Với y thuật của tiểu đại phu, vết thương của Nhất Nhất và Lục Vân đã sớm lành lại, ba người bọn họ nhanh chóng lên đường về kinh thành.
- Này, Du Tử Vĩ, ngươi có muốn đi tìm chín món bảo vật kia cùng ta không?
Tiểu đại phu - Tử Vĩ kinh ngạc nhìn Nhất Nhất sau đó cười lớn.
- Đi với tỉ á, hai người chúng ta??? Thôi, ta chưa muốn mạo hiểm tính mạng của mình, mấy thứ đó vốn nằm ở những nơi không hề dễ lấy. Tỉ không thấy bản thân trải qua cái chuyện gì mới có được Phượng Lân Hoàng sao?
Nhất Nhất bĩu môi, chính là bị cái tên này dập tắt mất tham vọng, Phượng Lân Hoàng nghe thấy có người nhắc tên mình thì quay đầu lại. Ba người bọn họ, Lục Vân ôm lấy kiếm nhìn về phía trước, Nhất Nhất hoàn toàn chìm vào thức ăn, Tử Vĩ là ngồi đọc sách y thuật gì đó, Phượng Lân Hoàng thấy chẳng ai để ý đến nó, cắm đầu bay về phía trước thật nhanh. Cả ba bị chao đảo, chỉ Nhất Nhất mĩm cười bí ẩn, con rồng này cũng quá đáng yêu đi.
Ba người bọn họ sau một ngày đường cũng đến kinh thành. Nhất Nhất là lần đầu thấy cảnh tượng này, cũng không ngờ có ngày chính bản thân tận mắt thấy cảnh sinh hoạt của người dân thời xưa, rõ ràng đúng là một nơi phồn hoa. Nàng và Tử Vĩ vội vàng đi trước bỏ Lục Vân tụt lại phía sau, Lục Vân làm một bộ mặt khó chịu xen lẫn thích thú, cũng là lần đầu thấy hai con người vô tư vô lo như thế.
- Ngươi lần đầu đến đây ư?
Nhất Nhất tò mò, chẳng lẽ sống chừng ấy năm chưa đến đây lần nào.
- Rõ đến rồi, nhưng hôm nay là lễ hội, ta thích thú hơn mấy lần trước, tỉ thắc mắc làm gì? Còn nhiều thứ nữa, tỉ cứ từ từ mà thưởng thức.-Tử Vĩ nói một cách tự mãn, rồi nhét cả đống kẹo hồ lô vào miệng.
Cả ba vừa về đến phủ, Lục Vân lại vội vàng đi khỏi.
Tại Hoàng Cung. Một bầu không khí vừa căng thẳng vừa u ám, khi Lục Vân đến, tất cả ánh mắt đổ dồn vào hắn.
- Nhi thần tham kiến Phụ Hoàng.
Phía trên ngai vàng, người đàn ông trông có vẻ mệt mỏi, đôi mắt bắt đầu nheo lại giống như không nhìn rõ những thứ ở trước mắt. Trong cung gần đây rơi vào tình cảnh hỗn loạn. Tú Phi bị hãm hại đến sẩy thai, thủ phạm lại là Hoàng Hậu, mọi người đều biết, thiên hạ đều biết nhưng là không có bằng chứng. Hoàng Hậu lại là ái nữ của Thập Tướng Quân- người nắm giữ hơn hai phần ba binh lính nước Thục. Mặt khác, ông ta còn có hẳn một đội quân gồm một trăm người, toàn những kẻ có võ công cao hơn cả thị vệ đặc biệt trong cung. Nên suy ra, muốn toàn mạng thì đừng làm điều gì khiến ông ta ngứa mắt. Thái tử lại bắt đầu lập bè phái muốn Hoàng Đế nhường ngôi. Hoàng Đế thì bắt đầu lâm bệnh, quan trong triều bắt đầu chia phe đối chọi nhau. Lúc này Lục Vân trở về còn mang tin dữ là nước Ngụy đã bắt tay vào cuộc chiến, khiến tình hình càng ngày càng bế tắc.
- Ngụy Quốc đã tấn công, Nhi Thần vô dụng đã để chúng lọt qua ranh giới. Khẩn mong Phụ Hoàng cho phép Nhi Thần ra trận để lấy công chuộc tội.
Cả đám quan lại bắt đầu xôn xao. Ngụy Quốc đã tham chiến mấy năm nay cũng không ngờ đã tiến đến Thục Quốc. Đôi mắt của người đàn ông tối cao kia bắt đầu sa sầm lại.
