Nam Nhân Của Ta Không Bình Thường

Chương 1: Chương 1




Nhất Nhất chạm tay lướt qua từng món cổ vật, rạng sáng có người mang đến cho cha nàng 9 món bảo vật thời thượng cổ nghe nói có niên đại hơn 500 năm. Nó sẽ bình thường nếu Nhất Nhất không nghe thấy suy nghĩ của lão kia, vốn dĩ trong này có một món đồ giả. Chính là do tò mò và thích thú, vì thực chất nàng cũng không am hiểu lắm về đồ cổ. Nghe nói,đến mai lão mới tới giao thêm hàng là viên đá Túc Thủy rồi thương lượng giá cả, thật khó hiểu vì một lão già giàu có như thế lại đến tiệm để cầm đồ, rõ ràng là không rõ ràng..

Qua một lượt,thứ Nhất Nhất ấn tượng nhất chính món bảo vật cuối cùng, nó có hình dạng một con rồng, đặc biệt là nó có một con mắt màu đỏ như huyết, con mắt còn lại màu xám, toàn thân màu đen mang vẻ vừa oán hận vừa thần bí, Nhất Nhất bặm môi cầm cả con rồng lên ngắm nghía một cách thỏa mãn, rồi nhìn lại 9 món bảo vật tinh xảo kia, ai mà phát hiện ra cái nào đồ giả cũng thật là tài năng quá đi.

“Bộp”

Giật mình bởi tiếng bước chân bên ngoài, Nhất Nhất đặt nhanh món đồ xuống, nhẹ nhàng đi về phía phòng.

“”XOẢNG”

Không biết vật nào không yên phận rớt xuống đất, một luồng ánh sáng màu đỏ chiếu sáng cả căn phòng, nàng hết mức kinh ngạc không động đậy, một tiếng súng vang lên, Nhất Nhất chỉ kịp thấy một đám người có cả cảnh sát và người của lão già ban sáng. Ánh sáng đỏ vụt tắt hẳn, một màu đen bao trùm.

Nhất Nhất từ từ mở mắt, bây giờ chính là ánh sáng của ban ngày, thật lạ, vốn dĩ không phải đang trong phòng chứa đồ vào lúc nửa đêm sao. Nàng dụi mắt đến đỏ lên, quan sát, rồi lại tiếp tục dụi. Xung quanh chính là một khu rừng, không phải tưởng tượng vì nàng nghe thấy cả tiếng gầm gừ của chó sói và cả tiếng nước chảy gần đâu đó. Nàng vẫn chôn chân tại chỗ vì quá bất ngờ và hoảng loạng, không biết lý do tại sao bản thân lại xuất hiện ở đây ngay lúc này. Lại có tiếng bước chân gần đây, không phải một, mà là rất nhiều, các bụi cây lớn gần nàng từ từ mở ra, một đàn chó sói xuất hiện. Nó to một cách không bình thường, là loài Nhất Nhất chưa từng thấy dù là trong sách vở hay phim ảnh. Nhất Nhất biết mình không nằm mơ, nàng đã tự cấu vào đùi bao nhiêu lần đau đến phát khóc. Nàng chính là nghe bọn chúng nghĩ nàng là thức ăn quá hời, hôm nay phải ăn một bữa cho thật đã.

-Tổ tông nhà con ơi, con vẫn chưa kịp kế thừa tiệm cầm đồ, cũng chưa kịp ăn món bào ngư mà đã chết như thế này rồi sao?

Nàng dịch người ra sau dần dần, cuối cùng cũng không còn di chuyển nữa vì phía sau là một thân cây to lớn, phía sau thân cây to lớn lại là một vách núi, đàn sói càng tiến lại gần hơn con mồi, nước dãi chảy ra một cách thèm thuồng giống như muốn ăn tươi nuốt sống ngay lập tức.

-Dừng lại!!

