Hogwarts là một tòa lâu đài cổ, được thiết kế giống như một pháo đài. Tòa lâu đài gồm bảy tầng lầu và sáu ngọn tháp, bao gồm Tháp Thiên văn, Tháp Hiệu trưởng, Tháp Bắc, Tháp Tây, Tháp Gryffindor và Tháp Ravenclaw. Cấu trúc bên trong của Hogwarts khá rắc rối.
Qua vài bậc cầu thang.
Mọi người hiếu kỳ vừa đi vừa nhìn ngó xung quanh, tầng nhà cao và cổ kính vô cùng.
Sau khi được đưa đến một cánh cửa phi thường cao lớn.
Giáo sư McGonagall xoay người nhìn bọn họ, sau đó nói: “Hoan nghênh đến với Hogwarts. Tiệc khai giảng sẽ bắt đầu, nhưng trước khi các trò vào lễ đường ngồi thì, đầu tiên các trò cần phải xác định học viện mà mình sẽ vào. Phân loại là nghi thức quan trọng bậc nhất, bởi vì trong lúc các trò học ở đây, học viện tựa như nhà của các trò vậy. Các trò phải học cùng các bạn trong học viện của mình, cùng nghỉ ngơi ở KTX, cùng nhau trải qua thời gian sau buổi học ở phòng sinh hoạt chung.”
“Bốn học viện phân biệt là: Gryffindor, Hufflepuff, Ravenclaw và Slytherin. Mỗi học viện đều có lịch sử quang vinh của chính mình, đều đào tạo ra những nam nữ phù thuỷ kiệt xuất. Các trò trong lúc học ở Hogwarts, những biểu hiện xuất sắc sẽ cộng điểm cho nhà mình, mà vi phạm quy định thì bị trừ điểm. Cuối năm, học viện nào có điểm cao nhất sẽ đoạt được cúp nhà, đây là vinh dự rất cao. Ta hy vọng các trò dù được phân vào học viện nào cũng đều làm vẻ vang cho học viện nhà mình.”
“Qua vài phút nữa, nghi thức phân viện sẽ được cử hành trước mặt toàn thể giáo sư và học trò. Ta đề nghị các trò trong khi chờ đợi, sửa sang lại quần áo, tinh thần 1 chút.” (Trích truyện)
Ở phía sau Harry, vài tân sinh viên lo lắng không biết nghi thức phân viện như thế nào. Vì đơn giản khi ở nhà không ai được phép tiết lộ với họ.
Bất ngờ một tiếng hét khiến cả nhóm tân sinh hoảng loạn. Harry biết là chuyện gì, một nhóm hơn mười mấy con ma đang lượn lờ chung quanh. Nói chung với những đứa bé mười một tuổi thì khá là sốc nặng.
Harry và Draco tự ếm cho bản thân một thần chú xem nhẹ rồi mới cởi mũ áo choàng xuống.
Giáo sư McGonaGall mở cửa ra, lúc này cả nhóm tân sinh viên trố mắt nhìn xung quanh. Thật rất sống động.
Trong lễ đường bày bốn dãy bàn dài, những học sinh năm trên đã ngồi vào bàn. Trên bàn có hàng ngàn ngọn nến lơ lửng chiếu sáng không trung, bốn dãy bàn dài bày bát đĩa và ly rượu chân cao ság loáng. Cuối sảnh có một dãy bàn khác, là vị trí của các giáo sư.
Trần nhà tối như mực, lóe ra những ánh sáng lấp lánh, cùng bầu trời đêm bên ngoài giống nhau, vô cùng xinh đẹp. Trên tầng nhà còn đốt hàng ngàn ngọn nến phi thường sinh động.
Giáo sư McGonagall sau khi cho nhóm tân sinh viên cảm thán đủ rồi thì dẫn bọn họ tiến về phía trước.
