Chờ bôi xong, chai dầu hoa hồng cũng vơi đi một nửa.
Tay Trình Thủy rộng ấm áp, tại vết thương chậm rãi xoa dầu dùng lực vừa đủ, Nghiêm Khánh Sinh không tiếp xúc, nhưng anh cảm nhận được Trình Thủy so với mấy thợ đấm bóp trong cửa hàng chuyên nghiệp một chút cũng không kém, nói chung cảm giác mình được xoa hoàn toàn khác. Theo động tác tay hắn, đau đớn giảm nhẹ hơn nhiều, Nghiêm Khánh Sinh thanh tĩnh lại, mí mắt bắt đầu sụp.
Anh thật sự cực kỳ mệt mỏi, trước cũng bởi vì chuyện bị thương làm căng thẳng, hiện tại cái gì đều theo Trình Thủy, anh cũng không cần phải che giấu, tâm triệt để thả vào trong bụng, cơn buồn ngủ như nước thủy triều xông tới.
Trình Thủy đem miệng bình vặn chặt, tay vẫn còn tiếp tục thay anh xoa nắn phần lưng, nhìn bộ dạng này của anh, trái lại cười rộ lên: “ Lập tức sẽ tốt.”
Vì Nghiêm Khánh Sinh bị thương, Trình Thủy đem anh nằm ngang trên giường phí một phen công phu, anh không thể nằm ngửa, nằm nghiêng cũng sẽ áp vào vết thương, cuối cùng không thể làm gì khác hơn là làm cho anh nằm lỳ ở trên giường.
Nghiêm Khánh Sinh thanh âm mơ hồ, còn không quên dặn Trình Thủy: “ Em cũng nhanh lên ngủ.”
Trình Thủy nói: “ Ca anh còn chưa cởi quần bẩn.”
Nghiêm Khánh Sinh mặt chôn ở trong gối gật gật đầu, thân thể như cũ không nhúc nhích.
Trình Thủy hô một tiếng ca, Nghiêm Khánh Sinh âm thanh cũng mất.
Quần dài màu vàng bạc màu kia, dính bùn hôi, cứ như vậy ngủ một buổi tối khẳng định không được.
Trình Thủy nhìn chằm chằm quần dài kia, dây nịt quấn quanh vòng eo trần, quấn che đậy chính là mông Nghiêm Khánh Sinh, ống quần bên trong là chân Nghiêm Khánh Sinh, hai cái không giống nhau.
Chân và mông Nghiêm Khánh Sinh hắn đều đã nhìn qua, lúc ngủ còn thường thường bình tại nơi đó, mà tình huống bây giờ bất đồng, hắn cần tự tay cởi cái quần này, lại như mở ra hộp quà Nghiêm Khánh Sinh.
Hô hấp Trình Thủy lập tức tăng lên.
Hắn nhẹ giọng nói: “ Ca, em giúp ca cởi.” Như đang cùng không khí thương lượng, Nghiêm Khánh Sinh đứng nói đang ngủ, chính là khoảng chừng khi tỉnh cũng không nghe rõ hắn nói cái gì.
Trình Thủy không dứt khoát cởi dây nịt, kéo mảnh vải trên mông Nghiêm Khánh Sinh, dùng tay dùng lực kéo nó lên, vải bị kéo lên rồi sụp xuống, lộ ra eo nhỏ gầy bằng phẳng của Nghiêm Khánh Sinh. Hắn kéo cao chút, eo ổ nơi ấy lộ ra đường may, Trình Thủy đem ngón tay áp vào ôm lấy, như ốc sên bò đi xuống.
Quần lót xám trắng.
Nếp quần vải sợi bông đã rách rưới, mấy lỗ thủng lộ ra tí xíu màu trắng, quần lót bản thân nó đã rất cũ, toàn bộ lộ ra cũng nhìn không ra đường cong.
Rõ ràng chỉ là bộ dáng như thế, rơi vào trong mắt Trình Thủy đều như một loại câu nhân kỳ diệu. Xé nó đi, làm cho cái mông trắng không còn vật cản lộ ra trong không khí, đương nhiên, Nghiêm Khánh Sinh không sợ ở trước mặt hắn lộ mông, ít nhất hiện tại không sợ.
Cái mông không thẹn không xấu hổ, nên bị giáo dục thật tốt. Nhào nặn đến khi Nghiêm Khánh Sinh đỏ mặt, núp ở góc giường, bưng cái mông không cho hắn nhào mới thôi.
Lúc đó Nghiêm Khánh Sinh đã biết sợ, đó mới là lúc bọn họ chuyện tốt muốn bắt đầu.
Trình Thủy đêm nay quyết tâm không để cho mình dễ chịu, mê muội mà dùng tầm mắt tới lui xoa nắn Nghiêm Khánh Sinh từ đầu đến chân: Nghiêm Khánh Sinh ngáy nhẹ, hắn cảm thấy thật vô cùng đáng yêu, lúc ngủ nổi lên hai chân, hắn cũng cảm thấy ngoan đến không được, tình cờ động đầu ngón chân đều bị hắn nhìn vào trong mắt, tự nhiên toét miệng vui mừng.
Vui sướng vui sướng, hắn nổi lên phản ứng.
Chờ nó xuống, hay là...?
Trình Thủy có thể mượn rượu làm chuyện xấu, mà từ lần kia, hắn cũng không cùng Nghiêm Khánh Sinh nhắc lại chuyện đó, thậm chí chưa từng làm Nghiêm Khánh Sinh quá tay hàm nhai thời điểm.
Hiện tại Nghiêm Khánh Sinh đang ngủ, tuy rằng lúc nào cũng có thể tỉnh lại, mà xác thực ngủ được rất thơm, cho nên không hề phòng bị mà bị hắn cởi quần, càng làm cho hắn mang ý đố xấu đứng bên giường, đối với anh cứng rồi.
Không chỉ như thế, còn có thể làm chút chuyện càng quá đáng.
Trình Thủy lấy chăn đắp kín Nghiêm Khánh Sinh, chỉ có mắt cá chân còn lộ ra bên ngoài ----- hắn nổi lên tâm tư không thể nói, sau đó dựa vào cây cột cuối giường, đêm tiểu mãnh thú phóng ra.
Trình Thủy rõ chính mình có chút biến thái, người bình thương hưng phần nhìn không ngực thì mông chân, mà hắn từ ngày đối với Nghiêm Khánh Sinh để bụng, liền nghĩ đến bên chân phải không bình thường của Nghiêm Khánh Sinh.
Trong tất cả các giấc mộng lụa hoa về Nghiêm Khánh Sinh, chân què đều không thể thiếu một phần.
Mà đêm nay, giấc mộng thành hiện thực, Trình Thủy ngón tay thành thạo mà bao quanh hạ thân, giấc mộng xuân vọng tưởng như một vai kịch rốt cuộc bắt đầu.