CHƯƠNG 131 : VÌ NGHĨA QUÊN THÂN
Cuồng phong gào thét, lá cây giống như ruột bông bị rách rơi xuống, không ngừng bay bay, mà ngay cả cây cối xung quanh cũng bị thổi nghiêng ngả, có thể thấy được uy lực trận gió này có bao nhiêu lớn .
Xem ra đây mới là bi kịch hôm nay !
Thượng Quan Mộc híp mắt, cảnh giác quan sát tình hình chung quanh, cùng lúc kéo cánh tay Viên Tử Hàm càng thêm chặt! Đem cậu che chở chặt chẽ ở sau lưng mình. Viên Tử Hàm bị tro bụi trận cuồng phong này thổi vào mắt, chỉ có thể gắt gao giữ chặt Thượng Quan Mộc, lúc này mới khiến bất an trong lòng cậu thoáng có chút yên tâm.
“Ha ha ha, cô ta tới rồi , hôm nay các ngươi ai cũng chạy thoát không được…”
Lộ Phương hồi lâu không động tĩnh đột nhiên cười lớn. Thượng Quan Mộc theo tiếng cười của Lộ Phương, hơi híp mắt nhìn một đám mấy đen trước mắt, so với Lộ Phương trước kia, đám mấy đen này còn lớn hơn một chút, xem ra hôm nay trận chiến này có chút nguy hiểm .Thượng Quan Mộc trong lòng nghĩ như vậy, nhưng trên mặt vẫn là thần sắc không biến. Ánh mắt lợi hại vận sức chờ phát động, chỉ chờ dị vật trước mặt này ra tay.
Nam nhân trước mắt gặp nguy không loạn, vừa lòng gật đầu, có thể tính trong lòng đối với Thượng Quan Mộc không ghét, nhưng điều này cũng không thể ngăn cản quyết tâm nàng muốn giết Thượng Quan Mộc. Nam nhân không có thứ gì tốt, không phải sao?
Thượng Quan Mộc không biết nàng rốt cuộc tính toán như thế nào? Nhưng là địch nhân ở trong tối hắn ở ngoài sáng, hắn chỉ có thể lấy bất động ứng vạn động.
Cuồng phong như trước, Lý Thiên Cương cùng Tiêu Thiên Dật mấy người đều khiếp đảm lui tới sau lưng Viên Tử Hàm, mà Viên Tử Hàm cũng được Thượng Quan Mộc gắt gao che chở, trên mặt đất, chỉ có Thượng Quan Mộc mặt mày buông xuống, dáng người sừng sững bất động!
Đột nhiên, một tia dị động trong không khí giống như linh xà nhanh chóng hướng bên này tập kích. Thượng Quan Mộc biết, đó là tay nàng? Trong đầu không suy nghĩ gì, đưa tay vừa lôi vừa kéo, đã đem Viên Tử Hàm kéo đến một bên, mà Tiêu Thiên Dật trốn sau lưng Viên Tử Hàm lại không may mắn như vậy, bị một bàn tay hình thành từ đám mây đen một chưởng bổ tới ngã trên mặt đất, Lý Thiên Cương cũng theo quán tính ngã sấp xuống, lảo đảo kéo hai chân có chút thương tật lui vài bước.
“Tìm một chỗ trốn đi đừng nhúc nhích, trên người của em có Long tiếu, bọn họ không dám làm gì em đâu”
Thượng Quan Mộc cấp tốc đem Viên Tử Hàm đẩy tới một chỗ yên tĩnh xem như địa phương an toàn, Viên Tử Hàm thấy thần sắc trên mặt Thượng Quan Mộc ngưng trọng, muốn cự tuyệt nhưng lời nói nghẹn ở trong họng, cậu tuy rằng không muốn rời khỏi Thượng Quan Mộc, nhưng loại tình huống này, không cho phép, cậu đứng ở bên cạnh Thượng Quan Mộc, sẽ chỉ làm hắn không thể chuyên tâm.
” Cẩn thận “
Đối với Thượng Quan Mộc gật đầu, từ khóe miệng nói ra hai chữ này, một mình ngồi xổm bên cạnh xe, quan sát toàn bộ bên kia.
Không có Viên Tử Hàm bên cạnh, Thượng Quan Mộc không cố kỵ, đích xác đã tốt hơn rất nhiều, ít nhất hắn có thể toàn tâm toàn ý đối phó các nàng. Quay đầu liền nhìn thấy Tiêu Thiên Dật bên kia bị đám mây đen kia vây lấy, mà một đám mây đen khác vẫn luôn quanh quẩn hướng Lý Thiên Cương, bởi vì có phượng cách trong người, không thể lại gần.
Ít nhất Viên Tử Hàm bây giờ cũng an toàn! Thượng Quan Mộc trong lòng thở dài một hơi. Bất quá trong lòng cũng là nghi hoặc, sát khí quanh thân ngưng trọng, mà nguồn gốc sát khí này nhưng là lại cùng hướng với Tiêu Thiên Dật, tuy rằng trong lòng không muốn cứu hắn, nhưng đây dù sao vẫn là mạng người, cuối cùng vẫn là ra tay, từ trong lòng móc ra một lá bùa khác, trong miệng thấp giọng niệm vài câu, cánh tay đột nhiên vung lên, một tia màu vàng liền hướng Tiêu Thiên Dật bay đi.