Ma âm xuyên óc bắt đầu tàn phá lỗ tai mọi người, Harry và Draco hoàn mỹ cho mình một cái chú tĩnh âm, nên khi đám học sinh năm nhất choáng váng đầu ông thì hai người vẫn ‘tỉnh bơ’.
Sau khi nón phân loại hát xong thì tiếng vỗ tay như sấm vang lên, có lẽ họ vỗ tay vì được thoát nạn.
Giáo sư McGonagall lúc này mới cầm một tấm da dê bước lên, đi về phía trước: “Tốt lắm, hiện tại cô gọi đến tên ai, người đó liền đội mũ, ngồi vào trên ghế, chờ đợi phân loại.”
Nhìn từng người bước lên. Harry cảm thán chắc mình xếp chót rồi.
“Jame Potter”
James hất gương mặt của mình đi về phía ghế.
“Gryffindor.”
“Peter Pettigrew.”
..
“Gryffindor.”
..
“Remus Lupin.”
..
“Gryffindor.”
…
“Sirius Black.”
…
“Gryffindor.”
Mọi người : “…”
“Severus Snape.”
…
“Slytherin.”
“Lily Evans.”
Khi Lily bước lên, Harry nhìn thấy Severus khẩn trương..
“Gryffindor.”
Lúc này gương mặt anh trong thất vọng vô cùng.
“Draco Lucifer.”
Khi giáo sư gọi đến tên này, sảnh đường nhanh chóng im lặng. Là gia tộc Lucifer. Gia tộc nổi tiếng ở giới quý tộc và giới bình dân. Cả các giáo viên cũng chăm chú nhìn cậu bé tóc bạch kim đang bước lên.
Lucius giật mình nhìn người đang bước lên, là cậu bé gặp ở cửa hàng của phu nhân Malkin, mà cả những người còn lại đã gặp ngày đó cũng giật mình, đặc biệt là Severus và Lily.
Draco bước lên cúi đầu chào với ngài nón, kiểu chào quý tộc hoàn mỹ.
Thật lậu thật lâu sau…
“Slytherin.”
Draco bỏ mũ xuống, xoay mặt lại nhìn chằm chằm vào nón, nhìn đến độ ngài nón ‘thẹn thùng’ cúi đầu xuống không dám nhìn Draco, sau đó Draco đầy bình tĩnh hằn học đi đến dãy bàn của Slytherin, mọi người không hiểu gì.
Chỉ có Harry và Alan che miệng nhịn cười đến nội thương.
Đơn giản chính là Draco nói rất muốn đến Ravenclaw.
Nên kiểu dáng u oán như oán phụ đó…. Harry thật không hiểu cái tên Draco này tại sao quên hết mọi thứ lại như một tên mọt sách chính hiệu như vậy.
“Harry Lucifer.”
Đại sảnh ồn ào nghị luận lần nữa im lặng. Harry cười nhẹ một cái rồi bước lên, mái tóc vàng lay động đi vào lòng người, cúi đầu quý tộc với ngài nón một cái, cầm nón đội lên đầu.
[ừm ta không thể thấy được gì cậu bé à…lần đầu tiên đấy.]
Tiếng nói của ngài nón vang lên trong đầu cậu.
[Không thể cho ngài xem được.]
[Thế cậu bé muốn đi đâu.]
[Tùy ngài chọn thôi.]
[Được rồi.]
“Slytherin.”
Ai~ không ngờ Slytherin cứ tưởng là Ravenclaw chứ.
Harry bước đến dãi bàn Slytherin, ngồi cạnh Draco, im lặng không để ý ánh mắt của những người khác, chờ đợi nghe lời diễn thuyết của thầy hiệu trưởng, nhìn lên cũng bắt gặp ánh mắt Voldemort bình tĩnh nhìn mình.
