Nhóc con chậm rì rì bò tới đĩa sữa bò, chân ngắn nhỏ khi di chuyển hình như hơi nhảy nhót vui vẻ, cặp mắt đậu đen vững vàng nhìn chằm chằm người đàn ông có vẻ lạnh lùng trước mắt.
Người đàn ông mặc một bộ quần áo đơn giản ở nhà, lãnh đạm liếc mắt nhìn sóc nhỏ vẫn duy trì cảnh giác trước mặt, rõ ràng nhóc con rất sợ hãi nhưng chỉ vì miếng ăn mà không chịu chạy đi.
Hắn quay người đi khỏi phòng ngủ, đi đến phòng làm việc bên ngoài tiếp tục công việc còn bỏ dở.
Hắn đi rồi sao?
Hai mắt đen của cậu lóe lên, linh động xoay một vòng, khi nhìn thấy người kia hoàn toàn đi khỏi cậu mới bình tĩnh trở lại, chờ không kịp mà chạy tới đĩa sữa bò.
Sữa bò vẫn còn hơi ấm, là loại sữa chất lượng tốt, vô cùng thơm. Cậu cứ như vậy bám hai móng vuốt vào cạnh đĩa, nhón chân sau vươn người lên để uống, nửa người trên như treo trên không. Bởi vì cậu còn quá nhỏ, lúc uống sữa ngoại trừ đôi mắt thì cả mũi miệng đều chìm trong đĩa sữa bò, cậu uống mấy ngụm phải ngẩn đầu lên để thở một lần. Lúc cậu uống một hơi thì bên mép, xung quanh má đều dính đầy vết sữa trắng, thoạt nhìn vô cùng đáng yêu.
Đối với thú con vừa sinh không bao lâu thì sữa mẹ là thức ăn quý giá nhất của chúng, có thể trong thời gian ngắn giúp thú con có đủ dinh dưỡng, để chúng nhanh chóng lớn lên.
Cậu sinh ra chưa được mấy ngày sóc mama đã qua đời, không có sữa cũng không có mấy thứ cậu ăn được, tuy rằng có thể ăn vài miếng trái cây chín nhưng đối với dạ dày còn yếu hoàn toàn không có lợi. Mặc dù được ăn no nhưng chỉ sợ tiêu hóa không được, rất dễ bị tiêu chảy...
Sóc con đáng thương rốt cuộc có thể uống một bữa sữa bò thơm ngon, cậu cực kì thỏa mãn, vị sữa thơm ngọt chảy vào trong bụng, cậu chưa bao giờ nghĩ tới sữa bò có thể cám dỗ to lớn đến như thế.
Nếu mỗi ngày đều có sữa uống thì thật tốt biết bao.
Cái bụng nhỏ của cậu bắt đầu phình lên như túi nước, rõ ràng đã uống no nhưng cậu vẫn cố uống hết sạch sữa. Ngay cả vết sữa dính trên đĩa cũng được cậu liếm sạch sẽ, một giọt cũng không bỏ thừa.
Ăn được thứ yêu thích, bụng cũng không có cảm giác khó chịu thì cơn buồn ngủ lại kéo tới, mang theo cái bụng no mập mạp, cậu biết đã tới lúc rời đi rồi.
Nhưng vấn đề là cậu đã ăn no quá, cái bụng căng lên, cậu tập tễnh trên hai chân sau bò ra khỏi đĩa, căn bản không thể nhảy qua cửa sổ được nữa, hơn hết chính là sau khi ăn no thì cậu cực kì buồn ngủ.
Mắt đậu đen chớp chớp mấy cái, không khống chế được ngủ mất.
Một nhóc con lông xù màu đỏ bước đi xiêu xiêu vẹo vẹo, ngã nghiêng như tên say rượu, nhóc no đến nổi không nhảy qua cửa sổ được, thân thể từ từ nằm xuống trên bàn sách màu trắng bạc, bốn chân dạng ra như hình chữ đại.
Lông tơ màu trắng trên bụng theo hô hấp của cậu hơi chập trùng.
Nhưng còn có một cái đuôi dài không thể cử động được như trước nữa, nhóc muốn cuộn tròn mình lại, cái đuôi cứ như vậy bị vứt nằm một chỗ.
Ăn được thức ăn tốt với thân thể, cũng dễ hấp thu, giấc này cậu ngủ rất sâu.
Chờ người đàn ông kia làm xong công việc, lúc hắn chuẩn bị nghỉ ngơi, vào phòng mới phát hiện nhóc con lông xù vẫn còn trên bàn.
Hắn đi tới gần nhưng cậu vẫn ngủ rất say, bốn chân nho nhỏ dang ra lộ cái bụng lông tơ màu trắng, nhìn có vẻ mềm cực kì, khi cậu thở thì hơi chập trùng.
Một ngón tay chọc vào bụng nhóc, ấn ấn làm bụng nhóc lõm xuống một chút, lúc buông ra thì bụng nhỏ lập tức phình trở lại như cũ.
“Chít chít~”
Nhóc con đang trong giấc ngủ hoàn toàn không hay biết gì, cậu chỉ kêu mấy tiếng phản đối, vốn không có tỉnh lại.
Chọc chọc nhóc con mấy lần mới thu tay về, hắn đi tìm cái hộp, định cho nhóc ngủ trong đó. Chỉ là khi nhìn thấy cái đuôi nhóc rũ xuống, như có gì đó dính bết trên lông, ánh mắt hắn không khỏi trầm xuống.
