CHƯƠNG 9: TỰ GIỚI THIỆU
Viên Tử Hàm vừa nghĩ vừa rất nhanh ăn, không hề băn khoăn bộ dáng của mình một mạch ăn, khiến Thượng Quan Mộc ngồi đối diện trố mắt, người này chẳng lẽ là dân chạy nạn từ Châu Phi tới sao, mày hơi nhíu một chút, nhưng cũng chưa mở miệng nói nửa câu, như cũ chậm rì rì kỹ càng nhai nuốt .
” Ax, ax, ax… cứ tự nhiên đi a ”
Viên Tử Hàm nghiêng người dựa vào ghế, đưa tay sờ sờ cái bụng căng tròn, vẻ mặt thích chí, ngày nay thật sự là quá tốt đi.
“Ăn xong rồi àh, vậy thì đi thôi, tôi dẫn cậu tới công ty ”
Thượng Quan Mộc khó chịu nhìn Viên Tử Hàm, thực không biết mình lúc đó nghĩ thế nào nữa, thế nhưng lại cảm thấy ở cậu có một cái gì đó rất là thú vị.
” Tới công ty à, được thôi ”
Viên Tử Hàm đáp, lại cùng Thượng Quan Mộc ra xe. Bất quá lúc này đây, hắn lái không phải là chiếc Lamborghin, mà là một chiếc xe Honda màu đen.
Chắc chắn là không muốn để cho người khác biết được hắn là người nhà bao nuôi đi, Viên Tử Hàm yên lặng nghĩ, không nói lời nào. Dù sao bây giờ chỗ cậu muốn đến là ‘Diệu Ký’, trong lòng không khỏi có chút lo lắng không yên, nhưng hưng phấn lại nhiều hơn.
Đi tới cổng Diệu Ký, mặc dù trong lòng cũng nhiều lần tưởng tượng qua cấu trúc của nó, nhưng Viên Tử Hàm vẫn là bị công trình kiến trúc hoàn hảo trước mắt khiến cho chấn động một phen. Thượng Quan Mộc nhìn cậu một cái có chút buồn cười, liền cất bước đi vào trong.
Bên trong Công ty trang hoàng, bài trí cũng chẳng thấy cái gì gọi là tỏ rõ đây là khí phách cùng không gian của Diệu Ký, điều này khiến Viên Tử Hàm càng thêm tò mò, rốt cuộc ông chủ Diệu Ký này là cái dạng nhân vật truyền kỳ gì đây nha.
Thượng Quan Mộc vừa vào công ty, người ở bên trong đều đối với hắn vui vẻ chào đón, chỉ bất quá vẻ mặt Thượng Quan Mộc xem ra rất lạnh lùngnghiêm nghị, cũng không cười, nhiều nhất chỉ là đối với người kia gật đầu, xem như đáp lại .
“Thật là một người ưa sĩ diện ”
Viên Tử Hàm theo phía sau hắn, thấp giọng lầm bầm một câu, tỏ vẻ đối với thái độ này của hắn thực không để vào mắt.
” Cậu nói cái gì? Tôi ưa sĩ diện á?”
Thượng Quan Mộc mang theo tiếu ý đùa cợt hỏi. Hắn cho tới bây giờ đều là cái dạng này nha, cũng chưa từng có ai dám ở trước mặt hắn trách cứ như vậy, Viên Tử Hàm, cậu coi như là người thứ nhất. Bất quá, bị cậu nói thế, cảm giác giống như cũng không tồi.
“Hắc hắc, tôi không có nói gì, đó là anh thính tai quá nên nghe nhầm thôi ”
Viên Tử Hàm vẻ mặt cún con cười cười, vì biệt thự cao lớn xa hoa, vì tiền lương cùng vinh hiển cao quý, cũng đồng thời vì tay nghề nấu ăn của vú Trương có thể thưởng thức, cậu đành liều mạng nói dối. Đây chính là lời nói dối thiện ý nhất nha, nói một chút cũng chẳng gây chết người .
