CHƯƠNG 5
Một cỗ nhiệt khí lại bắt đầu từ hạ bộ dâng lên, Thạch Duyên Tiên lại hơi hơi trừu động nửa người dưới vốn bất động, quấy rối nhè nhẹ liền làm cho nửa người dưới của hắn tựa như muốn tê dại nứt ra, song đau đớn vẫn kịch liệt như vậy, mà cực đại dâng trào kia vẫn không ngừng thẳng tiến, khiến cho hắn thừa nhận không nổi.
“Đau quá … làm ơn, thật sự đau quá….” Hắn khóc cầu xin tha thứ, chỉ hy vọng y có thể ngừng lại, không cần tiếp tục làm thương tổn hắn.
“Chỉ có đau thôi sao? Không phải đúng không!”
Khoé miệng Thạch Duyên Tiên cong lên, một cỗ tiếu ý gợi cảm ái muội, y đột nhiên dùng lực tiến thẳng, không ngừng đâm mạnh vào trên một điểm, làm cho Hoa Lạc cắn môi dưới phát run, cảm thấy được thân thể của mình rất quái dị, nhất là mật động bao hàm vật của nam nhân này, lại luôn mãi giật giật co thắt, giống như đạt được khoái cảm lạ thường nên tham lam hút lấy.
“Tái nói đau a! Nói a!”
Miệng y đầy tươi cười châm biến, lấy ngón tay niết niết lên đầu nhũ tiêm của hắn, nhũ tiêm phấn hồng nhất thời gắng gượng, chỉ hơi niết một chút, nơi đó liền thoáng chốc thẳng đứng lên, hứng thú rõ ràng như vậy mà dám mở miệng không thành thật.
Động tác niết nhũ tiêm làm cho hắn thiếu chút nữa bắn tinh mật ra, bên trong mật động lại đem dị vật đâm vào ngậm thật chặt, tựa như không muốn cho nó rời đi.
Thật mất mặt, hắn cảm thấy được chính mình mất mặt đến cực điểm. Mắt hắn hàm chứa đầy nước mắt, lắc đầu xin tha thứ, hắn không dám mở miệng, sợ mình hé miệng ra sẽ phun ra những tiếng kêu *** đãng, hằn liều mình nhịn xuống.
“Ngươi càng nhẫn nại, biểu tình trên mặt ngươi càng đẹp hơn, Tằng Tu Danh thật sự là tên ngu xuẩn cực điểm, mới có thể buông ra một mỹ nhân như ngươi vậy, bất quá cũng nhờ như vậy, ngươi mới có thể rơi vào tay của ta.”
Thạch Duyên Tiên nói ra lời nói lạnh như băng như lời chế nhạo, ngón tay mềm nhẹ lau đi nước mắt trên khuôn mặt hắn, nhưng ở hành động ở dưới thân thì càng không kiêng nể gì, giống như biết được nên làm như thế nào sẽ làm cho hắn càng thêm khó có thể nhẫn nại.
Dưới trừu sáp mạnh mẽ của Thạch Duyên Tiên, hắn bắn ra mật dịch lần đầu tiên, Thạch Duyên Tiên lần thứ hai cúi người hôn lên môi hắn, mà đêm nay hắn bắn ra vô số lần mật dich ẩm ướt làm văng tung toé lên trên bụng cường tráng của Thạch Duyên Tiên.
Hắn cơ hồ hận tấm thân thể ngây ngô của chính mình, bởi vì được Thạch Duyên Tiên âu yếm thuần thục mà sớm buông khí đầu hàng, Thạch Duyên Tiên biết phải âu yếm hắn như thế nào sẽ làm cho hắn có cảm giác khích thích, cũng hiểu được phải đâm sâu vào bên trong hắn như thế nào sẽ làm cho hắn cảm nhận đủ khoái cảm mãnh liệt.
Hắn khóc ướt cả áo gối, không biết thân thể của chính mình đến tột cùng là xảy ra chuyện gì, nhưng lại ở trong lòng ngực của một nam nhân vừa xa lạ vừa đáng sợ chiếm được khoái cảm sung sướng nhất cả đời mình, một kinh nghiệm tốt đẹp mà không có lời nào diễn tả được.
Hắn cảm thấy được chính mình thật đáng sợ, thật thấp hèn!