Đám mây đen kia giống như biết được toàn bộ động tác của Thượng Quan Mộc, thân hình chợt lóe liền tránh thoát phù chú kia, mà Tiêu Thiên Dật vẫn luôn bị nàng túm chặt nới tay ngã sấp xuống trên mặt đất, hai tay ôm cổ đau đớn không ngừng thở dốc ho khan .
“Ngươi muốn chết!”
Phản ứng như thế là rất nhanh nhẹn rồi ! Thượng Quan Mộc trong lòng hơi hơi trầm xuống, mà càng khiến trong lòng hắn giật mình chính là tiếng gầm gừ của đám mây đen kia, xuyên thấu qua tầng mây đen kia, Thượng Quan Mộc nhìn thấy không phải mây đen, mà là đỏ tươi vô cùng, là máu đỏ tươi!
Nếu như nói vừa rồi là sát khí, vậy lúc này chính là quyết định sát hại , nàng lúc này thật sự là tức giận , chẳng lẽ là mình chỉ hy vọng vào phù chú. Thượng Quan Mộc trong lòng xoay mòng mòng muốn tìm ra một manh mối, nhưng nàng đã không cho hắn thời gian, trực tiếp liền ra tay đánh tới.
Lần trước cùng Lộ Phương giao thủ, Thượng Quan Mộc còn có thể chiếm thế thượng phong, nhưng lúc này hắn hoàn toàn thất bại. Lộ Phương thủ đoạn ngoan độc, mà trước mắt so với Lộ Phương càng thâm sâu gấp bội, hơn nữa tốc độ cũng nhanh gọn mau lẹ, Thượng Quan Mộc chỉ có thể toàn lực ứng phó lấy phản ứng bản thân cùng sức lực ra ngăn cản, mà ngay cả thời gian lấy phù chú trên người ra cũng không có.
“Ha ha, vốn không muốn giết các ngươi, nhưng hiện tại các ngươi hẳn phải chết “
Một bàn tay lạnh lẽo tập kích trên ngực Thượng Quan Mộc, Thượng Quan Mộc tránh không kịp, bị cổ lực kia đánh trúng. Thối lui vài bước mới đứng vững không bị ngã sấp xuống, nhưng đối phương cũng không cho hắn cơ hội phản ứng, bàn tay kia lại lần nữa hướng Thượng Quan Mộc bên này đánh qua…
“A…” một tiếng hét thảm, kinh động lòng người.
Viên Tử Hàm trốn sau xe vẫn luôn chăm chú nhìn mọi chuyện xảy ra bên kia, trong lòng lo lắng không yên, muốn tiến lên rồi lại sợ hãi tăng thêm gánh nặng cho Thượng Quan Mộc, thẳng đến khi Thượng Quan Mộc bị đánh trúng, tim của cậu giống như bị tay bóp nát, khi nguy hiểm lần thứ hai buông xuống, cậu vẫn là đạo nghĩa không cho phép chùn bước liền xông ra ngoài, chắn trước người Thượng Quan Mộc. Một trận cảm giác đau đớn tập kích toàn thân, cậu biết, mình rốt cục vẫn là làm được .
“Tiểu Hàm, Tiểu Hàm…”
Nhìn thấy Viên Tử Hàm gục trên người mình vẻ mặt trắng bệch, Thượng Quan Mộc hoảng sợ . Hắn không biết Viên Tử Hàm sẽ vậy đột nhiên lao ra che ở trước mặt mình.
” Em không sao…”
Viên Tử Hàm khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch đối với Thượng Quan Mộc mỉm cười, sau đó ho khan, một cỗ đỏ sẫm từ khoang miệng của cậu trào ra. Viên Tử Hàm từ nhỏ thể chất kém, cư nhiên không thể so sánh với Thượng Quan Mộc, tiếp nhận một chưởng lực đạo lớn như vậy, Viên Tử Hàm chỉ cảm thấy nội tạng mình bị đau đến mức co rúm lại . Nhưng cậu không thể nói, Thượng Quan Mộc sẽ lo lắng.
“Đúng, em sẽ không sao, anh mang em về nhà, anh mang em đi tìm bác sĩ tốt nhất thế giới, chúng ta về nhà…”
Thượng Quan Mộc tùy tiện lau đi vết máu tươi trên khóe môi Viên Tử Hàm, nghiêng người ngồi xổm xuống, hai tay cẩn thận bế Viên Tử Hàm lên, hai mắt đỏ đậm, miệng thì thào an ủi, lời này không biết là an ủi Viên Tử Hàm, hay là, an ủi mình.
” Vâng” Viên Tử Hàm ngoan ngoãn đem đầu dựa vào trên ngực Thượng Quan Mộc, lắng nghe tiếng tim đập lộn xộn của hắn, vô lực nhắm hai mắt lại, miệng thì thào nói “Thượng Quan Mộc, em hơi mệt, em muốn ngủ “
“Không được ngủ, anh lập tức mang em về nhà, về nhà chúng ta ngủ tiếp “
Thanh âm Thượng Quan Mộc âm ôn nhu hơi run rẩy, trong đó còn kèm theo ngữ khí mệnh lệnh.
” Vâng “
Viên Tử Hàm nhắm chặt hai mắt, vẫn là trả lời Thượng Quan Mộc một tiếng. Cái gì Lý Thiên Cương, cái gì phượng cách, Thượng Quan Mộc lúc này cái gì cũng không muốn quản nữa , hắn chỉ nghĩ nhanh chóng mang Viên Tử Hàm trở về. nhanh chân bước đi, nhưng lại bị đám mây đen vừa rồi chặn đường đi…
_____________