- Không được! Ngươi vốn là không hoàn thành trách nhiệm, đáng lẽ phải chịu phạt, còn xuất binh lần này…Thập Tướng Quân ắt phù hợp hơn ngươi.
Trường Khanh cuối cùng cũng lên tiếng. Hắn là sợ vị trí Thái Tử của mình bị đe dọa. Lục Vân khó hiểu nhìn hắn, cũng là ước bản thân có thể đọc suy nghĩ kẻ khác như Nhất Nhất. Đúng rồi, còn Nhất Nhất, Lục Vân vừa định đề bạc Nhất Nhất, nhưng xem lại tình hình này có thể là không thể. Cuối cùng, vẫn là chưa có quyết định gì cả.
Nhất Nhất và Tử Vĩ tạm thời ở phủ của Hiên Viên Lục Vân. Nhất Nhất giờ mới biết hắn thực sự là “giàu có”, phủ thì rộng lớn, người như nàng cũng có thể lạc nếu đi lung tung, gia nhân chạy ra chạy vào khắp nơi, lại còn có cả binh lính đi tuần. Chính điện còn có cột dát vàng, ghế dát vàng, chính là màu vàng quyền lực đó. Định kêu hắn dẫn nàng và Tử Vĩ đi tham quan phủ của hắn mà không được. Không biết hắn có việc gì gấp. Vừa về đến đã theo một tốp binh lính đi ra ngoài mất. Nhất Nhất không có việc gì, liền nghĩ đến Tử Vĩ, vừa định đi tìm Tử Vĩ thì cửa mở ra bất ngờ.
- Đi chơi không tỉ tỉ?
Nhất Nhất cười tươi, chính nó, cái cảm giác có kẻ giống hệt mình. Hai kẻ vừa đi vừa hí hửng nói chuyện, mọi thứ đều ổn trừ cái đám quân lính mà tên Lục Vân kia lệnh luôn bảo vệ hai người, hắn cũng lo xa quá. Nhất Nhất và Tử Vĩ đi đến tận khuya mới mò về phủ, Lục Vân đứng trước cửa, sắc mặt tối sầm..
-Ta biết, ta biết ngươi định nói cái gì mà. Ta cũng về rồi, đừng có mắng ta.
Nhất Nhất đọc được suy nghĩ của hắn, vừa nói vừa vỗ vai hắn ra vẻ biết điều rồi chạy tọt vào trong. Bộ mặt Lục Vân càng ngày càng tối, mà lại chẳng có cách nào mắng nàng được. Thật hết nói nổi một nữ nhân kì quặc như nàng, theo tình hình này : Một là hắn phải chấp nhận được, còn hai, chính là phát điên. Tối đó, hắn ở suốt trong thư phòng không biết làm gì, cơm cũng không ăn. Đến khuya, Nhất Nhất đói bụng không ngủ được đi đến nhà bếp lấy đồ ăn đi ngang thư phòng hắn. Không nói không rằng hắn nhào ra chộp lấy cổ nàng rồi nhìn lại người trước mắt hoảng hồn bỏ tay ra, hóa ra tưởng nàng là thích khách.
- Ái chà chà, thật tội ngươi, ngươi sợ thích khách đến nổi không dám ngủ hay sao?
- Ta xin lỗi, khuya rồi ngươi không ngủ, xuất hiện ở đây làm gì?
Lục Vân vừa nói vừa lấy tay kiểm tra cổ nàng, Nhất Nhất nghiêng người né tránh.
- Ta đói thôi. Mà này, ngươi có chuyện gì đúng không, ngươi rất lạ đó.
Lục Vân định nói không có gì, nhưng nghĩ lại, làm sao có thể nói dối nữ nhân trước mặt. Thế là hắn kéo nàng vào thư phòng, nói ra tất cả mọi chuyện. Thật ra hắn là hoàng tử, Phụ Hoàng hắn chỉ có hai người con, hắn và Hoàng huynh – Hiên Viên Trường Khanh. Nay tình hình triều đình chính là ở ngoài thì giặc lăm le, bên trong thì lục đục, từ Hoàng Thất đến bộ máy quan lại. Nhất Nhất chăm chú nghe câu chuyện, vốn dĩ nghĩ hắn không chỉ đơn giản là người canh giữ ở ranh giới, cũng không ngờ lại là đương kim hoàng tử nước Thục. Mọi chuyện rắc rối này, người bình thường như Nhất Nhất cũng không có cách giải quyết. Tối hôm đó, cả hai đều không ngủ. Kết quả là cả ngày hôm sau Nhất Nhất ngủ bù. Gia nhân cũng phải ngạc nhiên vì điều đó, có nữ nhân nào ngủ đến xế chiều mà chưa dậy. Chỉ có Lục Vân là cảm thấy bình thường, có điều không bình thường gì mà hắn còn chưa biết nữa, hắn dặn mọi người làm việc thật khẽ tránh để nàng thức giấc.
