Năm Mươi Thước Thâm Lam

Chương 63: Chương 63




Tái Văn tắm rửa thật lâu, chờ cô tắm xomg, đã là rạng sáng một chút .

Tái Văn mở cửa phòng tắm, Tứ Phương lảo đảo ngã về phía sau , Tái Văn vội vàng từ phía sau đỡ lấy anh. Hóa ra Tứ Phương vẫn chờ ở bên ngoài, vẫn tựa vào cửa phòng tắm, thời gian Tái Văn tắm , Tứ Phương vẫn đợi ở bên ngoài .

Tứ Phương lảo đảo hai bước, đứng lại. Anh ngượng ngùng cười cười, “tắm xong rồi ?”

Tái Văn gật gật đầu, “Ừ “

Tứ Phương cầm tay Tái Văn , lôi cô ra , ấn cô ngồi trước bàn trang điểm , nhìn cô cười tủm tỉm. Tái Văn ở trong phòng tắm lâu, bị hơi nước chưng cả người đỏ bừng , phấn nộn lại trắng nõn, Tứ Phương nhìn nhìn, càng cười tươi, thân thể cũng cứng lại, máu toàn thân đều hướng về phía dục vọng cứng rắn để ở phía sau lưng Tái Văn. Anh đã bao nhiêu lâu không cùng Tái Văn yêu yêu , đã lâu , lâu lắm , thân thể rất nhớ cô , anh thật muốn liều lĩnh ôm lấy Tái Văn, nhưng mà không được, Tái Văn hiện tại không chưa khôi phục trí nhớ, cô khả năng còn kháng cự, bọn họ thật vất vả mới ở bên nhau , sao có thể dọa cô được ? Anh không được nóng nảy, anh phải nhẫn, phải nhẫn.

Tứ Phương quyết định tìm chút chuyện để làm, phân tán lực chú ý một chút, anh lấy máy sấy, chậm rãi sấy tóc cho Tái Văn.

Tái Văn bị dục vọng cứng rắn của anh để gần , mặt càng đỏ hơn, giống một viên cà chua hồng đáng yêu . Thân thể cô nghiêng về phía trước, đi lấy đồ trang điểm trên bàn .

Sấy tóc xong , Tứ Phương thấy Tái Văn đã có chút mệt mỏi, anh tới bên giường thu thập giường, vén chăn , chỉnh điều hòa lên mấy độ , hướng Tái Văn ngoắc, “Mệt chưa, đến ngủ đi . “

Tái Văn mặc kệ có bao nhiêu khốn, nghe hắn như vậy vừa nói cũng tỉnh táo lại , cô nghĩ , anh sẽ không muốn cùng cô đi ngủ chứ , tuy rằng biết anh là chồng cô , nhưng cứ ngủ cùng nhau như vậy , cô vẫn không quen.

Tái Văn vẫn đứng ở cạnh bàn trang điểm , không bước tới . Tứ Phương biết cô suy nghĩ cái gì, anh đi tới, nắm lấy tay cô , cười nói, “Nha đầu ngốc, em mau ngủ đi, anh ở phòng bên cạnh, có việc thì gọi anh , biết không?”

Tái Văn mặt đỏ hồng gật đầu, Tứ Phương sờ sờ đầu cô ”Ngoan lắm “

Sáng sớm, Vương thúc ở trong nhà là người dậy sớm nhất , ông bưng một ly nước mật ong đến phòng ngủ Hạ Hữu Quân, Hạ Hữu Quân hai năm này tuổi đã lớn, cũng không buồn ngủ nhiều , từ sáng sớm đã tỉnh, theo thói quen buổi sáng sẽ uống một ly nước mật ong , sau đó đi ra ngoài chạy bộ.

Vương thúc bưng ly nước lên lầu hai, liền nhìn thấy Tứ Phương xiêu xiêu vẹo vẹo nằm ở ngoài cửa phòng ngủ chính mình. Vương thúc cảm thấy kỳ quái, ông chạy tới gọi Tứ Phương, “Tứ Phương, Tứ Phương, sao cậu lại nằm ở đây ?”

Tứ Phương mở mắt ra, dùng hai tay chà xát mặt, “Vương thúc, sớm” .

Vương thúc lại hỏi một lần, “Cậu sao ngủ ở đây ? Là vì Tái Văn sao? Bên cạnh không phải cũng có không phòng sao?”

