Lâm Tú Vi về nhà khá mệt mỏi,hôm nay cô đã chật vật chạy tới chạy lui nhiều như vậy giờ chân cô như muốn nhũn ra.Đang định thả người xuống chiếc ghế êm dịu thì Vương Thành Long bước xuống.Nhìn sơ qua có lẽ hắn về thay đồ.Lâm Tú Vi hơi giật mình đứng thẳng người,gương mặt không chút mệt mỏi nhìn Vương Thành Long.Hắn xỏ tay túi quần nhìn qua Lâm Tú Vi rồi bước đi.Dù sao thói quen nhìn cô đã trở thành mãn tính,không thể bỏ.
-Anh...
Vương Thành Long nghe thấy cô gọi cư nhiên khóe miệng nở nụ cười,cuối cùng cũng chịu lo lắng cho hắn một chút.Vương Thành Long quay lại nhìn cô vẻ mặt lạnh lùng.Lâm Tú Vi phải can đảm lắm mới dám mở miệng.Ai ngờ vừa nhìn thấy gương mặt như sát thủ của hắn đột nhiên cô lại thấy hối hận về việc mình vừa làm.
-Cảm...cảm ơn anh chuyện của Hoàng Phong.
Lâm Tú Vi hơi rụp mắt xuống.Vương Thành Long đứng người một lúc.Hắn là quá hy vọng vào cô nên giờ người chịu tổn thương vẫn là hắn.Chưa bao giờ suy nghĩ của hắn về cô là đúng.Dường như cách phán đoán tâm tư người khác của hắn đứng trước cô trở nên vô dụng.Bởi vậy hắn mới không biết rằng cô căn bản không quan tâm đến cảm giác của hắn dù chỉ một chút.Vương Thành Long nhìn cô gái trước mắt mà tim như ngàn mũi dao đâm phải.Hắn nhếch miệng cười nhìn cô.
-Em muốn tôi đốt máy bay của anh ta?
Lâm Tú Vi tròn mắt nhìn Vương Thành Long.Ánh mắt hiện tại của hắn đáng sợ tới mức cô không dám tượng tượng cảnh hắn vừa nói.Đôi mắt sâu thẳm huyền bí mà cô chưa bao giờ đoán ra cũng như con người cô mãi mãi hắn không thể hiểu.Vương Thành Long nhìn cô gái đang cúi mặt xuống để lại sự thất vọng tràn trề ở lại và bỏ đi.
Lâm Tú Vi vừa thấy Vương Thành Long bước đi liền thả người xuống ghế thoải mái.Cô cũng không vô tâm đến nỗi không biết mình nói hơi ích kỉ.Nhưng cô không biết mở lời thế nào khi người có lỗi là cô.Đáng lí ra cô không nên hỏi hắn như vậy,có lẽ tại vì cô lo xa quá.
Vương Thành Long đi thẳng tới công ty ngả người lên chiếc ghế khẽ nhắm mắt lại.Được một lúc thì thấy Đại Bảo đi vào.
-Anh hai,tài liệu của công ty Hoàng Kì.
Anh đặt hồ sơ lên bàn thấy Vương Thành Long có vẻ mệt mỏi nên ngồi xuống hỏi chuyện.
-Anh...có chuyện gì à?
-Không có gì.Chú lo hợp đồng bên vận chuyển sao rồi.
-Mọi thứ đều ổn chỉ có điều bên đó họ lấy giá cao hơn.
Vương Thành Long mở mắt ngồi vắt chân hơi ngả người ra phía sau.
-Cao hơn?
-Lý do của họ cũng khá thực tế.Do phải vận chuyển đồ bằng đường bộ.Mà đường mình qua hơi khó khăn nên họ đòi giá cao hơn.
-Đường nào?
-Đường Trường Mão.
-Đúng là có chút gập ghềnh.Số hàng đó bên kia chốt bao nhiêu?
-Lòng súng 1000,đạn 100 hộp cỡ to,còn lại là 250 khẩu Zastava M93.
-Súng trường bắn tỉa?
