Bánh mì dứa ở trong tay anh qua lại, xẹp xuống co lại thành một nửa, nhẹ nhàng, Nghiên Khánh Sinh ăn không được mà không ăn không được, vừa nghĩ tới Trình Thủy khả năng đói bụng cả ngày buổi tối lại đem một trăm đồng đưa mình, trong lòng thật êm ẩm.
Nếu như anh có em trai, khả năng giống Trình Thủy.
Không quản thế nào, bánh mì dứa là tâm ý của Trình Thủy, Nghiêm Khánh Sinh biết rõ, chính mình không muốn ăn, quay về lúc trước, sợ Trình Thủy đêm đó ngủ trên nóc nhà.
Ai.
Nghiêm Khánh Sinh cẩn thẩn từng ly từng tý bóc lớp plastic giấy, đầu ngón tay bấu một khối to, ngậm trong miệng chậm tan. Anh ở nơi cái giường carton Trình Thủy nghỉ ngơi một lát, tay đè lên giấy cartoon, trong phòng anh ẩm ướt, luôn cảm thấy trên mặt đật có chút trơn, vì vậy anh lại tiếp tục hối hận chính mình tại sao không tỉ mỉ như thế, phải đem đứa bé đông thành thế nào mới mở miệng với anh nói chen một giường a.
Đang nghĩ ngợi, ngoài cửa tựa hồ có người hô một tiếng “Nghiêm què“.
Âm thanh có điểm xa, anh ngây người ra, người kia đã đến cửa, gõ cửa một cái, liền la một tiếng như vậy.
Phải... Là ông chủ!
Nghiêm Khánh Sinh cuống quýt thả nửa cái bánh mì dứa đang cầm trên tay xuống, lại cảm thấy không thích hợp, một lần nửa mở ngăn kéo giấu vào, một bên đáp một tiếng, một bên mất công tốn sức mà chạy tới mở cửa.
Ông chủ đứng ở ngoài cửa, Nghiêm Khánh Sinh mời ông vào ngồi một chút, ông hướng trong phòng liếc mắt cái, vung vung tay, “Cậu ngày mai có thể lên công?”
Nghiêm Khánh Sinhg vui mừng khôn xiết, dùng sức gật đầu: “Có thể! Có thể!”
“Tốt, vậy ngày mai đến đó đi.” Ông chủ từ cái sọt phía sau xe lất ra cái bình sứ trắng, “Lần trước làm cho cậu sợ hãi, rượu ngát cậu cầm uống đi.”
Nghiêm Khánh Sinh theo bản năng nhận lấy.
Ông chủ không biết, Nghiêm Khánh Sinh kỳ thực không hút thuộc lá không uống rượu, từ nhỏ anh đã biết những thứ này là đồ vật nghiện hại người, một khi bắt đầu, tiền cũng phải đập ra, anh không có tiền.
Nhưng Nghiêm Khánh Sinh không biết nghĩ tới điều gì, không khước từ, “Vậy cảm ơn ông chủ, lần này phiền phức ngài rồi.”
Ông chủ đi rồi, Nghiêm Khánh Sinh bận rộn lại, anh hôm nay là ngày cuối cùng thanh nhàn, sự tình đột nhiên nhiều hơn. Trình Thủy khoảng chừng chín mười giờ trở về, anh tính toán chuẩn bị cho hắn bữa ăn khuya. Mặt khác, anh mặc dù hành động bất tiện, mà trong lẫn ngoài nhà đều phải định kỳ quét tước, ban đầu còn muốn đợi thêm mất ngày, hiện tại không đợi được rồi.
Đầu hẻm lão Lý có một chiếc xe đẩy lỗ nồi, cũng là lão hộ trong ngõ hẻm, so với Nghiêm Khánh Sinh không lớn hơn mấy tuổi. Đồ vật nơi chỗ lão Nghiêm Khánh Sinh đại thể không nỡ mua, mà sẽ ở mõi ngày nghỉ đi mua một trứng luộc nước trà, 1 đồng một trứng lão Lý trọng tình cảm chỉ lấy anh 7 hào, là mong ước của anh trong hai tuần.
“Bả, hớt tóc nha!” Lão Lý gọi tên anh rất có phong cách cá nhaa, thường thường đều bớt họ đi, “Làm sao hôm nay lại tới nha.”
Nghiêm Khánh Sinh nở nụ cười, “Trong nhà có người.”
“Nhá, ai vậy.”
“...Em trai tôi.”
Lão Lý còn muốn hỏi, Nghiêm Khánh Sinh lại không có ý tứ nói tiếp, chỉ vào trứng luộc nước trà bên cạch cái tô, “Lý ca, giúp tôi nhìn lấy ra, xếp 20 đồng.”
“Được thôi!”
Lão Lý tay chân lanh lẹ, Nghiêm Khánh Sinh lại đang xuất thần, anh đối với người ngoài nói Trình Thủy là em trai mình, khó giải thích được có một loại kì diệu như cấp nhặt được bảo bối, xem như có cảm giác Trình Thủy xác định là người một nhà.
Cái cảm giác này làm cho nhịp tim anh đập nhanh hơn, còn có chút xấu hổ không lý do.
Anh đưa ra vài tờ tiền, lão Lý nhét vào túi, từ bên cạnh nồi nhỏ múc ra hai trứng luộc nước ra thêm vào, “Đều là hàng xóm cũ, thay tôi cùng em trai chào hỏi.”
Lão nói chuyện em trai, Nghiêm Khánh Sinh tim đập nhanh hơn.
Thật muốn Trình Thủy là em trai anh, cùng anh có giọt huyết thống không ngừng chảy, kia thì tốt biết bao.