Nắm Lấy Tay Nhau Là Định Mệnh

Chương 1: Chương 1: Tiết tử




Đời Thứ Nhất: Kẻ Được Chọn.

Thiếu niên đứng đó… nhìn thật xa xăm. Nơi ngôi mộ hoang vắng, không người tiễn biệt.

Cậu cúi đầu thật thấp… tay nắm chặt, móng tay cấm sâu vào da thịt đến bật máu.

Nước mắt nóng ấm, từng giọt chảy ra từ hốc mắt. Môi cậu, thầm thì một cái tên thật lâu.

Sev… Sev…

Severus Snape, giáo sư độc dược của cậu. Người dùng nữa đời bảo hộ cậu, người dùng nữa đời để đau khổ khi đối mặt từng ngày với cậu.

Harry từng nhiều lần tự hỏi bản thân. Anh từng dùng tâm tình gì để bảo vệ cậu. Bảo vệ đứa con trai của người anh yêu nhất, cũng là, đứa con trai của kẻ anh hận nhất.

Anh từng nhìn gương mặt của cậu để nhớ đến cha cậu, James. Kẻ thù của anh.

Nhìn đôi mắt để nhớ đến mẹ cậu, Lily, người anh yêu nhất.

Thế đã bao giờ anh nhìn thấy tình yêu của chính cậu, Harry Potter chưa?

Phải, nghiêm túc mà nói… Cậu, Harry Potter yêu anh, Severus Snape.

Vừa yêu anh, vừa hận anh….

Trong mắt anh, cậu chỉ là con trai của James Potter và Lily Potter. Chứ không phải là một Harry toàn vẹn yêu anh.

Để đến lúc anh chết đi, vẫn chỉ nhìn thấy… đôi mắt của Lily.

Ừ thì cậu cũng từng muốn quên anh mà lợi dụng tình cảm của Ginny. Cuối cùng nhận ra tình cảm cho Ginny vẫn chỉ là tình anh em mà thôi.

Vì lẽ đó, Ron cắt đứt tình anh em với cậu, Hermione thì vì gia đình chồng…

Cuối cùng suốt bao nhiêu năm cậu cũng chỉ có một mình…

Cậu nhớ anh.. Nhớ đôi mắt đen sâu hun hút như trời đêm không trăng ấy.

Nhớ dáng nghiêm túc khi anh nghiên cứu độc dược.

Nhớ nụ cười nửa miệng và lời nói khiêu khích của anh.

Nhớ vòng tay ấm áp bảo vệ, dù…không thật sự dành cho cậu.

Cậu nhớ anh… nhớ tất cả thuộc về anh.

Đưa tay gạt nước mắt, xoay người bước đi khỏi nơi đó. Cậu còn có nhiệm vụ của bản thân. Tiêu diệt những Tử Thần Thực Tử còn lại.

Đời Thứ Hai: Kẻ Hỗn Huyết.

Hắn mở mắt lạ lẫm nhìn cảnh vật xung quanh, đây là đâu….

Hắn đang ở đâu khi bản thân vốn đã chết… Bị chính một thành viên Hội Phượng Hoàng giết chết, buồn cười quá phải không? Sau hơn bốn mươi năm sống và chiến đấu cuối cùng hắn lại chết trong tay người mình tin tưởng.

Trước mặt hắn lúc này xuất hiện hai người, một nam một nữ.

Xinh đẹp,cao quý.

Đó là thứ đầu tiên hắn suy nghĩ…

Hai người trước mặt hắn xinh đẹp đến độ không từ ngữ nào có thể miêu tả.

Hai người lúc này… ôm lấy hắn tha thiết vui mừng gọi là con.

Hắn lúc này mới nhận ra. Hắn sống lại trong một cuộc sống khác. Chỉ là hắn không ngờ mình lại sống lại mà biến thành một người có sức mạnh hỗn huyết của Thiên Thần và Ác Quỷ.

—Ta là phân cách tuyến hai trăm năm sau—

Nơi cung điện xa hoa nhưng lạnh lẽo.

Nam nhân ngồi đó, tại chính giữa đại điện, mặc một bộ trang phục màu trắng lạ mắt, vạt áo dài xẻ đôi điểm tô vài họa tiết đơn giản của dây trường xuân, lại không lộ bất cứ da thịt nào, tay áo dài nhưng không bồng bềnh mà bao lấy cánh tay thon dài mảnh mai. Đối lập màu trắng tinh khiết của trang phục là thắt lưng màu đen sang quý nơi eo nhỏ và một dải lụa dài đen huyền như bầu trời đen điểm tô vài ngôi sao … dải lụa dài như có sự sống riêng của bản thân, nó bao lấy hai cánh tay của nam nhân rồi nhẹ nhàng lượn lờ đầy sức sống….

Hắn ngồi đó, trên ngai vàng cao quý. Ngắm nhìn từng gương mặt vừa quen thuộc vừa lạ lẫm.

Họ đang cầm vũ khí, chĩa mũi dao về phía hắn. Chỉ vì cha, một quốc vương cao quý nhất, đã giao ngai vàng cho hắn.

Mà những người dưới kia nào có xa lạ với hắn.

Một là em trai cùng cha khác mẹ với hắn, còn một người lại là hôn thê của hắn.

Hắn nghiêng người, tay chống cằm, cười nhạt.