Tứ Phương cười cười, ngượng ngùng nói , từ phòng ngủ đi ra, anh làm sao cũng không muốn đi, thầm nghĩ muốn ở nơi gần Tái Văn nhất , liền thuận thế ngồi ở cạnh cửa, nghĩ đến chuyện xảy ra mấy ngày nay, nghĩ biểu tình đỏ mặt của Tái Văn, không biết sao lại ngủ mất .

Vương thúc trách cứ nói, “Lần sau cũng không được như vậy , cậu xem mắt của cậu nè , sắp biến thành gấu mèo rồi , như vậy cũng rất hại cho thân thể .”

Tứ Phương nói, “Biết rồi Vương thúc, lần sau cũng không dám “

Vương thúc vỗ vỗ bờ vai của anh , trong lòng cũng vui vẻ, Tái Văn trở về, Tứ Phương lập tức liền vui vẻ hơn rất nhiều , những ngày về sau chỉ biết càng ngày càng tốt, Vương thúc ngóng trông bọn họ sẽ có kết thúc tốt đẹp , Tái Văn sớm một chút sinh một tiểu tử béo mập , để mấy lão già bọn họ được hưởng vui vẻ tuổi già.

Tứ Phương lấy lý nước mật ong trên tay Vương thúc uống một hơi cạn sạch, hưng phấn hỏi, “Còn trứng gà không ?”

“Có a, còn nhiều mà” Vương thúc nói. Tứ Phương thật là đắc ý vênh váo, bình thường anh có bao giờ uống nước mật ong đâu , bây giờ ông đành một lần nữa lấy nước mật ong cho Hạ Hữu Quân rồi .

Tứ Phương bỗng nhiên nhổm dậy , sau đó ghé vào cửa, lỗ tai dán ván cửa, cẩn thận nghe động tĩnh bên trong, “Tái Văn còn chưa dậy ” anh hướng Vương thúc nói, “Tôi đi làm điểm tâm cho Tái Văn.”

Vương thúc hắc tuyến, ông còn chưa bao giờ nhìn thấy Tứ Phương nấu cơm.

Vương thúc vội vàng đi theo Tứ Phương đến phòng bếp, chỉ thấy Tứ Phương vô cùng thuần thục bắt đầu rửa nồi, sau khi rửa xong liền hỏi Vương thúc, “Gạo đâu ? để ở chỗ nào ?”

Vương thúc làm sao mà biết gạo để ở đâu ? Ông cũng không có làm cơm.”Tôi đi hỏi đầu bếp” nhưng đầu bếp còn chưa có ai dậy .

“Coi như hết” Tứ Phương nói, đưa tay bắt đầu lục tìm, rốt cục anh tìm được rồi, anh vo gạo , cho vào nồi , đậy nắp , chậm rãi nấu cháo . Lúc chờ cháo chín , anh lại tiếp tục đun nước sôi luộc trứng . Vương thúc nhìn động tác của anh làm vô cùng thuần thục, xem ra sẽ không khiến cho phòng bếp thành bãi chiến trường , yên tâm đi lấy nước mật ong cho Hạ Hữu Quân.

Tứ Phương luộc trứng gà xong , cháo cũng hầm xong , anh cầm cái môi , chậm rãi khuấy .

Vương thúc cầm một phần văn kiện đi vào phòng bếp, “Tứ Phương, báo cáo DNA đã có .”

Không cần xem, kết quả kiểm tra này anh đã xem qua , hơn nữa Cao An An chính là Tái Văn, không có gì cần phải hoài nghi , “Giao cho tôi ” Tứ Phương dùng tạp dề lau tay , nhận văn kiện từ tay Vương thúc.

“Giúp tôi khuấy cháo ” Tứ Phương cùng Vương thúc nói , sau đó cầm báo cáo kiểm tra đo lường đi lên lầu hai.

Tứ Phương nhẹ nhàng đẩy cửa ra, nhìn vào bên trong , Tái Văn còn chưa rời giường , chăn trùm kín đầu cô , anh cũng không biết cô tỉnh hay chưa tỉnh. Tứ Phương đi vào phòng ngủ.Anh đi đến bên giường, nhẹ nhàng kéo chăn xuống , lộ ra khuôn mặt phấn nộn của Tái Văn, cái miệng nhỏ nhắn hơi hơi quyệt , đáng yêu chết mất . Tứ Phương tâm ngứa khó nhịn, cúi đầu hôn trụ cánh môi cô , lại sợ cô bừng tỉnh, anh không dám dùng sức, chỉ dùng đầu lưỡi nhẹ nhàng vẽ viền môi cô . Tứ Phương còn đang hôn hăng say, Tái Văn đột nhiên mở mắt, đem Tứ Phương dọa một cái . Anh lập tức ngẩng đầu, thân thể đứng thẳng, nhấp nhấp mân mê môi mình, “Cái kia, cái kia báo cáo DNA đã có .”

