Nghiêm Khánh Sinh bị hắn gọi lòng ngực nóng rực, anh muốn đáp lại, phải đáp lại, nhưng anh thật ngại, đặc biệt là tuy biết Trình Thủy cũng không phải cố ý, nhưng hạ thân mình còn để trần, thường xuyên cọ sát qua lại sẽ xuất hiện vấn đề đó, bọ dạng đó mà lộ ra, Nghiêm Khánh Sinh cảm thấy xấu hổ.
Nửa khuôn mặt Trình Thủy dán bên cổ anh, môi như có như không mà đụng vào hõm cổ anh, nhìn trông giống như đang hôn vậy.
“Ca.” Hắn gọi một tiếng, mắt chính mình đã tít vô rồi.
Nghiêm Khánh Sinh biết hắn muốn làm gì, đều là đàn ông, tình cảm sâu nặng, dù có chạy thế nào đi nữa cũng không thoát được việc này.
Đừng nói có thể, trong đầu Nghiêm Khánh Sinh đang hò hét nghĩ. Chính anh cũng muốn làm chuyện kia, quần áo Trình Thủy, cơ bắp Trình Thủy, đồ của Trình Thủy, mong hắn cũng nghĩ tới đó.
Bên trong trí tưởng tượng của anh, lúc này anh đang cởi quần áo Trình Thủy, ôm thật chặt hông hắn, nhanh chóng xoa xoa lẫn nhau, bọn họ kìm lòng không được mà hôn môi, gặm cắn, sẽ thẳng thắn thân thể giao lưu, tiếng hành hành động giao lưu thân mật.
Nghiêm Khánh Sinh bị cái ý nghĩ của mình thiêu nóng nằm bất ổn, tâm xấu hổ như lớp băng trên mặt sông, nhưng chuyện đó anh làm không được, mấy lời nói tục tĩu trong mông cũng nghe rồi, anh chỉ không muốn mở miệng nói, thật hận không thể chui xuống gầm giường.
Thế nhưng, cuối cùng cũng bị Trình Thủy mê hoặc đến thần trí không rõ anh nhấc tay phải lên, nắm lấy vạt áo Trình Thủy, dịch từng chút lên, nắm chắt chẽ eo Trình Thủy.
Da thịt tiếp xúc dung hợp nhiệt độ của hai người vào với nhau, hình thành một loại ý ngầm ái muội.
“ Ca,” Trình Thủy được anh đụng vào, nhiệt độ cả người như muốn bốc hơi, “ Gọi em.”
Nghiêm Khánh Sinh nhẹ nhàng gật đầu, khóe miệng đụng vào thái dương Trình Thủy, anh quyết tâm, dứt khoát hôn, Trình Thủy không có tránh, anh liền chặt chễ vững vàng hôn vào huyệt thái dương Trình Thủy.
“ A Thủy, A Thủy.”
Anh chỉ gọi hai tiếng như thế, âm thanh còn lại đã bị chặn mất tiêu. Trình Thủy không nỡ dứt ra, liền ngẩng đầu tìm môi anh dùng thời gian càng lâu hơn hôn.
Nghiêm Khánh Sinh hôn thái dương hắn, gò má hắn, bên khóe miệng hắn, cuối cùng bị Trình Thủy cắn môi hoa, cường thế mà dò vào trong miệng.
Giống như đôi nam nữ thân thiết xếp hình ở trong ngõ hẻm.
Ướt nhẹp bắt đầu hôn môi.
Đầu lưới hắn đấu đá ngang ngược, không kiêng dè chút nào mà quấn lấy đầu lưỡi Nghiêm Khánh Sinh, liếm chân răng anh, nâng cằm anh lên, nghiễng nhiên thống trị miệng, Nghiêm Khánh Sinh không biết từ đâu hắn học được cái này, ngay cả khi anh xem qua truyền hình cũng không đến nỗi học được sự cẩn thận như vậy.
Thời gian hôn môi cùng Trình Thủy cũng không lâu, thế tới của hắn hung hăng, lúc lui ra cũng không dây dưa dài dòng, cuối cùng ở trên môi Nghiêm Khánh Sinh hôn một cái, đầy cõi lòng như đứa bé được ăn cái tết hằng mong ước, “ Ca, thấy… Thấy thế nào?”