Nhất Nhất đưa tay chỉ về phía con đầu đàn, đây gọi là nước tới chân rồi phải thử nhảy thôi, đằng nào cũng chết, phải chết cho oai một chút để giữ ấn tượng “con mồi không dễ ăn” trong mắt chúng nó.

-Ta…ta nói cho bọn ngươi biết, ta biết bọn ngươi nghĩ ta là thức ăn, à, hôm nay ta đến ngày gặp bà dì, ăn ta…cũng không ngon, vừa hôi vừa không tốt cho dạ dày. Hay là…ta ở đây đợi khi nào bà dì đi rồi các ngươi quay lại ăn ta cũng được, với lại, ta cũng không chạy thoát khỏi đây mà…Chúng ta…hay cứ thử một cuộc giao dịch giữa người và thú xem sao nhỉ?

Giống như hiểu gì đó, con đầu đàn dừng lại, chỉ nghe được tiếng thở của người và thú, không gian có mùi nguy hiểm đe dọa từng khắc, Nhất Nhất thật chậm dồn sức vào tay dịch người về phía sau.

“Rắc”

Con đầu đàn hú lên một tiếng rõ to, bất cẩn quá, nàng lỡ tay chống lên một khúc gỗ mục, phá vỡ cái mảng không gian hồi hộp chết người, nàng nghe thấy bọn chúng suy nghĩ tấn công con mồi, ngay lập tức, Nhất Nhất giật mình quay đầu chạy, lại quên mất phía sau là vách núi, chính là đùng một cái biến mất khỏi bọn chó sói, rồi nàng cũng giật mình vì cái chứng hay quên lại xuất hiện trong cái tình huống khẩn cấp này. Ngẫm trong bụng chắc chắn là tan xác khi hạ cánh, nàng la to hết cỡ, dù sao cũng chết, cứ một lần hét to cho thoải mái. Rơi chưa đầy 5 giây, nàng có cảm giác như đáp xuống đất, cả thân thể đau đớn giống như gãy cái gì đó, thật sự gãy chân rồi, miệng vẫn không ngừng la hét, miễn cưỡng mở mắt ra. Hóa ra Nhất Nhất rơi xuống một mõm đá nhô ra giữa lưng chừng vách đá.

- Ông trời, người thật cũng độc ác quá đi, cho ta rơi thẳng xuống rồi chết phải nhẹ nhàng hơn không, thế này khác nào bắt ta tự sát, mà Nhất Nhất ta thì tự sát còn khó hơn cả đi ngủ.

Nàng nằm vật ra ngủ, không nhấc nổi cả ngón chân, cú va chạm vừa rồi khiến toàn thân nàng như rã rời, truyện với phim cũng thật vô lý quá, cái gì mà rơi xuống vực sâu ngàn dặm không chết, là lừa gạt nhau thôi, chưa đầy mười mét mà đã muốn chết đi sống lại rồi ấy chứ.

“Thật ồn ào”

Nhất Nhất giật mình mở mắt, đúng vậy, nàng nghe thấy suy nghĩ của ai đó rõ mồn một như sát bên, đảo mắt xung quanh thì cũng toàn là núi và cây, không một dấu hiệu cho thấy sự tồn tại của con người. Cái suy nghĩ của ai đó từ đâu ra, không phải của con thú hoang thèm khát thịt người nào nữa chứ.

“Cô gái này là ai nhỉ?”

Nhất Nhất giật mình ngồi dậy, nhăn mặt vì đau bất ngờ, trước mắt nàng không phải chó sói, cũng không phải thú hoang mà là một con đại bang cỡ lớn hơn cả một con chó sói. Nhất Nhất ngất lịm đi, phần vì mệt phần vì kinh ngạc.