Giáo sư Dumbledore đứng lên, hai tay đan vào nhau, khuôn mặt sau cặp kính bán nguyệt từ ái, ông mĩm cười hiền lành nhìn học sinh : “Hoan nghênh các trò đến học ở Hogwarts! Trước khi bắt đầu tiệc tối,thầy muốn giới thiệu với các trò một giáo viên với, vì vài lý do mà giáo sư Slughorn sẽ ngừng dạy môn độc dược và thầy Alan Lucifer sẽ là giáo viên dạy môn độc dược mới.” Cả đám học sinh im lặng nhìn vị giáo sư mới với nụ cười thân thiện, các nữ sinh thì tim đập, đỏ mặt. Các quý tộc thì nghĩ lại là một Lucifer. Voldemort cũng quay lại nhìn Alan một lần và được Alan tặng cho một nụ cười nhẹ thương hiệu Alan. Giáo sư Dumbledore tiếp tục nói. “Thầy muốn nói vài lời với mấy trò, đó là: Ngu đần! Mít ướt! Vặt vãnh! Véo! Cám ơn!”
Dumbledore vừa dứt lời, các món ăn phong phú bắt đầu xuất hiện. Một đám vì đợi chờ đến đói ngay lập tức tàn sát đống thức ăn trên bàn.
Thức ăn phục vụ ở Hogwarts, theo như ý kiến của học sinh, là rất ngon.
Không như Gryffindor, Slytherin ăn rất chậm, tao nhã và khí chất. Harry và Draco ăn rất ít, dừng tay. Harry nhấp một ngụm hồng trà. Draco cũng uống một ngụm trà.
Sau khi mọi thứ đã xong xuôi hết thì lúc này Dumbledore đứng lên cười tủm tỉm: “Bây giờ mọi người đều đã ăn uống no đủ, như vậy, ta muốn nói với các trò mấy câu. Lúc học kì mới bắt đầu, ta muốn các trò chú ý vài hạng mục sau.”
“Học sinh năm nhất chú ý, khu rừng cạnh trường là rừng cấm. Vài người bạn cũ của chúng ta cần nhớ kỹ điểm này.”
“Còn nữa, thầy giám thị Filch cũng muốn thầy nhắc nhở các trò, không được thi triển pháp thuật sau giờ học và trên hành lang.”
“Việc xét tuyển cầu thủ Quiđitch sẽ tiến hành ở tuần thứ hai của học kì. Những ai muốn tham gia tranh đấu vì học viện của mình hãy liên hệ với bà Hooch.”
Gryffindor phản ứng lớn nhất đối với lời của Dumbledore, rất nhiều học sinh đều lộ vẻ hưng phấn, một bộ dáng nóng lòng muốn thử.
Dừng trong chốc lát, Dumbledore cười đến nếp nhăn đầy mặt nói: “Như vậy, trước khi đi ngủ chúng ta cùng hát giáo ca nào!”
Ngoại trừ học sinh mới không biết tình hình thì mọi người đều lộ ra thần sắc khó xử hoặc chán ghét, Dumbledore lại giống như hoàn toàn không nhìn thấy, đũa phép vung lên, trong không trung hiện ra ca từ màu vàng, cười tủm tỉm nói: “Mọi người tự chọn tông thích hợp cho mình, chuẩn bị, hát!”
Toàn thể giáo sư học sinh dù muốn hay không đều mở miệng hát, Harry đương nhiên không ngoại lệ chỉ là hát rất nhỏ.
«Hogwarts, Hogwarts, Hoggy Warty Hogwarts
Xin hãy dạy tôi đôi điều
Dù cho tôi có già hói
Hay trẻ măng với đầu gối ghẻ
Đầu tôi vẫn nhồi được đôi điều
Những thứ mới mẻ và thú vị
Vì giờ chúng trống trơn và đầy không khí
Toàn ruồi chết với mấy thứ linh tinh
Nên hãy dạy tôi những điều đáng biết
Mang trả những thứ đã quên
Cứ hết sức đi chúng tôi lo nốt
Học tới khi não nhũn rữa thì thôi.”
Mọi người hát xong, Dumbledore cười thành tiếng cảm thán nói: “A! Âm nhạc, một pháp thuật thật vĩ đại!”
Harry: “…”