Cho đến bây giờ hắn cũng vẫn không thể lý giải được vì sao mình ở trong này. Rõ ràng là hắn yêu Tằng Tu Danh vị hôn phu của đường muội, thế nhưng loại cảm tình cảm thấy thẹn này làm sao nói ra được, nhưng đáng buồn là gã lại nhẹ dạ tin theo những gì nhà đường muội nói, không hề thương tiếc hắn, mặc cho hắn bị người khác tuỳ ý quấy rối, gã cũng không ra tay cứu giúp.
Mang theo nỗi sầu đau cùng thất vọng nặng nề đi vào đại môn của Thạch phủ, sau đó hắn mới biết được bọn họ gọi ‘độc chiếm’ là người như thế nào.
Vì cuộc sống yên bình, hắn bán mình vào Thạch phủ, trở thành ‘độc chiếm’ của Thạch Duyên Tiên, hơn nửa tháng này, mỗi ngày hắn ngơ ngẩn buồn bả ngồi ở trong phòng, không phải phó tỳ đưa cơm đến, thì chính là Thạch Duyên Tiên đến, đem hắn đặt dưới thân y, sau đó liền …. liền …. làm chuyện hắn không thể khống chế được mình, hắn không muốn tiếp tục loại tình cảnh thân bất do kỷ này nữa.
Vài lần, hắn hối hận chính mình lại ký vào trương khế ước bán mình ma quỷ kia, hai từ ‘độc chiếm’ này nghe ra khủng bố cỡ nào, cũng làm cho hắn cảm thấy bất an cỡ nào, nhưng trừ bỏ ngoài con đường này ra, hắn một thân vô xu, không chỗ nương nhờ, hắn cũng không biết chính mình phải sống sót như thế nào.
Từ khi biết được ý nghĩa của ‘độc chiếm’ là gì, cũng đã đoán trước được những ngày trong tương lai sẽ bị chủ tử Thạch gia chà đạp cùng phá hư như thế nào.
Nước mắt lại chảy xuống hai gò má trắng nõn của hắn, bỗng cửa phòng mở ra, một trận gió lạnh xuy phất tiến vào, hắn vì bị lạnh mà đánh cái rùng mình, tưởng là tôi tớ đưa cơm đến, nào ngờ người đến lại là Thạch Duyên Tiên.
“Ngươi như thế nào hiện giờ lại đến đây?”
Hắn kinh hoảng làm cho ngữ điệu đều thay đổi, Thạch Duyên Tiên ngày thường đều là ban đêm mới lại đây, chưa có bao giờ tới đây vào ban ngày, hiện giờ tuy là hoàng hôn, nhưng trời vẫn còn rất sáng.
“Nơi này là phủ của ta, ngươi là do ta mua, ta khi nào cao hứng thì đến, cần gì phải đúng giờ giấc mới được đến đây.” Y nói chuyện với hắn từ trước đến nay đều là khí phách ta cần ta cứ lấy.
Hắn quá sợ hãi, Thạch Duyên Tiên là ‘phú khả địch quốc’, nhưng y không chỉ giàu có, mà diện mạo còn anh tuấn hơn người, thậm chí hơi thở mang theo vài tia nguy hiểm, nhưng cái đáng nói nhất là y làm cho người ta không nhận biết được y đang suy nghĩ cái gì, đây mới là điều làm cho Hoa Lạc sợ hãi nhất.
Y có thể ở trên giường ôn nhu âu yếm, rồi lại có thể một bên cuồng bạo đâm thủng thân thể hắn, một bên nói ra những lời nói lãnh khốc cùng đả thương người sâu sắc.
“Ngươi. . . . . . Ngươi. . . . . . Ta. . . . . . Ta. . . . . .”
Hắn hoảng đến nổi cà lăm, nói đều nói không rõ, nhưng Thạc Duyên Tiên cũng chẳng quan tâm hắn nói cái gì, y ra lệnh thẳng thừng: “Leo lên giường đi, cởi quần áo ra, ta muốn thấy thân mình trần trụi của ngươi.”
Lời nói thẳng thừng thô tục như thế làm cho toàn thân Hoa Lạc cứng còng, nhưng hắn lập tức gật đầu nhận mệnh, nước mắt ở khoé mắt vô thức lăn xuống mấy giọt. Hắn theo vào Thạch phủ của y, cho dù ban đầu không biết phương pháp hầu hạ, nhưng trải qua đêm đầu tiên giao triền kịch liệt, hắn đã biết giá trị của mình trong Thạch phủ.
Thật đáng buồn a! Chính mình trước kia như thế nào lại khờ dại cùng ngu xuẩn như thế, thế nhưng ngay cả hai từ ‘hầu hạ’ bản thân chủ tử mà cũng không hiểu được ý nghĩa, liền cứ như thế ký hạ khế ước bán mình, bán mình cho tên ma quỷ này, mặc cho y lần lượt nếm trải thân thể của mình.
