống, cuộc chiến này, phù thủy thắng chúng một cách triệt để nhất.



“Chuyện này hình như chỉ mới bắt đầu.” – Cưỡi trên Hera, Draco lạnh giọng nói.

“Ừ.” – Harry trầm tư trả lời.

Dưới ánh sáng nhu hòa của mặt trăng, ba mái tóc bắt đầu thay đổi, một vàng, một trắng, một đen lay động. Bỏ mặt nạ xuống, gương mặt tựa thiên thần hiện ra.

Bất ngờ Harry quay phắt về phía sau, thanh kiếm trên tay cũng biến đổi trở thành một cây cung đen tuyền mạnh mẽ, ma pháp truyền vào biến thành một mũi tên, tên vàng xé gió lao đi, xuyên tâm một con dơi cách họ gần một trăm mét.

“Harry.” – Alan nhìn thấy thì gọi tên cậu.

“Không sao, trở về thôi, nếu không sẽ bị nghi ngờ.” – Harry hạ cung xuống, cung lại biến thành khuyên tai vững vàng trên tai của cậu.



Trước tấm gương lớn bị vỡ thành mãnh vụn, một nam nhân tuấn mỹ với mái tóc vàng kim ngồi đó, tay hắn ta nâng ly rượu vang đỏ như máu, nhấm nháp một ngụm rượu ngọt ngào, hắn ta lười biếng tựa trên ghế, trên mặt là nụ cười thỏa mãn.

“Hay lắm cậu bé, ta nhất định bắt cậu… thuộc về ta…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.