Nắm Lấy Tay Nhau Là Định Mệnh

Chương 17: Chương 17: Mật thất slytherin




Buổi tối tại Hogwarts, khi thấy Severus và Draco đã ngủ, Harry ếm cho hai người thêm một thần chú ngủ say, một thần chú tĩnh lặng, rồi tự ếm cho mình một thần chú ẩn thân, một thần chú xem nhẹ, một thần chú tĩnh lặng, cộng thêm một thần chú tàng hình cao cấp.

Ban đêm Hogwarts không náo nhiệt như ban ngày, những bức tranh say ngủ, bóng tối tĩnh mịch cô liêu, Harry bước đi thật nhẹ, giống như sợ phá vỡ sự tĩnh lặng trong đêm. Peeves cũng ngoan ngoãn rút vào một góc nào đó vì sáng nay thôi, Harry vừa chơi khăm ngược lại nó khi nó muốn chọc phá cậu, thật ra Harry cũng không làm gì… chỉ là biến bộ quần áo nó đang mặc thành một cái váy thôi, hỏi làm sao làm được à. Harry sẽ chỉ cho bạn một nụ cười bí hiểm thôi, Peeves tội nghiệp vẫn chưa hết sốc, vì từ trước đến nay chỉ có nó chọc người khác, sau đó Harry chính thức bị liệt vào hàng ngũ tuyệt đối không được chọc phá của Peeves.

Đích đến đã ngay trước mặt, phòng vệ sinh nữ, chính xác hơn là Mật thất của Slytherin, bên trong ẩm ướt nhưng thật sự có một chuyện bất ngờ chính là không hề có con ma khóc nhè Myrtle, bởi vì cô ta còn sống và đang làm việc ở bộ pháp thuật, vào lúc Voldemort nhập học ở Hogwart trước đây, thì cha cậu William cũng xuất hiện ở thời không này, do hiệu ứng bươm bướm mà Voldemort không hề biết đến mật thất Slytherin, và Harry nhận ra đây vốn là điều tốt, Myrtle dù sao cũng vô tội phải không.

Harry bước đến bồn rửa tay, nơi có một hoa văn hình rắn nhỏ, nếu không nhìn kỹ sẽ rất khó thấy được. Cậu thấp giọng nói câu bằng xà ngữ.- [Mở ra.]

Con rắn nhỏ trên vòi nước bắt đầu chuyển động, từng bồn rửa mặt bắt đầu tách ra biến thành một đường hầm sâu hun hút đầy dơ bẩn, ẩm ướt. Ếm vài thần chú ảo ảnh bên ngoài nhà vệ sinh, ếm thêm cho bản thân một thần chú bảo vệ, Harry theo đó nhảy xuống, trườn theo đường ống, không khác gì với ký ức là mấy, chỉ khác, bụi bặm, dơ bẩn, phủi phủi bụi trên người xuống xác định sạch sẽ Harry mới đi tiếp vào trong.

Trước mặt Harry là một cánh cửa hoàng kim to lớn, trên đó là hai con rắn lớn được chạm khắc khéo léo vô cùng, lần nữa dùng xà ngữ mở cánh cửa ra Harry bước vào trong.

Bức tượng Salarza Slytherin lớn với gương mặt phải nói là khá hung tợn hiện ra trước mắt, Harry cúi đầu nói một cậu xà ngữ, âm thanh tê tê vang vọng cả mật thất ẩm thấp.

[Tôi ở đây kêu gọi người.Hỡi Salarza Slytherin cao quý.]

Âm thanh sàn sạt của trườn bò vang lên bên trong tượng Slytherin, một tiếng tê tê đáp lại câu nói của Harry.

[Ngươi là ai? Vì sao đến đây quấy rối giấc ngủ của ta?] – Theo thanh âm một con xà lớn màu đen, đôi mắt màu đỏ ngầu như máu, cùng một cái sừng nhọn trên đầu. Tử xà theo tiếng gọi của Xà khẩu xuất hiện bên cạnh Harry, nó khè chiếc lưỡi dài phát ra âm thanh tê tê đặt câu hỏi.

