Năm Mươi Thước Thâm Lam

Chương 21: Chương 21




Sau khi bác sĩ ra về, Lại Văn được tiêm vào một ít thuốc an thần, Tứ Phương nhẹ vỗ vào lưng cô , “Ngủ đi, bảo bối, ngủ đi một chút .”

Chờ Lại Văn nhắm mắt lại, Tứ Phương mới ra ngoài dặn dò Tiểu Vũ “Cậu đưa cô ấy đến ký túc xá trường học, phái hai người ở xung quanh bảo vệ .”

Nơi này Lại Văn tỉnh lại khẳng định về sau không đợi được, trước mắt về trường học khả năng còn an toàn hơn một chút, Tứ Phương nghĩ vẫn là đưa cô trở về trường học trước.

Tứ Phương ôm Lại Văn đặt ở ghế sau xe , đắp một cái chăn dày lên cho cô , hung hăng hôn môi cô , sau đó đóng cửa xe lại .”Đi thôi.” Anh nhìn Tiểu Vũ nói. Tiểu Vũ gật đầu, lái xe đi .

Tứ Phương mang theo số người còn lại đến nhà lớn . Xung quanh nhà lớn đều là thủ hạ đề cao cảnh giác , Tứ Phương trực tiếp đến lầu hai vào phòng ngủ Hạ Hữu Quân.

Vương thúc đang đứng ở bên cạnh hầu hạ, Tứ Phương nhìn ông gật đầu, đi đến bên cha anh. Đùi trái Hạ Hữu Quân bị trúng đạn , đã được phẫu thuật lấy đạn ra, băng bó cẩn thận , lúc này ông đang dựa vào giường nhắm mắt trầm tư.

Nghe được tiếng động ,ông mở to mắt, nhìn thấy là con trai , nhất thời có muốn vàn cảm xúc .”Tứ Phương , ta…”

Tứ Phương cắt lời ông , “Hiện tại chúng ta phải lập tức phân tích tình hình một chút, càng sớm càng tốt .”

Hạ Hữu Quân gật đầu. Lúc này điện thoại của Vương thúc vang lên , ông xoay người , ngầm ý bảo, đi ra ngoài nhận điện thoại.

Tứ Phương nói, “Hắn hẳn là phái ra hai nhóm người , một nhóm tới đây , một nhóm đến chỗ con , nhân cơ hội bắt hết một lưới. Hiện tại hai bên đều không thành công, hắn khẳng định còn có chuẩn bị ở phía sau.”

Hạ Hữu Quân đồng ý, “Ta đã phái người đi ra ngoài tìm hắn, cũng đã dặn dò bọn họ nếu tìm được thì lập tức báo nói cho ta biết, ta sẽ không làm cho hắn chết dễ dàng như vậy, hắn thiếu ta, ta sẽ chậm rãi ép buộc hắn.”

Tứ Phương không có lạc quan như vậy, hắn đã chuẩn bị lâu như vậy, thì tuyệt đối không dễ dàng bị tìm thấy . Tứ Phương nói, “Cha buổi chiều đến công ty đi , bây giờ cần tìm những nhân vật chủ chốt thông báo một chút, mấy vùng buôn bán vàng, sòng bạc hiện tại phải ngừng kinh doanh trước, mấy vùng khác không hợp quy tắc địa phương, thì nên tạm thời dừng lại, phòng đất bên kia, có thể đầu cơ phá giá (nâng giá mua vào hoặc hạ giá bán ra) thì mau chóng đầu cơ phá giá, có thể thu lại tiền vốn thì phải nhanh thu lại .”

Hạ Hữu Quân trầm tư, “Hiện tại không thể làm từng bước kia .”

Tứ Phương nói, “Nếu chỉ có một mình Trần Tự Huy thì không cần như vậy, nhưng là hiện tại còn không biết phía sau hắn còn có những người khác hay không.”

Hạ Hữu Quân thở dài một hơi, không nói gì.

Vương thúc lúc này đi đến, ông bước nhanh đi đến bên người Tứ Phương, cúi đầu thì thầm bên tai anh vài câu, khuôn mặt Tứ Phương nhất thời thay đổi.