Nhất Nhất vừa dậy là rủ rê Tử Vĩ ra ngoài đi chơi, Lục Vân nhất quyết không cho. Tối đó, một nam một nữ cùng nhau trèo tường ra ngoài. Khung cảnh ban đêm đúng là náo nhiệt hơn ban ngày, thúc đẩy cái suy nghĩ trốn đi chơi ban đêm của Nhất Nhất sẽ tiếp tục tái diễn ở tương lai.
- Ngươi có biết đây là lễ gì không?- Nhất Nhất hỏi
- Lễ Cầu An. Nghe nói ba năm tổ chức một lần. Tỉ thấy đằng kia không, mọi người đốt hoa nến thả sông để cầu nguyện đấy.
Tử Vĩ vừa nói vừa chỉ đằng xa, một con sông sáng rực bởi ánh nến. Cuối cùng, Tử Vĩ bị bắt đi mua nến.
Nhất Nhất đắm chìm hoàn toàn vào cảnh tượng trước mắt, một thế giới không ánh đèn điện, không ô tô, không những tòa nhà, ấy thế mà mọi thứ trông thật gần gũi. Nàng nhấc chân định bước đi về phía trước thì bỗng dưng khựng người lại. Một kẻ áo đen đội nón chùm kín mặt vừa lướt qua người nàng. Nhất Nhất bắt đầu thấy ớn lạnh, cảm giác đó vừa quen quen vừa có chút ghê sợ. Nàng đưa mắt về phía sau, không thấy ai cả, không kịp đọc cả suy nghĩ, giống như là ảo giác. Theo bản năng, Nhất Nhất tiến về hướng đó, từng bước, từng bước một, đến khi nhận ra mình đã đi rất xa, khung cảnh xung quanh chỉ là sự tĩnh lặn đáng sợ, không một bóng người. Bất ngờ, một thân y phục đen xuất hiện sau lưng nàng, trong chớp mắt, hắn tiến lên phía trước, nhìn chằm chằm, nắm lấy cổ áo nàng,thoắt cái chỉ cách mặt nàng một gang tay. Nhất Nhất đứng hình, không kịp nhìn thấy cả gương mặt đối phương, chỉ thấy đôi mắt đỏ tươi đó, chính là đôi mắt vừa bí ẩn vừa lạnh lẽo, nàng chẳng nghe thấy hắn nghĩ gì, là hắn thực không suy nghĩ gì hay là Nhất Nhất không thể đọc thì chưa biết.
- Ngươi.. tại sao theo ta?
Tay chân Nhất Nhất bắt đầu run lên lẩy bẩy, mỗi chữ hắn phát ra, lại có một hơi thở lạnh lẽo phà vào gương mặt nàng, chính là do cái khoảng cách chết tiệt này. Nhất Nhất nắm chặt bàn tay, định đẩy hắn ra, khổ nổi, hắn mạnh quá, cứ như đẩy một tảng đá. Vệ Long cảm giác có lực đẩy nhưng lại không bỏ tay ra, cái mùi hương trên người nàng thật cũng quá hấp dẫn đi. Cuối cùng, hắn cũng cố gắng đẩy nàng ra, tuy là nhẹ với hắn nhưng Nhất Nhất cũng bị ngã xuống đất.
- Ta… tưởng người quen. À… mà nói ra cũng hơi quen quen đúng không. Cũng không có gì nên ta đi đây.
Nhất Nhất nói rồi cắm đầu bỏ chạy, nàng cứ chạy không dám quay đầu về phía sau, đến khi thấy ánh sáng và tiếng người mới ngừng lại thở hồng hộc. Khắp nơi là tiếng gọi tên nàng. Lục Vân cũng nhanh thật, chưa gì đã phái người đi tìm. Sau cái buổi tối nàng đột ngột mất tích khiến Tử Vĩ chạy về thông báo đó, Lục Vân đã đưa ra cái quyết định có phần sáng suốt: “Từ nay trở đi, ngươi muốn ra ngoài thì báo cho ta, ta đi với ngươi”.