CHƯƠNG 57 : COI TA LÀ ĐIỂM TÂM SAO?
Chăn bông mềm mại, Viên Tử Hàm có thể cảm nhận được, mình bây giờ cùng Thượng Quan Mộc vừa rồi giống nhau, cả người trơn nhẵn.
Ngẩng mặt nhìn Thượng Quan Mộc: ” Anh ra ngoài đi, tôi muốn mặc quần áo “
Trong giọng nói mang theo một chút tức giận, từ trước đến nay ngày thường cũng không có khí thế cường ngạnh như thế. Viên Tử Hàm trong lòng rất oán hận Thượng Quan Mộc, nhưng càng oán hận hơn chính là bản thân . Đối với chuyện mình cùng Thượng Quan Mộc trên giường, hắn cư nhiên tỏ vẻ dễ dàng buông ra .
Thượng Quan Mộc biết Viên Tử Hàm lại bắt đầu đang đùa giỡn mình , hai lời chưa nói, đi đi lại lại vài bước, cũng không phải ra khỏi phòng, mà là xoay người đưa lưng về phía cậu.
Viên Tử Hàm cũng là người thấy tốt thì nhận, không nói gì . Thượng Quan Mộc có thể làm như vậy đã tình là tốt lắm rồi . Bây giờ cậu toàn thân vô lực, cho dù Thượng Quan Mộc vẫn nhìn mình không chớp mắt, cậu cũng không có cách nào đến ngăn cản hành vi của hắn, cho dù muốn đánh nhau, trước hết cũng phải đem quần áo mặc vào, không đúng sao! Xốc lên chăn, đập vào mắt chính là toàn thân đầy vết xanh tím , không khỏi hít sâu một hơi.
Thực coi mình là điểm tâm sao ? Cậu lúc này toàn thân trên dưới không có một khối da thịt hoàn chỉnh . Cậu thật sự hoài nghi, đêm qua Thượng Quan Mộc thực hiện chế độ SM với mình sao . Như vậy xem ra, dấu vết trên người Thượng Quan Mộc, cùng so sánh với dấu vết trên người cậu, nhiều nhất cũng chỉ có thể coi là chín trâu mất sợi lông .
Viên Tử Hàm thấy Thượng Quan Mộc đưa lưng về phía mình nhe răng muốn cắn, thật sự là hối hận a, không có ở trên người hắn lưu lại vài đạo ấn ký. Viên Tử Hàm trong lòng tuy rằng thầm mắng hành vi Thượng Quan Mộc đối với mình cầm thú , nhưng vẫn là không quên muốn mặc quần áo. Cố sức đem hai chân bước xuống giường, chuẩn bị lấy quần lót cách mình một mét không xa kéo lại.
Hai chân có chút lâng lâng, đặc biệt hai bên chân, theo động tác đứng thẳng của Viên Tử Hàm, đau đớn càng thêm rõ ràng mấy phần. Chân trần dẫm trên mặt đất, đứng dậy hướng bên kia đi đến, nhưng không ngờ chân bị vướng chiếc giày.
A… , phát ra một tiếng kêu rên.
Thượng Quan Mộc xoay người, liền thấy một thân thể trắng bóng , đầu rạp xuống đất, ngã sấp trên mặt đất . Cũng không quản tư thế của cậu cỡ nào bất nhã, bước nhanh qua, ôm Viên Tử Hàm từ trên mặt đất lên, đặt trên giường . Lúc Viên Tử Hàm kịp phản ứng, mình đã nằm ở trên giường , theo bản năng mượn chăn đem hạ thân che đậy lại, trên mặt nóng đến đáng sợ.
” Sao bất cẩn như vậy!”
Thượng Quan Mộc trách móc, thấy Viên Tử Hàm xấu hổ cũng không trêu cợt cậu nữa, cầm quần áo đi tới mặc cho cậu. Áo rất nhanh đã được hắn mặc xong , Thượng Quan Mộc cũng không có ý muốn rời đi. Rất tự nhiên cầm quần lót màu hồng của Viên Tử Hàm lên, chuẩn bị xốc chăn ở trên người cậu lên .
Viên Tử Hàm kinh hãi nhìn Thượng Quan Mộc, hắn như vậy cư nhiên còn có thể giúp người khác mặc quần áo, trong lòng mặc dù đang suy nghĩ, nhưng vẫn không quên để ý đến động tác tiếp theo của Thượng Quan Mộc, hai tay mãnh liệt đè lại chăn bông.
” Cái này, vẫn là tôi tự mặc “
Viên Tử Hàm thanh âm hơi run rẩy, cậu trên người còn chưa tính, hạ thân trống trơn, có thể để hắn đến giúp sao? Nhớ tới đều khiến cậu bối rối, trên mặt rất không chịu thua kém, bắt đầu hồng lên .
Thượng Quan Mộc nhướng mày, nhìn bộ dáng quẫn bách của Viên Tử Hàm, khuôn mặt giống như hiện lên một tia mỉm cười, cũng không làm khó cậu , đem quần lót cầm trong tay đặt trên giường.
” Cậu nếu thật sự không thể tự mặc được, thì kêu một tiếng” nói xong liền thật sự xoay người sang chỗ khác .