Tứ Phương lớn như vậy, Hạ Hữu Quân cũng chưa từng nhìn thấy vẻ mặt như vừa rồi, nhất thời nóng nảy, “Đến lúc này , các ngươi còn giấu giếm cái gì, có chuyện gì thì nhanh nói ra .”

Vương thúc nhìn Tứ Phương, Tứ Phương đơn giản gật đầu.

“Vừa mới rồi cậu Lục ở cục công an gọi điện thoại đến, Lý bí thư đêm qua đã được bí mật giam giữ và thẩm vấn, trước mắt đang ở phía Nam ngoại ô để theo dõi, cách ly. Cậu Lục chỉ dùng dãy số lạ gọi tới , muốn chúng ta phải sớm chuẩn bị, hắn cũng nhanh chóng thu xếp , hiện tại cấp trên hai phái đang ác đấu, lành ít dữ nhiều. Hắn nói Phó cục đã thu được mật báo chứng cớ cùng tài liệu chính xác của chúng ta, lệnh bắt giam có lẽ buổi sáng ngày mai sẽ được ký .”

Hạ Hữu Quân nghe xong, há hốc mồm, ánh mắt dại ra, nhất thời không thể tin được, bản thân cứ như vậy tiêu rồi ?

Trong lúc nhất thời, toàn bộ căn phòng lâm vào không khí trầm mặc đáng sợ.

Việc đã đến nước này, chỉ có thể đối mặt , Tứ Phương đi đến trước cửa sổ, lấy điện thoại di động , nói vài câu ngắn gọn anh ngắt điện thoại, đi đến bên giường nhìn cha anh , “Cha cùng Vương thúc, tối hôm nay phải xuất phát, thuyền khi đến vùng biển quốc tế, sẽ có máy bay tới tiếp ứng cho hai người , lên máy bay thì bay thẳng đến Canada . Chỗ ở bên kia con đã bố trí xong , hai người cũng là người từng trải , đến bên kia thì bản thân phải cẩn thận.”

Hạ Hữu Quân vẫn chưa từ bỏ ý định, “Chuyện mới xảy ra làm sao vậy, cho hắn tiền, ta không tin núi vàng núi bạc ở trước mặt hắn, hắn còn có thể bắt ta.”

Tứ Phương thở dài, “Cha vì sao còn không rõ, hiện tại mọi thứ đã thay đổi. Thành phố Vĩnh Châu là thành phố phức tạp nhất cả nước , phe phái ở trung ương đã muốn đấu đến địa phương, hiện tại lúc này , cha đưa tiền cũng vô dụng , bây giờ đã không còn giống như lúc trước nữa .”

Hạ Hữu Quân tuyệt vọng nhắm mắt lại, một câu cũng cũng không nói ra lời .

Tứ Phương xoay người nói với Vương thúc “Buổi tối sau khi thuyền chạy đến vùng biển quốc tế, chú gọi điện thoại cho Lý thúc cùng tiểu Thạch, bọn họ nếu muốn đi, chú lập bố trí chờ ở nơi nào đó hai chiếc thuyền chờ tiếp ứng, mặt khác cũng sẽ có một chiếc máy bay đi tiếp ứng cho bọn họ, mặc kệ bọn họ có đi hay không, hai người khi đến vùng biển quốc tế nói chuyện điện thoại xong phải lập tức đi liền . Không được nán lại . Tư liệu cùng phương tiện từ phòng làm việc trở về tôi sẽ lấp tức đưa cho chú.”

Vương thúc gật đầu, vỗ vai Tứ Phương. Đứa nhỏ này, không biết từ khi nào đã xắp xếp xong mọi việc, chỉ vì để ngừa vạn nhất. Vương thúc trước kia còn cảm thấy anh rất cẩn thận lại nhạy cảm, bây giờ xem ra Trường Giang* sóng sau đè sóng trước , vô dụng . Xem ra lão già như ông đã trở thành vô dụng .* Trường Giang (sông lớn thứ ba trên thế giới, thuộc Trung Quốc, dài 6.300 Km, chảy qua 11 tỉnh thành)

Tứ Phương lại nhìn cha anh , sau đó xoay người đi ra ngoài.