Nàng khẽ mở mắt, giống như trải qua một giấc mơ vậy, nhưng vốn dĩ không phải mơ vì Nhất Nhất nhận ra đây không phải căn phòng ở thế kỉ 21 của nàng, mà là một nền đất trong một cái hang động, ánh sáng bên ngoài cửa động rọi vào một cách yếu ớt, chính là khoảng không gian hệt trong phim kinh dị nàng thường xem, đầu óc vẫn chưa kịp suy nghĩ tại sao mình lại ở đây, thì đã hoảng hốt vì xung quanh toàn là xác chó sói, chết không phải do bị cắn xé, cũng không phải là chết do giành lãnh địa, vì không một vết máu..Nàng định hình về tình huống lúc nãy, là nàng thấy một con đại bàng cực to lớn, vậy là nó không nghĩ nàng là thức ăn mới tha vào hang bỏ đây hay là nó đem về ăn dần dần một cách biến thái như trong phim kinh dị. Vì một cái chân đã gãy, Nhất Nhất không thể đi lại, chỉ biết chôn mình ở một chỗ.

-Chẳng lẽ ta cứ đợi chết thế này sao?..Mà không đợi thì làm được gì?

Tiếng đập cánh không khác gì tiếng quạt trực thăng bên ngoài cửa động, là con đại bàng đã quay lại, Nhất Nhất thu mình lại, mắt không ngừng trông đợi điều gì đó vào phép lạ, nhưng bây giờ lại là tiếng bước chân như của một con người, Nhất Nhất lén đưa mắt nhìn lên, trước mặt nàng, là một nam nhân đẹp hệt như trong tiểu thuyết nàng từng đọc, một thân bạch y, mái tóc dài đến hết lưng, đôi mắt nhìn có vẻ vừa buồn vừa quyết liệt, đôi bàn tay thì đẹp hơn cả nữ nhân, hắn dừng lại, nhìn nàng bằng ánh mắt khó hiểu

“nữ nhân này sao có thể ăn mặc mát mẻ như vậy”

Nàng giật mình bởi suy nghĩ của hắn, khoan đã, Nhất Nhất ngước lên nhìn y phục của nam nhân đứng trước mặt, không phải đây là y phục thời xưa hay sao, trong đầu nàng duy nhất chỉ một ý nghĩ-xuyên không rồi, chính là xuyên không. Còn nàng, trên người là một bộ đồ ngủ quá là mát mẻ trong mắt người ở thời này,thực chất chỉ là một cái váy ngủ tới đầu gối thôi mà .

-Vị này, thật ra nơi ta ở người ta vẫn mặc cái này, không mát mẻ lắm đâu.

-Ngươi biết ta nghĩ gì sao?

Hắn ngồi xuống nhìn nàng tò mò, Nhất Nhất xua tay:- Ta đoán thôi, à, ta vốn dĩ là thầy bói mà.

Nàng cười gượng nhìn hắn, rồi tiếp tục:

-Ngươi là ai, đây là thời đại nào? Ta đang ở đâu đây?

Hiên Viên Lục Vân nhìn nàng rồi mỉm cười, nàng biết hắn đang nghĩ gì, là nàng giống một kẻ kì quặc, dĩ nhiên Nhất Nhất vờ như không biết, mặt lộ sự trông đợi ở câu trả lời. Tưởng hắn sẽ lờ đi hoặc nói nàng bị vấn đề thần kinh, ngược lại, hắn mở miệng nói:

-Ta là chủ khu rừng này, đây là triều đại của vua Long Dận, nước Thục.

Nam nhân kia dừng lại, đôi mày nhíu lại rồi dãn ra : -Ngươi từ đâu đến?

Nhất Nhất vốn mê đồ cổ, tất hẳn cũng phải biết chút ít về cổ đại, cái ý nghĩ xuyên không gần như chắc chắn, dù nàng không biết làm thế nào lại xuyên qua. Nghĩ tới trong phim, bọn họ vốn xuyên qua hoặc trong cung hoặc trong gia đình quý tộc. Nàng quá xui xẻo đi, xuyên qua hết gặp một lũ chó sói khát máu, lại gãy chân, rồi lại tồn tại nơi quỷ quái khỉ ho cò gáy thế này.

-Ta từ trên trời rơi xuống.