Tái Văn bị môi Tứ Phương hôn đến tỉnh, còn có chút lâng lâng , còn chưa có phản ứng kịp . Tứ Phương cười cười, anh ngồi trên giường, ôm Tái Văn ngồi lên đùi, đưa văn kiện cho cô .

Tái Văn đỏ mặt , ở Tứ Phương trong lòng nhéo xoay, Tứ Phương hôn vành tai cô “Mau nhìn đi.”

Tái Văn có chút tỉnh táo lại, vội vàng cầm lấy trên tay văn kiện thoạt nhìn, cô một hàng một hàng , xem thực cẩn thận.

Đại khái qua 5 phút, Tái Văn rốt cục xem xong , cô đưa tay nhẹ nhàng đặt ở trang đầu văn kiện .

Tứ Phương thật cẩn thận nhìn mặt của cô , “Bảo bối?”

Anh một tiếng cẩn thận hèn mọn gọi cô , khiến Tái Văn chảy nước mắt, trong khoảng thời gian đó tới nay, thái độ Tứ Phương đối với cô , phương thức đối đãi cô , đều làm trái tim cô rung động, mà văn kiện trước mặt này, lại khẳng định chính xác thân thế của cô , một năm này, cô đã trải qua bao nhiêu vất vả, sự mất mát mờ mịt , cô độc ,nhẫn nại, giờ khắc này đều có thể buông xuống, cô đã về nhà , cô đã có nhà .

Tứ Phương đau lòng lau nước mắt trên mặt cô ”Bảo bối đừng khóc, sẽ tốt, hết thảy đều đã tốt.”

Tái Văn ngẩng đầu lên, thật sâu nhìn vào mắt Tứ Phương, nước mắt nước mũi không ngừng đi xuống, cô nghẹn ngào nói, “Hiện tại, anh nói cái gì tôi cũng đều tin tưởng, có chuyện gì anh nhất định phải nói cho tôi biết.”

Tứ Phương đau lòng không thôi, nước mắt cũng chảy xuống , “em hỏi đi .”

” Trước khi tôi gặp chuyện không may , anh có phản bội tôi hay không?” Tái Văn hỏi anh .

“Không có, anh vĩnh viễn không có khả năng phản bội em.” Tứ Phương nói.

“Tôi thì sao ? Tôi có phản bội anh hay không?” Tái Văn truy vấn.

“Không có, đương nhiên không có, em làm sao có thể phản bội anh chứ ?” Tứ Phương sốt ruột nói.

Tái Văn nghe đáp án, vừa lòng . Cô cúi đầu nhẹ giọng nói, “Chỉ cần không phải là phản bội, vấn đề khác đều không phải là vấn đề.” Cô dự tính bản thân trước khi gặp chuyện không may , cùng Tứ Phương khẳng định có một ít mâu thuẫn, nhưng chỉ cần không phải là phản bội, thì không có gì nghiêm trọng .

Bây giờ cô rất mong nhớ lại tất cả, nhanh chóng quay về quỹ đạo, khôi phục cuộc sống cùng Tứ Phương, cô hướng Tứ Phương nói, “tôi muốn đi gặp bác sĩ , bác sĩ có lẽ có thể có cách trị bệnh của tôi “

Tứ Phương không muốn cô phải sốt ruột, “Từ từ sẽ đi, nhất định sẽ khỏe mạnh lại .”

Anh rút mấy tờ giấy khăn, nhẹ nhàng lau nước mắt trên mặt Tái Văn, lại xoa xoa nước mũi của cô , hôn vào đôi môi hồng hồng của cô , “Về sau đừng khóc như vậy được không bảo bối? Em có biết lòng anh khổ sở đến thế nào không ?”

Tái Văn chậm rãi bình phục cảm xúc, ngừng nước mắt. Cô ngẩng đầu lên, nhìn vẻ mặt thương tiếc của Tứ Phương, khuân mặt anh tuấn cũng bị nước mắt che kín, hốc mắt Tái Văn lại nhịn không được chua xót .

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.