Thật ra hắn rất muốn cười lớn. Người đàn bà vì danh lợi mà leo lên giường em trai hắn còn đáng để hắn xem là hôn thê sao?

Hắn biết… biết rằng sức mạnh của mình vượt xa với sức mạnh của cả đám người phía dưới hợp lại.

Chỉ là… hắn nhìn Frendy, đứa em trai bản thân từng yêu thương hết lòng.

Từ lúc nào. Mọi thứ đã thay đổi đến vậy. Làm anh em suốt hai trăm năm.

Cuối cùng lại biến mất theo ngai vàng này sao? Hắn thất vọng, thật sự thất vọng.

Hắn giương mắt nhìn.Những kẻ dưới kia một lần nữa.

Hắn đẹp, thật sự rất đẹp… đó là lời bất cứ ai cũng sẽ thốt ra đầu tiên khi nhìn hắn

Mái tóc dài màu bạch kim lấp lánh như ngọc, không hề chải chuốt được thả tự do khẽ lay động … không loạn, không cầu kì lại toát lên sự quý phái kỳ lạ.

Làn da hắn trắng nõn như mặt trăng không tì vết, hệt như sứ Thanh Hoa quý giá, được người khác trân trọng.

Sống mũi cao, môi mỏng xinh đẹp như cánh hoa đào, bên má trái của hắn, một cái bớt hình đôi cánh nhỏ kiêu ngạo ánh lên.

Đặt biệt hơn cả là đôi mắt không giống nhau to tròn xinh đẹp. Mắt trái màu tím như ngọc tử sắc, mắt phải màu lam như mặt biển không gợn sóng. Trong màu tím huyền bí, màu lam linh động lại ánh thêm chút lục khiến cho nó thêm sinh động. Nếu nhìn vào đôi mắt ấy, ta có cảm giác như lạc vào cả bầu trời lam tử sắc lấp lánh tinh quang.

Không thể không nói nam nhân này mang vẻ đẹp hoàn hảo của thiên thần và cả ác ma…

Nơi hắn sống cả một đời chia làm ba thế giới ba thế lực khác nhau.

Thiên giới: nơi ở của thiên thần.

Nhân giới: thế giới của nhân loại.

Quỷ giới: còn gọi là địa ngục. Nơi ở hoa mỹ của ác ma.

Nếu bây giờ bạn nhìn kỹ sẽ thấy phía sau lưng hắn là một đôi cánh có hai màu khác nhau. Đúng, bạn không nhìn lầm… là hai màu… cánh bên phải hắn có màu trắng như tuyết sạch sẽ đến tinh khiết. Cánh bên trái lại là màu đen bất đồng khiết người khác liên tưởng đến đôi cánh của thần chết…

Mẹ hắn là Alina vốn là một thiên thần xinh đẹp của thiên giới,một lần tình cờ thì chạm mặt cha hắn, William, vốn là Ma Vương của Quỷ giới, cái gọi là tiếng sét ái tình, kết tinh tình yêu chính là hắn mang dòng máu lai ra đời.

“Ngươi thèm khát quyền lực đến vậy sao Fren…?” Hắn lạnh lùng hỏi.

“Anh không xứng với ngai vàng này, Har.”

Hắn muốn cười, cười thật lớn bởi vì sự ngu ngốc của em trai. Nó không biết rằng đây là một cạm bẫ̉y hay sao?

Hắn đứng lên, bước ra khỏi cung điện. Không buồn nhìn lấy em trai một lần. Chỉ để lại vỏn vẹn một câu.

“Ngai vàng đó, nếu muốn cứ lấy Fren. Nhưng… hãy là một vị vua sáng suốt.”

….

“Chủ nhân”

Một con rồng to lớn, toàn thân hắc sắc nhìn thiếu niên đơn bạc đứng ở ngọn lửa cao lớn màu đen mị hoặc.

“Chủ nhân, chẳng lẽ không còn cách nào khác?”

Hắc long vừa nói vừa bay đến gần ngăn cản bước đi của thiếu niên.

Hắn gượng cười vuốt ve sủng vật.

“Chỉ có ta có thể, hiến dâng mạng sống của ta mới cứu được Frendy. Nó dù sao cũng là em trai ta.”

“Hắn không đáng. Hắn đã phản bội chủ nhân trước.” Hắc long gầm lên giận dữ. “Vì hắn ngu ngốc mới bị người khác lợi dụng, bị bỏ độc… hắn đáng chết…”

“Ngoan nào…” Hắn ôm lấy hắc long an ủi. “Là ta nợ nó tình thương của cha suốt hai trăm năm.. Và ta cũng không muốn tiếp tục cuộc sống này nữa….”

Nói xong, hắn nhẹ nhàng đẩy hắc long ra… bước vào ngọn lửa… Ngọn lửa, như có sự sống, cắn nuốt đi mọi thứ.

“Chủ nhân…”

Hắc long gầm lên một tiếng hét dài. Một ánh sáng từ nó chiếu rọi. Nó buông mình nhảy vào ngọn lửa, ôm lấy chủ nhân tôn kính của nó… như muốn bảo vệ.

Đúng lúc này, một đạo ánh sáng từ sợi dây chuyền trên cổ hắn tỏa sáng bao bọc lấy một người một rồng…

Khi đạo ánh sáng kia dừng lại, thì mọi thứ cũng biến mất…

Cứ thế mọi thứ biến mất, biến mất như chưa từng tồn tại….

Hết Tiết Tử.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.