” Thật sao? Vậy ý của cậu nói tôi đã lớn tuổi chứ gì, tôi kỳ thật chỉ mới 27 tuổi thôi ”
Thượng Quan Mộc chậm rãi tới gần, Viên Tử Hàm khóe miệng có chút co rút, ý cười càng đậm, tùy tiện mà nói toạc ra.
Mà bên cạnh người tới lui, nhất thời dừng lại cước bộ, nhìn người nọ tươi cười trước mắt, hai mắt đều mở to.
Là bọn họ xuất hiện ảo giác sao? Tổng giám cư nhiên mỉm cười, đây chắc chắn so với ngày tận thế càng khiến bọn họ giật mình hơn , không khỏi đều nhu nhu mắt, muốn đem tất cả nhìn cho rõ ràng. Này thực sự là băng sơn ngàn năm đang cười đó sao? là bởi vì người con trai đứng ở trước mặt hắn kia sao?
Ánh mắt mọi người lập tức lại từ dáng vẻ tươi cười của Thượng Quan Mộc chuyển đến trên người Viên Tử Hàm .
Viên Tử Hàm hôm nay một thân âu phục màu đen, bởi vì đến Diệu Ký làm việc nên đặc biệt chuẩn bị, thân hình của cậu hơi gầy một chút, lại luôn theo không được cái loại khí phách của Thượng Quan Mộc. Nhưng đối mặt với ánh mắt nghi ngờ của mọi người, cậu cũng không luống cuống, còn hướng về phía bọn họ thiện ý cười một cái, lộ ra hai cái lúm đồng tiền mê người.
Đám người nhất thời một trận xôn xao vang lên.
“Oa, này cậu ta là ai a, bộ dạng rất dễ thương a ”
” Đúng rồi, là tiểu mỹ nam số một a, so với phụ nữ còn muốn đẹp hơn vài phần…”
” Cậu ta tới nơi này làm việc sao? Xem ra sau này có thể may mắn được nhìn thấy rồi”
… …
Mấy nhân viên nữ sau khi nhìn thấy tướng mạo của Viên Tử Hàm, vẻ mặt hưng phấn. Mà Viên Tử Hàm vừa tiếp nhận ánh mắt kinh ngạc của những người kia, trong lòng một trận thỏa mãn, còn không quên hướng về phía Thượng Quan Mộc bên cạnh nhướng nhướng mày: xem đi, sức hấp dẫn của tôi so với anh còn muốn lớn hơn đấy chứ! ( hắc hắc anh đang tự sướng đấy hả Tiểu Hàm ~~ )
Nhưng càng nghe trong lòng lại càng luống cuống: bọn họ đây là đang khen ngợi mình sao? Tuy rằng biết mình dáng người có chút nhỏ nhắn xinh xắn, dung mạo có chút xinh đẹp, nhìn qua có chút nhỏ bé, có chút thanh khiết… nhưng mà mọi người có cần thiết phải nói rõ ra như vậy không? Nghĩ tới khuôn mặt thanh tú của mình nhất thời liền suy sụp xuống.
Thượng Quan Mộc nhìn vẻ mặt đau khổ của Viên Tử Hàm, càng tùy ý cười, xem xét thật lâu mới nói ” Đi thôi ” không quên ném cho những người đang vây xem kia một cái liếc mắt lạnh lùng, những người đó cả người run rẩy, lập tức như chim tan tác rời đi.
Thượng Quan Mộc đi ở phía trước, Viên Tử Hàm có chút khó chịu theo phía sau, hai người đáp thang máy đi, một đường thẳng liền tới lầu 15. Người bên trong phòng làm việc vừa thấy Thượng Quan Mộc, càng cúi đầu xuống, bận rộn bắt tay vào làm việc.
Hắn là con mãnh thú và dòng nước lũ sao? Như thế nào cảm giác mọi người đều rất sợ hắn vậy? Viên Tử Hàm theo phía sau lưng Thượng Quan Mộc, không ngừng đánh giá cái lưng dày rộng của hắn, theo chân hắn bước vào trong phòng làm việc riêng.