Chờ Tứ Phương từ phòng làm việc trở về, Vương thúc đã lặng lẽ thu dọn đơn giản mọi thứ , mắt thấy thời gian càng ngày càng gần, ông cùng Hạ Hữu Quân đều có chút khẩn trương. Tứ Phương cầm trong tay gói to đưa cho Vương thúc, lại đi đến bên người cha anh , từ trong túi tiền lấy ra một cái cái chìa khóa, đưa cho ông . Hạ Hữu Quân tiếp nhận cái chìa khóa, đưa mắt nhìn anh, Tứ Phương nhẹ nhàng giải thích, “Con ở ngân hàng bên kia có một két sắt, sau khi cha đi qua đó dựa theo tư liệu thông tin mà đến mở ra .”

Hạ Hữu Quân thấp giọng hỏi, “Là tiền sao?”

Tứ Phương gật đầu, anh từ trong lòng lấy ra một khẩu súng, đặt vào trong tay Hạ Hữu Quân, “Đã mất một viên đạn . Bảo trọng.”

Hạ Hữu Quân lúc này rốt cục nhịn không được rơi lệ , “Con, đều là do ta làm hại, ta thực không nên kêu kẻ kia trở về.”

Tứ Phương vỗ vai ông “Không cần suy nghĩ nhiều , hắn có trở về hay không đến, bọn họ cũng sẽ lấy chúng ta khai đao, Trần Tự Huy chỉ là vừa vặn làm tay súng mà thôi.”

Hạ Hữu Quân giữ chặt tay anh, “Con, chúng ta đi thì con làm sao bây giờ? Con cũng nên theo chúng ta đi thôi.”

Tứ Phương lắc đầu, “Nếu con đi, chúng ta đều sẽ không đi được , con ở đây sẽ che được mắt của chúng , hơn nữa bên này có rất nhiều chỗ làm ăn , bắt buộc phải có người thu xếp .”

Hạ Hữu Quân nghẹn ngào, “Con, là ta hại con .”

Tứ Phương trấn an ông , “Đừng lo lắng, con sẽ đi sau , Tiểu Võ trước mắt ở lại đây, con còn muốn dùng .”

Hạ Hữu Quân gật gật đầu, cúi đầu lau nước mắt. Làm một đại ca hắc đạo, mười mấy năm ông đã không biết nước mắt là vật như thế nào , thế mà cố tình đến lúc tuổi già, làm cho bản thân cùng con gặp tội.

Buổi tối, Tứ Phương đóng cửa nhà lớn, nhìn theo cha anh cùng Vương thúc cải trang lặng lẽ rời đi , xe màu đen chở bọn họ hướng đến địa điểm chiếc thuyền đã đậu sẵn .

Là một đêm không ngủ , Tứ Phương ngồi ở ban công lẳng lặng chờ, thẳng đến rạng sáng hai giờ , nhận được điện thoại Vương thúc đã bình an tới vùng biển quốc tế, lúc này anh mới thở phào nhẹ nhõm. Nữa giờ sau anh đã biết Lý thúc không đi, tiểu Thạch đã xuất phát. Tiếp qua nữa giờ, Vương thúc nói bọn họ đã lên máy bay .Buổi sáng năm giờ , Tứ Phương đơn giản rửa mặt chải đầu một chút, lái xe đến trường học. Năm giờ trong trường học vắn lặng yên tĩnh , chỉ có mấy cái nam sinh ở sân thể dục chạy bộ , đánh bóng rổ. Tứ Phương nghĩ Lại Văn chắc là chưa tỉnh , anh ở trên xe lẳng lặng chờ , đột nhiên muốn hút một điếu thuốc, nhưng trên người lúc này không có. Trước kia ít nhiều sẽ hút một chút , sau này khi ở cùng với Lại Văn liền bỏ , hôm nay đột nhiên anh lại muốn hút một điếu .

Đợi cho đến bảy giờ , cảm thấy thời gian đã được , Tứ Phương lấy điện thoại gọi cho Lại Văn, chỉ vang một tiếng, điện thoại lập tức được thông, thanh âm của Lại Văn cũng từ bên kia điện thoại truyền đến , “Tứ Phương, Tứ Phương anh thế nào ? Anh ở nơi nào?”

