“ Khi còn bé sao?” Nghiêm Khánh Sinh được hỏi về khi đó, thoạt nhìn có chút mờ mịt, “ Hình như…Không có gì đặc biệt mấy.”
“ Nhà nghèo mà, ăn tết ngắn hơn so với nhà người ta, người ta mùng năm mới đi làm, bọn họ thì không được thế.”
Cụm từ “ bọn họ” tự nhiên chỉ cha mẹ Nghiêm Khánh Sinh.
“ Nhà xưởng cũng không có toàn bộ nghỉ hết, buổi trưa đầu năm đã trở lại đi làm, sẽ có một số người muốn kiếm tiền, cha anh khi đó chính là một trong số đó. Chỉ là sau đó ông ấy biến mất, nghe nói đi một nơi rất xa, đã trở lại một hồi, mang cho anh tý đồ ăn, rồi hai mươi năm, cũng chưa gặp lại lần nào.”
Nghiêm Khánh Sinh nói tới đấy thì rất bình tĩnh, anh đã không còn thể nhớ rõ hình dáng cha thế nào nữa, đã không còn nhiều tình thường đối với một người đàn ông bỏ vợ con.
Anh nói rồi cười với mình: “ Ăn tết, không nói —- sao lại hỏi cái này?”
Trình Thủy hối hận mình không nên hỏi ra vấn đề đó, vội vàng đem lời nói xoay lại: “ Tùy tiện hỏi chút, ca, anh đốt pháo bông bao giờ chưa?”
Nghiêm Khánh Sinh hồi tưởng: “ Từ lúc chân bị thương thì chưa từng, không tiện.”
Trình Thủy đứng lên chậm rãi xoay người, đi tới phía sau anh, cả người treo trên lưng anh, mang chút lười nhác mà cười: “ Ca, có muốn thử một cái không?”
Nghiêm Khánh Sinh còn chưa nói, đã bị hắn cắn một ngụm.
“ Có muốn không, hử?”
Nghiêm Khánh Sinh lôi cánh tay hắn, không có cách nào đứng lên, có điểm buồn cười, nửa thật nửa giả nói với hắn: “ Tính trẻ con.”
Trình Thủy không ngại cái đó, hắn đem Nghiêm Khánh Sinh bọc kín như một đứa trẻ, người Nghiêm Khánh Sinh gầy, nhưng vẫn bị hắn bóc thành một củ khoai tây dài.
Song lúc giúp Nghiêm Khánh Sinh đội mũ, Trình Thủy vẫn không nhịn được, nhỏ giọng thì thầm một câu: “ Ca ca ở trên giường cũng không nói thế.”
Củ khoai tây Nghiêm Khánh Sinh hình như bị ném vào nước sôi, nhanh chóng trở nên nóng, nóng lên cả mặt.
Sau nhà tuy không trống mấy, nhưng dùng để thả pháo như thế cũng đủ rồi. Trình Thủy để Nghiêm Khánh Sinh ngồi ở trên ghế, còn mình thì ngồi xổm bên cạnh, lấy ra hộp pháo cho anh xem.
“ Chỗ này để châm, dùng lửa châm rồi ném nó đi là được.” Trình Thủy thành thạo đánh một cái, xì một cái, hướng tường cao đối diện vung cao một cái, còn rất đắc ý giơ tay đếm số với Nghiêm Khánh Sinh.
Một, hai, ba——
Hắn và cách đó không xa đồng thời lên tiếng:
“ Bùm!”
Thật sự thì loại pháo này không có gì nổi bật cả, giống với núi Hồ Lô vậy khô cằn chỉ có thể vang, nhưng có Trình Thủy dính vào lại càng vui, Nghiêm Khánh Sinh không nhịn được cười, học hắn tìm một cái ném qua, cùng Trình Thủy đếm, đoán đúng thì cười rồi vỗ tay với nhau.
Loại hạnh phúc giản dị đó khó ai mà tin nổi. Gộp tuổi cả hai lại thì đã là một ông lão sáu mươi hai rồi, nhưng lại giống một đứa trẻ mũi xanh thò lò được một tờ tiền được một hộp đồ chơi nhỏ chọc cho ngửa tới ngửa lui.
Nghiêm Khánh Sinh không muốn ngồi nữa, anh cùng Trình Thủy học thủ pháp mới, bẻ đi đoạn giữa pháo rồi nhen lửa, đặt trên bệ cửa sổ xem nó xì xì mà phun ra tia lửa.
Anh chơi đến hăng say, mặt mày mở ra, ý cười kéo dài tới khóe mắt, chút sầu khổ đã không còn tìm thấy nữa.
Trình Thủy đã ngừng tay, pháo có gì chơi hay chứ, so với sự đáng yêu của ca hắn vẫn hơn.
Ban ngày trời âm u, đến buổi tối ánh trăng nhạt, vì vậy lúc đi ra Trình Thủy có kéo màn cửa sổ ra, giờ khắc này ánh đèn trong phòng chiếu ra bên ngoài, hòa với ánh trăng nhạt, kéo dài bóng hai người trên nền đất.
Bóng dài hình như không ngừng động, đảo qua đảo lại, không biết làm sao liền cùng một cái bóng ngắn hơn hòa vào nhau, thành một bóng đen lớn. Rồi một chốc sau, bóng đen dần dần trở nên hẹp, trên đất chỉ còn lại một cái bóng.
Chỉ nghe Trình Thủy đè nén thả nhẹ âm thanh, “ Ca, mùi vị của vật kia anh còn chưa nói cho em biết, đêm nay lại nếm thử nữa được không?”