Nhất Nhất nói không chút nghĩ ngợi, ở thế kỉ 21, câu cửa miệng của nàng chính là: “Người từ trên trời rơi xuống à”, cũng không ngờ, có một ngày chính bản thân trở thành một kẻ từ trên trời rơi xuống.Hiên Viên Lục Vân lại tiếp tục cái màn nhíu mày rồi dãn mày nhìn nữ nhân trước mặt, Nhất Nhất dễ dàng biết hắn đang nghĩ nàng là tiên nhân xuống trần gian, tên này trông diện mạo sáng ngời mà cũng thật nghĩ đơn giản quá đi, nói thầy bói cũng tin, từ trời rớt xuống cũng tin.Nhất Nhất cười tinh quái, chưa bao giờ thấy khả năng đặc biệt của mình lại hữu dụng tới như vậy.

-Sao ngươi lại xuất hiện ở lãnh địa của ta? Dù là tiên nhân…ngươi nghĩ mình toàn mạng rời chỗ này sao? Ta không ngại làm thịt tiên nhân đâu.

Hắn nói chậm rãi từng chữ, nàng biết vế sau của hắn là mục đích làm nàng sợ, cũng phải ra vẻ sợ sệt cho hắn đỡ mất mặt, với lại, cũng tránh đi họa hắn nghĩ một đằng làm một nẻo, Nhất Nhất run run mang điệu bộ mỏng manh yếu ớt, thực chất là gục mặt xuống đầu gối cười khúc khích. Nào ngờ hắn tưởng nàng khóc, vội vàng thu vẻ mặt đáng sợ đó. Nhất Nhất cứ ngồi đó đọc trộm suy nghĩ của hắn rồi cười đến chảy nước mắt, thật cũng vui quá đi.

Qua cuộc nói chuyện cả đêm với hắn, cộng thêm khả năng đọc trộm suy nghĩ đối phương. Nhất Nhất biết được, hắn tên Hiên Viên Lục Vân, cốt là Đại Bàng Trắng, ở khu rừng này chính là nói một không ai dám cãi hai, tóm lại một câu chính là vua ở nơi này. Nơi này cách kinh thành gần hai trăm dặm về phía Tây Bắc, kinh thành thì khỏi nói, một nơi phồn hoa hệt như trong sách qua lời hắn kể. Những cái nàng đọc trộm từ suy nghĩ cũng nhiều đi, hắn ở đây từ nhỏ, lại mang nhiệm vụ bảo vệ phần biên giới này của nước Thục, thức ăn còn kì quặc hơn : côn trùng. Nghe đến đó, Nhất Nhất tròn mắt rồi cười ngặt ngoẻo.

-Hahaha..Ngươi thế này ăn côn trùng sao? Ta buồn cười quá a, ăn bao nhiêu cho đủ.

-Ta vốn dĩ không ăn vẫn sống, chỉ là ăn để duy trì việc hấp thụ tinh hoa từ đất thôi.

Nhất Nhất đưa tay chỉ quanh:-Vậy còn mấy cái xác chó sói ở đây?

-Là chúng xuống núi hại người, ta chỉ bẻ hết xương thôi, nói ra cũng không phải cắn nát cơ thể chúng đã là may mắn lắm.

Lục Vân khó chịu giải thích, Nhất Nhất cũng không làm khó hỏi hắn nhiều. Tâm trí bắt đầu nghĩ đến cách trở lại thế kỉ 21, nhưng ngặt, đầu óc mù tịt, vẫn chưa hết bàng hoàng trước việc xuyên qua bất ngờ như vậy, chân lại bị gãy, thực muốn di chuyển cũng quá khó khăn, huống chi quay lại hiện đại. Cái tên này trước mắt cũng nên dùng tạm, nương tựa một thời gian đến khỏi rồi mới nghĩ đến việc rời khỏi đây.

Cuối cùng, sau khi dùng điệu bộ thảm hại cầu xin, hắn cũng chấp nhận “cưu mang” nàng, một kẻ hắn không rõ một chút gì về thân phận.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.