[Tôi là Harry, Harry Lucifer. Cảm ơn ngài đã trả lời kêu gọi của tôi.] – Harry nhắm đôi mắt lại, cúi đầu với tử xà.

[Mở mắt ra đi, mắt của ta sẽ không tổn hại đến xà khẩu, tất nhiên nếu ngươi không dám cũng không sao.] – Tử xà nhàn nhạt trả lời.

[Tôi tin ngài.] – Harry cười thản nhiên rồi từ từ mở mắt ra, cậu ngẩn đầu đối diện với đôi mắt đỏ như máu, nhưng rất đẹp, đẹp như một viên hồng ngọc (sapphire), vẻ đẹp như muốn thiêu đốt bất cứ ai nhìn nó.

Không hiểu sao Harry đi đến cạnh tử xà bất ngờ vươn tay lên chạm vào nó. Tử xà bị Harry làm cho bất ngờ nhưng nó vẫn để cậu chạm vào. Trong khoảnh khắc, nó cảm nhận được bàn tay Harry …thật ấm áp.

[Mắt ngươi rất đẹp, đáng tiếc không phải ai cũng có thể chiêm ngưỡng nó.] – Harry bỗng dưng thấy thương tiếc cho tử xà, nó ở nơi này cô đơn hơn ngàn năm, không ai làm bạn, không ai quan tâm, kiếp trước lại chết như vậy, hình như với nó điều đó thật sự rất không công bằng, bất cứ ai bất cứ loài vật nào đều có quyền sống cả, dù nó có là tử xà đi nữa…

[Ngươi đang thương tiếc cho ta sao nhóc con.] – Tử xà dùng lưỡi liếm đôi tay đang vuốt ve nó, bao lâu rồi nó không được ai vuốt ve, có lẽ từ rất lâu rồi. Từ ngày Salazar…

[Ta chỉ thấy đáng tiếc cho đôi mắt đẹp của ngươi thôi.] – Harry bĩu môi nói.

[Ha hả, ngươi là người thứ hai nói mắt ta đẹp đấy nhóc con.] – Tử xà cười thật khoái trá, lần thứ hai có người không ghê sợ đôi mắt nó, lần thứ hai có người khen đôi mắt nó đẹp, nó có quyền cao hứng mà.

[Ta chỉ nói sự thật mà thôi. Ừm ngươi có thể nói cho ta biết tên của người không?] – Harry cười cười hỏi.

[Ngươi có thể gọi ta là gì ngươi muốn.] – Tử xà không trả lời câu hỏi của Harry mà nói một chuyện khác khiến Harry bất ngờ.

[A..] – Harry ngơ ngác nhìn con rắn to xác – [Vậy ta gọi ngươi là King được không?]

[King sao?] – Tử xà ngẫm nghĩ một lát – [Hay lắm, dù sao ta cũng là vua của vạn xà mà. Khế ước xác nhận.]

[Hả, Khế ước gì !? A!!! Đau] – Khi Harry còn chưa hiểu cái gì là khế ước thì đã bị King cắn một ngụm vào tay.

Harry lập tức rúc tay lại, không dám tin nhìn King, King cư nhiên cắn cậu, còn khế ước là gì.Cơn đau khiến đầu óc Harry bắt đầu mụ mị, đau đớn tập kích cả người Harry, khiến trong một thoáng chấn động, cả bóng tối bao lấy cậu, và cậu ngất ngay trên người tử xà, loáng thoáng cậu nghe được tiếng của King thì thầm.

[Cố lên, Harry.]

Nhìn cậu bé bất tỉnh trên người mình, King không nói gì mà nhẹ nhàng dùng đuôi đặt Harry nằm ngay ngắn lại, sau đó King đem Harry tiến vào bức tượng của Slytherin.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.