Bên trong hết sức rộng rãi, trừ hai cái tủ xếp dựa vào tường để văn kiện ra, chính là một cái bàn làm việc bằng gỗ đàn hương, đồ vật trên bàn được sắp xếp rất chỉnh tề. Lại còn có một gian phòng nối liền với phòng làm việc nữa.
Này là để làm cái gì thế nhỉ, Viên Tử Hàm tò mò, đứng dậy đi qua.
Bên trong phòng có máy nước uống, có TV, ghế xô-pha , một cái giường lớn mềm mại, hắn như thế nào không đem tủ lạnh cũng chuyển vào luôn đi nhỉ. Đây là chỗ làm việc sao, thiết bị cũng quá đầy đủ đó chứ. Hơn nữa ông tổng công ty đối hắn cũng quá dung túng rồi.
Thượng Quan Mộc vốn là làm việc điên cuồng, thời điểm công việc nhiều, nếu làm không kịp, chính là sẽ ở chỗ này nghỉ ngơi, tuy rằng hắn bên ngoài chẳng qua chỉ là tổng giám Diệu Ký, nhưng trên cơ bản, những việc hệ trọng Thượng Quan Thần đều sẽ tìm hắn mà thương lượng, có đôi khi lại trực tiếp đích thân đem văn kiện đưa cho hắn xem qua, bảo hắn giải quyết.
” Uy, anh tên gì tôi còn chưa biết a?” ( >’’< đã ôm đồ theo người ta, mà ngay cả tên cũng còn chưa biết, đáng bị ăn sạch nha )
Viên Tử Hàm dựa vào ghế xô-pha, hai tay chống má hỏi. Từ lúc được hắn cứu, sau đó là chuyển nhà, thẳng tới hôm nay đến Diệu Ký làm việc, cậu còn tưởng cậu đã biết tên của hắn rồi. Nghĩ lại cũng thật sai lầm đi, mình rõ ràng đối với một người mới quen biết một ngày kia lại rất là tín nhiệm, chẳng lẽ là bởi vì nguyên nhân hắn cứu mình.
” Thượng Quan Mộc, còn cậu?”
Thượng Quan Mộc buông văn kiện trong tay, hỏi. Hai người quen nhau trong lúc đó, cũng thật sự rất kỳ diệu.
” Viên Tử Hàm, anh có thể gọi tôi Tiểu Hàm ”
” Viên, Tử Hàm, Tiểu Hàm” Thượng Quan Mộc trong miệng lẩm nhẩm nói ” Tên giống con gái, tên cũng như người thật giống nhau ”
( 好娘的名字 :tạm dịch là tên con gái, đừng ai chém ta nha J )
Tên của mình giống con gái, nhưng lại cùng người của mình giống nhau. Viên Tử Hàm nhất thời phát bực, tên con gái này, cùng diện mạo này của cậu, đều là nỗi đau vĩnh viễn trong lòng cậu , khi có người khác nhắc đến a.
“Thượng Quan Mộc, cái đầu gỗ nhà anh ”
Nói xong cậu cũng có chút hối hận. tám chữ này còn không phải nguyên nhân sẽ bỏ đi cơ hội có một công việc tốt như vậy sao, mình thật đáng bị bóp chết từ trong bụng mà.
Đãi ngộ tốt như vậy, cơm ăn ngon như thế a, Viên Tử Hàm trong lòng ảo não thở dài một phen. Bất quá phản ứng của Thượng Quan Mộc ngược lại ngoài dự liệu của cậu, đối với cậu cười đến cực kỳ sâu xa
” Giúp tôi pha ly cà phê ”
Pha cà phê, cái phòng bên cạnh kia có, Viên Tử Hàm tốc độ cực nhanh đã đem cà phê nóng hôi hổi bưng tới trước mặt hắn. Mà Thượng Quan Mộc cầm ly lên uống một hơi, nhướng mày, rất nhanh lại giãn ra, cúi đầu xuống, tiếp tục cầm văn kiện trên bàn xem xét.
—————-