Edit: Thái Thanh
Tại nhân gian, mưa đã tầm tả liên miên tận ba ngày ba đêm chẳng thấy ánh mặt trời.
Nơi âm phủ, sương mù dày đặc che phủ quanh năm âm trầm và ảm đạm.
“Lại một tháng bảy nữa trôi qua, đến sinh thần của Diêm Vương rồi, hầy Quỷ Môn Quan lại một lần nữa được mở ra.” Phía bên cầu Nại Hà, một tiểu quỷ mỉm cười, nói với nữ tử đối diện:“ Mạnh Bà đại nhân lần này chính là đợt cuối cùng rồi.”
“Ừ, ta biết” Nữ tử được gọi là Mạnh Bà gật đầu tỏ rõ đã biết:“ Đây cũng là ngày cuối cùng ta làm việc này rồi. Đã hai ngàn năm tiếp quản nơi đây, ta đã sớm nên nghỉ ngơi.”
“Ngày cuối cùng tiếp quản nơi này? Đại nhân định từ nhiệm ư?” Tiểu quỷ khẽ hỏi.
Mạnh Bà:“ Ừ, đúng rồi.”
“Thế còn người kế vị của ngài?”
“Ngươi đi mà hỏi Diêm Vương ấy.” Mạnh Bà không chút khách khí nói. Nói thật ra, người thay nàng tiếp quản công việc này là ai. Nàng một chút cũng không quan tâm, chỉ cần có thể nghỉ ngơi thì mọi việc điều tốt.
Ngày qua tháng lại, ngày nào cũng nghe quỷ hồn đầu thai khóc lóc kể lể, xử lí mấy cái chuyện phiền toái ở nơi đây nàng đã đau đầu thúi ruột lắm rồi.
Hiện tại nàng đã từ nhiệm không cần quản những chuyện thúi ruột đau đầu chỗ này nữa.
Tiểu quỷ không nói lời nào nữa, trên mặt như cũ vẫn mang theo một nụ cười khẽ.
Hắn cũng chỉ là một quỷ hồn cấp thấp. Linh hồn chịu trừng phạt cho nên mới ở nơi này làm sai vặt tích công đức. Vẫn còn đến hơn trăm năm nữa hắn mới được đầu thai làm người trở lại. Mạnh Bà muốn từ nhiệm, đây không phải là việc hắn có thể hỏi đến.
Mà lúc này ở Diêm Vương điện đang xử lí một sự tình hết sức gây go.
Hôm nay là rằm tháng bảy, Quỷ Môn Quan được mở ra. Ngoại trừ những quỷ sai phụ trách mở đóng Quỷ Môn Quan và bắt những quỷ hồn có ý đồ thoát khỏi Địa Phủ thì hầu hết những người ở Địa Phủ đều quay về điện của mình để nghỉ ngơi.
Bao gồm cả Hắc Bạch Vô Thường và đầu trâu mặt ngựa.
Hôm nay nếu vô tình hay cố ý có những quỷ hồn chết oan chết uổng hay chết sao đi nữa á thì cũng không ai rảnh mà đi quan tâm.
Không có Hắc Bạch Vô Thường dẫn dắt, những du hồn đó đều lang thang chẳng tìm được đường vào Âm Phủ. Không có đầu trâu mặt ngựa áp giải bọn chúng cũng chẳng thể nào tìm được con đường đúng đắn mà đi vào nơi đây.
Nhưng mà á, tự nhiên lại có một hồn phách vừa mới chết không lâu, bay bay bay vào cửa chính Âm Phủ, bay bay bay vào Diêm Vương điện và bay bay bay cho đến khi bị Phán Quan phát hiện.
Địa Phủ có hai nơi nối liền với nhân gian. Một đó chính là cửa chính vào Địa Phủ nơi mà Hắc Bạch Vô Thường áp giải quỷ hồn vào nơi đây. Một cái khác chính là Vọng Hương Đài bên cầu Nại Hà, muốn đi đến Âm Phủ chỉ có hai con đường này thôi.
Cái hồn phách vô danh này nè, tự nhiên cái bay bay bay từ cửa chính Âm Phủ tiến vào.
Thôi Phán Quan chính là người chưởng quản sổ sinh tử. Nhưng cho dù Thôi Phán Quan lật muốn rách cuốn sổ sinh luôn cũng không có tên của hồn phách trước mặt này.
Thôi Phán Quan há hốc mồm, rơi vào đường cùng, cuối cùng chạy đi hỏi Diêm Vương.
Diêm Vương chỉ nói một câu:“ Hắn là người kế vị của Mạnh Bà.”
Phán Quan trợn tròn mắt, chết lặng.
Mạnh Bà là một chức vị vô cùng đặc biệt. Là người quản lí đem kí ức của những linh hồn xóa đi, dẫn đường cho linh hồn đầu thai chuyển thế và cũng là người quản lí mọi sự vụ tại Vọng Hương đài. Một hồn phách mới chết làm sao có thể quản lí chức vụ này?
Nói cho cũng Phán Quan cũng là một chức vị tương đối đặc thù á.
Thế nên....Thôi Phán Quan không đồng ý.
Sau đó Diêm Vương lại nói:“ Ngoại trừ Mạnh Bà đời đầu tiên là người sáng lập ra chức vụ này thì Mạnh Bà đời thứ hai Mạnh Khương và Mạnh Bà đời thứ ba Mạnh Gia thì ai không từng là một hồn phách, không từng là một người tại dương thế hồng trần? Ngươi không phải cũng từng là một quan viên khi còn sống sao?”
Phán Quan cứng họng.
Gút chót, Thôi Phán Quan cạn lời.
“Nếu ngươi không tên không họ, không có lai lịch để tra ra, mà hôm nay là ngày rằm tháng bảy vậy gọi ngươi là Nguyệt Bán Thất kể từ hôm nay tiếp quản chức vụ Mạnh Bà.”
Dừng một chút Diêm Vương hỏi tiếp:“Ngươi thấy thế nào?”
Nguyệt Bán Thất:“Vâng”.