Cho dù là thật sự không được, tôi cũng sẽ không nói ra, thực coi tôi là đồ ngốc sao! Viên Tử Hàm trong lòng nghĩ, nhìn bóng lưng to lớn của Thượng Quan Mộc, thế nhưng có vẻ hơi tịch mịch tiêu điều . Lắc lắc đầu, đem những suy nghĩ không bình thường trong đầu vứt ra ngoài. Thượng Quan Mộc là ai, mình tại sao sẽ có cảm giác như thế, nhất định là ảo giác .
Thấy Thượng Quan Mộc quay lưng về phía mình nhìn chằm chằm màn cửa sổ, sau khi xác định ánh mắt của hắn không có nhìn mình, mới xốc chăn lên, hao phí một phen công sức, mới mặc được quần, trong lúc mặc quần áo không cẩn thận đụng phải những chỗ xanh tím, vẫn là tránh không được một trận một trận nhe răng trợn mắt.
“Đi thôi, chúng ta đi làm “
Viên Tử Hàm mặc quần áo chỉnh tề, chậm rãi dịch bước tới sau lưng Thượng Quan Mộc, lấy hai ngón tay dùng sức chọc chọc lưng của hắn. Phía sau lưng của hắn hình như còn có vài vết máu của mình lưu lại, tốt nhất đau chết ngươi đi.
Thượng Quan Mộc đương nhiên không biết suy nghĩ của Viên Tử Hàm lúc này, nhưng theo động tác của cậu, vẫn là xoay người lại . Dùng ánh mắt hoài nghi nhìn cậu ” Cậu cái dạng này, còn có thể đi làm sao?”
” Anh có thể đi làm, tại sao tôi không thể. Tôi chính là muốn đi làm “
Viên Tử Hàm thấy Thượng Quan Mộc vẻ mặt thanh thản, trong lòng vừa vội vừa xấu hổ. Anh nói cùng là con trai, chuyện ngày hôm qua hắn cũng có tham gia, nhìn người mình đầy ấn ký, cũng biết hắn là không uổng phí sức lực. Nhưng tại sao hắn thoạt nhìn tinh thần hưng phấn, hoàn toàn giống như không có việc gì, mà mình ngay cả đi đứng cũng thành vấn đề , đây cũng quá không công bằng rồi .
“Hai chúng ta có thể so sánh giống nhau sao?”
Thượng Quan Mộc thấy rõ Viên Tử Hàm trên mặt ngượng ngùng đến đỏ ửng, hỏi lại. Kỳ thật hắn muốn nói là, đây là chỗ khác nhau lớn nhất giữa ‘Công’ và ‘Thụ’. Tình hình thân thể hắn , hắn đều không có hoài nghi qua.
Viên Tử Hàm bị trúng thuốc kích dục, tác dụng cũng tương đối lâu, đối mặt với sự vô ý khiêu khích của Viên Tử Hàm, hắn đương nhiên nhịn không được, buổi sáng thời điểm thấy rõ những vết đỏ tím trên người Viên Tử Hàm, bản thân hắn cũng rất kinh hãi, ngày hôm qua tựa hồ đích xác có chút sở cầu vô độ . Hôm qua nếu không phải hắn đi theo Viên Tử Hàm vào toilet, căn bản cũng sẽ không biết chuyện An Nhã sẽ mời Viên Tử Hàm ra ngoài.
An Nhã cô gái này, cũng không đơn giản, hắn không yên tâm nên đi theo, quả nhiên không ngoài dự đoán, cô ta quả thực cũng không an phận. May mà mình tới, nếu không bây giờ nằm ở đây chính là Âu Tiểu Lan .
Cái loại thuốc này… Hừ, Âu Tiểu Lan, cô gái này thật đúng là dùng bất cứ thủ đoạn tồi tệ nào a, cư nhiên muốn lấy trinh tiết của mình để trói buộc Viên Tử Hàm . Thượng Quan Mộc nghĩ tới hanhg vi của ba cô gái kia, ánh mắt càng u ám .
” Này, anh làm sao vậy?”
Viên Tử Hàm có chút lo lắng thấy Thượng Quan Mộc thất thần, đưa tay ở trước mặt huơ huơ vài cái. Vẻ mặt Thượng Quan Mộc u ám như vậy, cậu cho tới bây giờ cũng chưa từng thấy qua, là nghĩ tới chuyện gì sao?
“Không có việc gì, chúng ta đi thôi “
Thượng Quan Mộc một tay nắm chắc bàn tay Viên Tử Hàm, tay kia đỡ thắt lưng cậu, đi ra ngoài. Vẻ mặt phấn chấn, giống như vừa rồi người kia không phải hắn.
” Anh buông tay, tự tôi có thể đi “
Viên Tử Hàm kháng nghị nói . Nhưng là Thượng Quan Mộc mặc kệ cậu nói cái gì, một chút cũng không buông, tiếp tục nửa ôm nửa dìu cậu đi ra ngoài . Viên Tử Hàm trong lòng đang cảm thán kĩ thuật lật lọng của Thượng Quan Mộc , đồng thời cũng đang chửi rủa hắn da mặt dày, sau khi vùng vẫy một hồi, cậu cũng không dám lộn xộn nữa , trên người vẫn rất đau! Hắn nói như vậy đơn thuần là cậy mạnh, bởi vì hai chân cậu bây giờ đứng trên mặt đất cũng còn có chút phát run, đừng nói chi là đi đường .
____________