Tứ Phương cảm thấy trong lòng thật chua xót đau đớn, cô nhất định là sau khi thuốc an thần hết tỉnh lại, đã luôn chờ điện thoại của anh . Anh cảm thấy Lại Văn là người quan tâm mình nhất trên thế giới này , là người con gái hiểu ý, ôn nhu nhất, cũng là người con gái anh yêu nhất . Cô nhạy cảm ,mỗi lần đều có thể biết cảm xúc anh khi có thay đổi , hoặc là mỗi khi có chuyện gì cô chưa bao giờ ở trước mặt anh truy vấn, cô chỉ yên lặng quan tâm anh, ở một bên lẳng lặng chờ anh . Đối với tình yêu ôn nhu này , Tứ Phương cảm thấy cuộc đời đã được đại ngộ quá lớn , chết cũng không hối tiếc.

Tứ Phương quay đầu điều chỉnh lại cảm xúc, lúc này mói nói với Lại Văn, “Bảo bối, anh đang ở dưới lầu, em xuống dưới được không?”

Chỉ chốc lát sau, Lại Văn mặc áo ngủ, bước chân chạy như bay xuống lâu , nhìn thấy anh liền nhào vào trong lòng anh . Anh ôm chặt cô, hôn lên hai má tái nhợt tiều tụy của cô , da môi khô nức của cô , “Bảo bối, bảo bối…” Tứ Phương thấp giọng gọi .

Lại Văn nước mắt rơi xuống, cô ngẩng đầu lên cẩn thận nhìn mặt Tứ Phương, “Anh không có việc gì chứ? Anh không sao chứ?” Lo lắng không yên .

Tứ Phương một tay lấy ôm lấy cô dìu trong xe, khởi động xe, ra khỏi trường học. Lại Văn không nhúc nhích, không hề chớp mắt nhìn anh . Ra khỏi trường học chỉ một lát sau, Tứ Phương dừng xe ở ven đường. Anh ôm nàng ngồi vào trong lòng mình, đem chân cô tách làm hai để ở hai bên hông anh , mặt cô dựa hẳn vào trong ngực anh.

Lại Văn gắt gao ôm cổ anh, đầu giơ lên , môi đi lên tìm đến cằm, môi anh, ánh mắt sâu kín nhìn anh. Tứ Phương yêu thường nhìn anh mắt của cô ,nhẹ giọng hỏi, “Lại Văn ,em nguyện ý đi theo anh chứ ?”

Lại Văn mở to mắt, “Cảnh sát đã phát hiện sao? Chúng ta đi làm sao?”

“Trước mắt còn chưa phát hiện, nhưng chắc cũng rất nhanh . Chúng ta đi Đài Loan, em có thể ở nơi nào đó tiếp tục đến trường, học tiếng Anh, sau đó chúng ta đi đến Canada .”

Tứ Phương lẳng lặng nhìn chằm chằm Lại Văn, giờ khắc này anh thật sự rất khẩn trương , bàn tay hơi hơi run run, nếu Lại Văn cự tuyệt thì làm sao bây giờ?

“Chúng ta khi nào thì đi?” Lại Văn nhẹ nhàng hỏi anh .

Tứ Phương ôm chặt cô vào trong lòng, như vậy, giống như cô tiến vào thân thể anh , hòa làm một với anh.

Anh nhẹ nhàng hôn môi cô, dùng đầu lưỡi chậm rãi liếm, hôn , làm ướt vùng da khô nức nẻ của cô .”Anh đang chuẩn bị, em đợi một chút.”

“Um” Cô giống như rốt cục yên lòng.

Đem Lại Văn đuổi về trường học, Tứ Phương lái xe đi đến phòng làm việc, ở nơi này đợi đến buổi trưa, giữa trưa không có ăn cơm, lập tức lại đi đến văn phòng trước kia của cha anh , sau đó ở đây làm việc đến buổi tối.

Buổi tối Tứ Phương cũng không tới tìm Lại Văn, cũng không có gọi điện thoại cho cô , chỉ là ấn trước kế hoạch từng bước một tiến hành.

Tứ Phương bắt buộc chính mình phải đi ngủ, ngày mai anh cần thể lực thật tốt .

Nhưng mà Tứ Phương thật không nghĩ tới , rạng sáng ba giờ hôm sau , khi tất cả mọi người đang ngủ, cảnh sát đã phá cửa mà vào .

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.