Hai tay hắn run rẩy cởi ra kết khấu không xong, nước mắt uỷ khuất đáng thương lướt qua trên làn áo tơ lụa của hắn, theo từng kiện từng kiện áo rơi xuống, nước mắt hắn chảy ra càng nhiều hơn.
Nhìn nước mắt trong suốt chảy dài trên giương mặt hắn, mặt Thạch Duyên Tiên không chút nào thay đổi, hiển hiện ý chí vô cùng sắt đá, cho dù là nước mắt cũng chẳng đả động được đến lý trí của y, y lạnh lùng nói: “Leo lên giường.”
Hắn leo lên giường, nằm xuống trên nệm chăn mềm mại, chăn đơn lạnh lãnh lướt qua phía sau lưng hắn, làm cho hắn run rẩy càng thêm nhiều, nhưng việc hắn không thể chịu đựng được nhất chính là bị Thạch Duyên Tiên hôn môi.
Giống như muốn kích thích thần kinh mẫn cảm của hắn, Thạch Duyên Tiên cực kỳ thong thả hôn môi hắn, đầu lưỡi linh hoạt ở trong miệng hắn tận tình tàn sát bừa bãi, không biết là do quen với cái lạnh hay là bị kích thích rung động mà nhiệt từ sau lưng chậm rãi hướng lên, bởi vì thân thể non nớt mới nếm trải ***, hơn nữa tuổi trẻ lực tráng, chỉ cần một chút khiêu khích nhỏ cũng làm cho *** nơi hắn trổi dậy, nhũ tiêm của hắn bị châm ngòi kích thích liền đỏ tươi sưng lên cứng ngắt, bộ vị kia chỉ cần bị Thạch Duyên Tiên xoa nắn qua lại một chút liền bắt đầu biến hoá.
Thân thể hắn rung động khó hiểu, bộ vị nam tính dưới động tác hoan ái càng ngày quen dần dần ngẩng cao đầu đứng lên.
“Không, không cần. . . . . .”
Hắn khóc, khi mỗi lần lòng bàn tay của Thạch Duyên Tiên dời xuống, hắn sẽ thấy không chịu được mà khóc, giờ phút này hắn cảm thấy được chính mình thật sự là một nam sủng bị mua về, thế nhưng lại ở trong tay nam nhân xa lạ hưởng thụ loại vui thích xấu hổ muốn chết này.
“Ngươi đã cương cứng đấy thôi.”
Thạch Duyên Tiên ghé vào lỗ tai hắn khàn giọng cười nói, hắn xấu hổ đến mặt mũi đỏ bừng, hắn đưa hai tay lên che mặt lại, nhưng không thể che đi thanh âm động tình đang khe khẽ phát ra từ miệng hắn, bộ vị phía sau không nên có cảm giác, nhưng dưới sự chơi đùa càng ngày càng thường xuyên, dần dần hiểu được mà co rút lại, thậm chí nó còn hiểu được phải làm sao để lấy lòng người nam tử nằm trên người hắn.
Y đâm mạnh ngón tay vào trong cơ thể hắn, thế nhưng nội vách tường lại vui mừng hàm chặt lấy nó. Hoa Lạc cắn chặt môi dưới, liều mình không cho chính mình kêu ra tiếng, nguyên bản hành vi như vậy sẽ làm cho người ta đau đớn, thế nhưng hiện giờ lại biến thành một loại cảm giác vui sướng không thể cho ai biết, nam nhân này biết thân thể hắn muốn cái gì, y từng bước từng bước một cho hắn, cũng một lần một lần thoả mãn hắn.
“Thật chặt a, ngươi mỗi lần đều chặt như vậy, đồng dạng như lần đầu ta muốn ngươi, ngươi khi đó cũng đáng yêu như vậy, mà nơi này cũng nhất dạng non mịn xinh đẹp …”
Y vừa cười vừa nói ra những lời đùa cợt hắn, ngôn ngữ hạ lưu cơ hồ xuyên thủng phá huỷ màng tai hắn, Hoa Lạc khó chịu được nhất chính là những lời nói này, giống như chính mình thật sự là một tiện kỹ bán mình, nhưng kỹ nữ phải hầu hạ vô số nam nhân, còn hắn lại phải hầu hạ nam nhân này vô số lần, hơn nữa một lần so với một lần càng khó chịu được.