-Vâng.Anh yên tâm,về khoản giấy tờ em đảm bảo không có lỗ hổng gì.
-Tốt.Tăng lên 10% nữa,coi như tiền bồi bổ.
-Vâng.
Đại Bảo đứng dậy đi ra.Vương Thành Long ngồi thẳng dậy nhìn đống giấy tờ.Ly tâm bỗng cau lại.
-Chú bảo bọn họ nếu để hàng của tôi mất thì mang mạng về đây cho tôi!
Đại Bảo đứng nhìn Vương Thành Long khó hiểu.
-Sao...
-Chú không nhìn lược đồ?Vùng này là tứ trụ-đến nhưng không về.Lấy hàng của tôi mà không trả tiền.Thật là ngu xuẩn.
Vương Thành Long nhếch mép cười.Đại Bảo bây giờ mới hiểu ra vẫn đề.Lúc đầu khi nghĩ tới địa điểm nhận hàng anh đã nghi ngờ.Địa bàn của Frank-người Việt gốc Mĩ và cũng là người mua hàng của Vương Thành Long nằm ở nơi rất thuận lợi.Có thể nói không một ai có thể vào được mà lấy được gì ra cả.Hơn nữa Frank còn xây nguyên một sân bay để tiện cho việc vận chuyển.Như thế nếu giao hàng tận nơi theo đường không sẽ đơn giản hơn rất nhiều.Còn ngược lại,nếu đi theo đường tứ trụ,địa bàn nằm sâu giữa thành phố A với thành phố B,địa hình gập ghềnh,có những góc khuất thuận lợi cho việc mai phục chẳng phải rất khó khăn.Ở đó không chỉ nguy hiểm mà còn có bọn cường hào chuyên hôi của.Nhưng...Frank đã kiên quyết giao dịch trên đường đấy chỉ có một mục đích duy nhất...đó là cướp hàng ăn tiền.
-Em sẽ cho người hộ tống cẩn thận.
-Cử xe cho tôi,hắn đã bắt đầu thì phải để tôi kết thúc.
-Vâng!
Vương Thành Long nhìn Đại Bảo,hai người cười bí hiểm.
Ở khu B,giữa một vùng lãnh thổ như được khoanh vùng,trong căn dinh thự nguy nga nhưng mang hơi hướng cổ đại,một người đàn ông tầm 40 tuổi đang ngồi chỗm chuệ ở ghế sofa.Thân hình cường tráng không chút mỡ thừa.Gương mặt bị hủy bởi vết sẹo lớn ngang mặt.Hắn là Frank.Một thuộc hạ đi vào cúi đầu chào.
-Lão đại,kế hoạch đã xong.
-Chắc chắn chứ?Lần này là Vương Thành Long,không dễ chơi đùa đâu.
-Chắc chắn.Anh em đã đi tham khảo địa hình.Bố trí mai phục cũng xong.
-Tốt lắm.Lần này mà trúng đích coi như ta có món hời lớn.Thật không ngờ Vương Thành Long dám đồng ý hợp đồng.Xem ra trò chơi này rất thú vị.
Frank xoay hai viên bi bạc đặc trong tay,miệng nhếch lên cười như vớ được vàng.Cũng đúng,lô hàng lần này đặc biệt ở chỗ khẩu Zastava-M93.Là một loại súng trường bắn tỉa,được mệnh danh là mũi tên đen 12,7mm của Serbia.Cấu tạo của nó được Vương Thành Long mua độc quyền để sản xuất,ngoài ra Vương Thành Long còn cho người chế tạo một số ngắm bắn tiên tiến.Ở nước ngoài Vương Thành Long không có ai cung cấp khẩu súng đó.Và cũng chỉ mình hắn được quân đội các nước kí hợp đồng.Nói chính xác hơn hắn là một góc của quân đôi.Không có hắn tất nhiên họ sẽ không thua trong trận chiến nhưng nếu có hắn chắc chắn họ sẽ giành phần thắng về trong tay.Còn về hợp đồng,không phải hắn không biết mà Đại Bảo đã từng đề cập.Khi đó hắn chỉ nói rằng muốn hợp tác.Khi hỏi lý do cũng chỉ có một duy nhất:Đôi khi cũng phải chơi đùa chút mới vui!.