Nghiêm Khánh Sinh thực sự không chống cự được ánh mắt như thế, rũ mắt xuống, đến cùng nói ra lời thật: “…Rất tốt, thoải, thoải mái.”
Cục đá trong lòng Trình Thủy cũng hạ xuống.
Hắn không dám nói cho Sinh ca, hắn thực ra… Còn cảm thấy mình đang nằm mơ.
Trình Thủy viết mèo hoang nhỏ sự thực không có ý gây rối, buổi trưa hôm nay khi nhìn thấy bốn chữ kia, hắn thực sự hận mình sao không có học hành cho tử tế vào, ít nhất cũng biết hai bài ngữ văn mới đúng.
Sinh ca viết câu này là có ý gì? Là anh ấy có ý nghĩ đó sao?
Nếu là mèo hắn, rốt cuộc Sinh ca có thích hay không?
Sao cũng được, Trình Thủy lo lắng hơn vẫn là chuyện trên giường.
Lần trước làm bằng miệng Sinh ca có phản ứng lớn như thế, sau đó nếu hôn lưỡi thì làm sao bây giờ? Một thằng đàn ông, có bài xích một thằng đàn ông như em trai mình hôn anh ấy, anh ấy có buồn nôn không?
Tiến thêm một bước, bọn họ chung quy cũng phải làm chuyện đó.
Nghiêm Khánh Sinh nếu như anh ấy không thích hắn như một người yêu, có thể dung túng hắn đến bước nào?
Hôn, động đầu lưỡi, không thành vấn đề.
Sinh ca còn… Nói thoải mái.
Trình Thủy vội cã cúi thấp đầu, hôn cổ anh, Nghiêm Khánh Sinh mặc áo bông, dây kéo chưa kéo hết, anh vừa nằm xuống đã mở ra, vừa vặn dễ cho Trình Thủy.
Hắn một đường hôn xuống, hoang mang hoảng loạn một đường, hắn còn che giấu một thân xấu hổ vui sướng. Lồng ngực Nghiêm Khánh Sinh chập trùng lên xuống, nhất thời chụp bả vai hắn, nhất thời nắm tay hắn, Trình Thủy nắm lấy bàn tay anh, ngón tay lên xuống vuốt ve động viên.
Nghiêm Khánh Sinh sớm cứng rồi.
Trình Thủy hôn tóc, hơi thở bất ổn mà nhìn Nghiêm Khánh Sinh, chăn rơi xuống, bị cánh tay Nghiêm Khánh Sinh khoát trên trán che mất, hắn không thấy rõ lắm, vì thế hắn thu tầm mắt lại, nhìn chằm chằm chỗ kia rất có tinh thần mà nuốt một ngụm nước miếng.
Đột nhiên, Nghiêm Khánh Sinh rốt cuộc ý thức mình phải làm gì, cái kia được tay Trình Thủy nắm anh nỗ lực kéo, một tay khác lung tung che chắn, Trình Thủy sững sờ, nghe thấy Nghiêm Khánh Sinh nói, từ trong chăn nghe tiếng anh hờn dỗi, nhưng trong đó nghe được rõ ràng đang gấp gáp.
“ A Thủy, lấy tay, tay!”
Trình Thủy cười rộ lên: “ Ca gấp cái gì, lấy tay là được rồi.” Hắn nằm chặt trượt giật lùi động mấy lần, thừa dịp lúc Nghiêm Khánh Sinh thả lỏng, nhanh chóng liếm lên trên.
Nghiêm Khánh Sinh: “….Em!”
Anh còn chưa dứt lời, Trình Thủy lại dùng miệng tới lần nữa, thời gian lần này còn dài hơn lần trước, đầu lưỡi còn rất kiêu căng, ở phía trên vẽ xong ít nhất một vòng.
“ Ca ca tốt xấu cũng đau em, “ Trình Thủy được cưng mà kiêu, “ Em động thủ xuất lực, thế nào cũng phải cho em ăn chút ngon ngọt.”
Hắn lại một lần nữa nếm thử, nhìn Sinh ca dứt khoát đem mặt mình che đi, nội tâm dâng lên cảm xúc cực kì sung sướng, “ Ca ca chỗ này cũng rất ngọt.”