Hắn khóc kêu lên: “Đừng nói nữa, đừng nói nữa, ta không thích nghe!”
Cho dù hắn khóc như thế nào, khẩn cầu như thế nào, nam nhân anh tuấn cùng nguy hiểm này cũng sẽ không dừng lại, đây là trải qua vài đêm hầu hạ y hắn đã nhận thức được, nhưng là giờ phút này hắn vẫn là khóc cầu xin tha thứ, khẩn cầu nam nhân này có thể hảo tâm phóng cho hắn một lối thoát, nhưng nam nhân này … căn bản là ý chí vô cùng sắt đá.
“Không cần, làm ơn, không cần. . . . . .”
Hắn mở to hai mắt đầy lệ, bất luận đã trải qua vài lần hoan ái, nhưng ngay từ đầu địa phương nhỏ như vậy, lại phải thừa nhận dương cương thật lớn của Thạch Duyên Tiên vẫn là làm cho hắn sinh ra tâm sợ hãi.
Nhưng là Thạch Duyên Tiên hoàn toàn không nghe không thấy âm thanh khẩn cầu của hắn, mạnh mẽ vặn bung đôi mông cánh hoa của hắn ra, nhắm ngay tiểu huyệt phấn nộn non mềm kia mãnh lực tiến vào, một nhát đâm thẳng đến chỗ sâu nhất trong cơ thể hắn.
Nguyên bản khi vừa bị đâm vào là sợ hãi cùng đau đớn, nhưng ở khi thịt huyệt nóng mềm bắt đầu thích ứng được với sự tồn tại của dương cương lại trở nên khao khát được người chà đạp mãnh liệt, nơi cổ họng phát ra những tiếng gầm gừ khàn khàn, đầu ngẩng lên trên, Thạch Duyên Tiên ôm lấy thắt lưng lung lay sắp đổ của hắn, bắt đầu ở trong cơ thể hắn đong dưa tàn sát bừa bãi, hoàn toàn không để cho hắn có được một cơ hội thở dốc.
Hắn cắn chặt môi dưới, không muốn phát ra những tiếng rên rỉ phóng đãng, nhưng là thở dốc càng ngày càng dồn dập, thân thể trắng nõn của hắn ửng đỏ trải rộng, mật huyện được bị đâm xuyên, bị trừu sáp mạnh mẽ không gián đoạn mang đến một trận khoái cảm càng ngày càng mãnh liệt, càng ngày càng khó kháng cự.
Thân thể hắn đã biết như thế nào làm cho chính mình tại trong trận hoan ái đạt được đến khoái hoạt nhất, hai chân không tự chủ được hoàn trụ lên thắt lưng cường tráng của nam tử anh tuấn trước mắt, làm cho dương cương của nam nhân ở trong cơ thể hắn có thể di động càng thêm nhanh
Thân thể hắn tựa như vải vóc mềm mại không xương, bị nam nhân tuỳ tiện xoa bóp mà vặn vẹo uốn lượn thân mình, nhũ tiêm của hắn sưng đỏ, một bên bị nam nhân gặm cắn sảng khoái vô cùng, mặc khác một bên bởi vì trống rỗng mà mặt lộ vẻ hơi mất mác.
“Muốn ta chơi đùa nơi này sao?”
“Không, không cần! Không ….” Hắn phe phẩy đầu, hai gò má nhưng hoả hồng một mảnh.
“Làm gì phải nói dối, rõ ràng rất muốn còn gì ….”
Lời nói của y mang thêm tiếng cười như muốn đâm thủng vào tự tôn còn sót lại không được bao nhiêu của Hoa Lạc, một bên hư không kia được y nắm lấy nhẹ nhàng chơi đùa, sau đó cắn cắn nhẹ lên nó. Hắn rốt cuộc chịu không nổi nữa, thật mạnh thở dốc, thắt lưng co rụt lại, tiểu huyệt nhỏ bé ở dưới lại càng gắt gao bao phục lấy nhiệt vật trong cơ thể.
Một trận khoái cảm tê dại vô cùng lớn theo giữa đùi dâng lên, rất nhanh bao phủ lấy thân thể hắn, làm cho hắn nhịn không được mà kêu lên những tiếng phóng đãng, nước mắt theo khoé mắt chảy xuống trên áo gối. Hắn biết kia không phải là nước mắt uỷ khuất, mà là khi hắn đạt được đến khoái cảm lớn nhất, khoái cảm không thể thừa nhận hết mà chảy ra nước mắt vui sướng.