Ở Luân Đôn,Anh.Hoàng Phong sau khi hoàn tất thủ tục nhập học liền lái xe đến quán bar cạnh đó.Anh ngồi xuống gọi chai bia.Người phục vụ tươi cười nhìn anh.Anh quan sát mọi thứ xung quanh.Quán bar này hầu hết toàn công tử tiên tiền như rác.Ngay góc phải là một chàng trai chắc bằng tuổi anh đang ngồi ngả người ra sau chiêm ngưỡng màn múa cột điêu liệu của riêng mình.Thi thoảng vũ nữ lại cúi xuống lộ gò bồng đảo đầy đặn và đương nhiên sẽ có đống tiền nhét vào ngực với ánh mắt đầy khiêu dâm của chàng trai.Phía bên cạnh anh có lẽ cũng là một dân chơi,bộ đồ mặc trên người đáng hàng nghìn đô la,chiếc đồng hồ mạ vàng cao cấp.Hoàng Phong lướt qua một lượt nhếch mép cười rồi uống bia.Chỉ được một lát,có một cô gái mái tóc hơi xoăn vàng,đôi mắt xanh biển quyến rũ,nước da trắng để lộ xương quai xanh tuyệt đẹp.Thân hình khỏi nói cô quyến rũ bởi váy body màu đen cúp ngực ngắn cũn cỡn,dáng đi lại thướt tha như lời chào mời.Đi thẳng qua mấy đám thanh niên đang nhìn với đôi mắt thèm thuồng cô gái tiến thẳng tới chỗ Hoàng Phong.Cô cũng gọi một chai bia.Hoàng Phong nhướng mắt nhìn qua cô rồi chú tâm vào chai bia của mình.Không bỏ qua dễ dàng,cô đặt tay lên vai anh niềm nở.
-Hi,can I sit down?
-Of course.
-How come here alone?
-Yes.
-He is very attractive,you know?
-Thanks you.
-I need to talk?
-No,my girlfriend will worry.She doesn't want me to be intimate with other people.
-Have you said you were alone?
-Did not say that my girlfriend is always with me?
-You need to be serious,I promise to keep it secret.And I don't see her here.
-A normal person like her I think will not see.
(-Xin chào,tôi ngồi được chứ?
-Tất nhiên.
-Anh đến đây một mình sao?
-Đúng vậy.
-Trông anh rất hấp dẫn,anh biết chứ?
-Ồ...cảm ơn.
-Anh muốn tâm sự chứ?
-Không,tôi không muốn bạn gái tôi lo.Cô ấy không thích tôi thân mật với người khác.
-Anh vừa nói anh đi một mình.
-Tôi chưa nói cô ấy luôn bên tôi sao?
Cô gái vươn người về phía Hoàng Phong,bàn tay hư hỏng len lỏi qua tấm áo vest đặt vào bộ nhực săn chắc của anh.Ánh mắt yêu kiều nhìn anh,Hoàng Phong không làm gì chỉ nhìn lại ánh mắt đó.
-Anh đâu cần nghiêm túc thế,tôi hứa sẽ giữ bí mật.Vả lại tôi không thấy cô ấy ở đây.
Hoàng Phong cười nhẹ,hai bàn tay anh đặt lên cô tay cô bất chợt kéo ra.Cô gái cũng rất bất ngờ.Cô đã làm đến như vậy mà anh cũng không động lòng?
-Người tầm thường như cô tôi nghĩ sẽ không thấy được.
Cô gái sững người giây lát rồi cầm chai bia bực dọc bỏ đi.Hoàng Phong nhìn cô lắc đầu cười.Gái bar bên Anh rất biết chọn người,hơn nữa lại có chiêu thức hút hồn người khác như thế.Đương nhiên Hoàng Phong suýt đã không chống cự được nhưng biết sao được khi gương mặt Lâm Tú Vi cứ quanh quẩn trong đầu anh...).