Ngón tay đụng nhẹ vào đuôi cậu, sóc con đang ngủ bỗng rên rỉ vài tiếng thật đáng thương, hai chân ngắn theo bản năng hơi co lại.
Một khi nhìn kỹ, hắn liền biết rõ vết dính trên đuôi nhóc vốn không phải bùn đất mà là máu đã khô, còn có một chút da thịt bị tróc ra, làm đuôi giống như không còn sức sống.
Xương sụn non trên đuôi mơ hồ có thể nhìn thấy, bởi vậy nhóc con đang bị thương rất nghiêm trọng.
Theo động tác của người đàn ông, cậu chỉ rầm rì mấy tiếng nhỏ bé yếu ớt, thân thể run lên hết sức đáng thương.
Gọi một cuộc điện thoại, hắn đã thay xong quần áo, đi tới bàn sách nâng lên nhóc đáng thương đang ngủ say, cứ như vậy đi xuống lầu.
Lão quản gia đã làm ở đây rất nhiều năm, tuổi hơn trung niên nhưng vẫn là một bộ dáng tinh anh, mặc dù là ban đêm nhưng đầu tóc quần áo đều cẩn thận tỉ mỉ. Thấy hắn nửa đêm muốn ra ngoài cũng không hỏi, chỉ là khi nhìn đến nắm lông trong tay hắn, gương mặt nghiêm túc bỗng ngạc nhiên mấy phần.
Ông nhìn kĩ lại hình như trên tay tiên sinh là một con vật nhỏ...
“...Tiên sinh muốn đi ra ngoài? Đã trễ thế này, để tôi đến ga ra lấy xe.” Do quá muộn, tài xế đã về nghỉ ngơi.
“Ừm.” Hắn nhàn nhạt trả lời một câu, sau đó liền nâng lên nhóc con mà lão quản gia đang hiếu kì muốn xem thử.
“Ông trở về đi, tôi sẽ tự lái xe.” Hắn nói với quản gia vừa đem xe chạy tới.
Này là dùng xong liền ném lão à...
Quản gia mặt không cảm xúc, hoàn toàn không nhìn ra tâm tình bất mãn.
Nhìn theo tiên sinh đang lái xe đi, lão quản gia cảm thấy nhưng đang nằm mơ, tiên sinh là ai cơ chứ, cả thủ đô này đều biết được năm đó vì tranh quyền đoạt vị, để có thể đứng vững ở đây, tiên sinh từ trong vòng gió tanh mưa máu của Hàn gia vất vả đi ra. Đồng thời một tin đồn cũng theo đó lan truyền rộng rãi, nói gia chủ Hàn gia lãnh khốc như diêm vương, làm việc lạnh lùng vô tình đến cực điểm, không ai không biết, không ai không hiểu.
Mọi người đều sau lưng gọi hắn là Hàn diêm vương, sao hôm nay lại có lòng tốt chơi đùa sủng vật.
Lão quản gia cảm thấy chắc chắn là bản thân nhìn nhầm rồi.
Hắn sống trong một vùng biệt thự ở trung tâm thành phố, ở đây không phải phú hào thì là tinh anh trong xã hội, người nổi tiếng, coi như tầng lớp thượng lưu.
Khu vực này tiện nghi đầy đủ, 24 giờ đều có cửa hàng, bệnh viện, ngay cả bệnh viện thú y cũng luôn mở cửa.
Hắn lần đầu đến chỗ thú y, may mắn có nhiều bảng hướng dẫn trên đường nên rất dễ tìm kiếm. Đến nơi, hắn để nhóc con đang ngủ say trong lòng bàn tay, đóng cửa xe, nhanh chân đi vào tìm bác sĩ.
Mặc dù đang là buổi tối, vẫn có người lập tức đến kiểm tra vết thương cho sóc nhỏ.
“Tiên sinh, thú cưng của ngài bị thương rất nghiêm trọng, tôi phải gọi bác sĩ chuyên môn tới, ngài chờ một chút.” Một nhân viên nhanh chóng bấm gọi nội bộ, sau đó bắt đầu làm hồ sơ bệnh án cho nhóc, cùng với thanh toán viện phí.
Tiếp tân hướng dẫn là một cô gái xinh đẹp, nhìn thấy người đàn ông tuấn lãng thì vô cùng ngạc nhiên, hai má kích động đến đỏ ửng.
A a a a!!! O(≧ O≦)O
Thật kích động, là Hàn tiên sinh đó!!!
Cho đến nay, Hàn tiên sinh luôn được bên ngoài miêu tả là một hung thần ác sát, lãnh khốc vô tình nhưng giờ lại nâng một cục lông trông có vẻ mềm vô cùng, là thú cưng nhỏ cực kì đáng yêu.
Đây đúng là người có lòng nhân từ mà~
Nhất định mọi người đã hiểu lầm hắn rồi!
Tiếp tân cố gắng để bản thân thật bình tĩnh, trước khi cô đến đây làm việc đã được dạy tuyệt đối phải bảo mật thông tin khách hàng, hơn nữa khu này minh tinh cũng rất nhiều.
Trong lòng cô nổi sóng ào ào nhưng trên mặt vẫn mỉm cười chuyên nghiệp, cùng đợi bác sĩ đến.
Thật ra, buổi tối vẫn có một bác sĩ trực ở đây, nhưng cô thấy sóc con bị thương nặng như thế, nên đã gọi cho bác sĩ chuyên khoa tới, lúc này cô vô cùng vui mừng vì đã bấm cú điện thoại kia.
Lỡ như bác sĩ thực tập trị không tốt, không chữa khỏi cho nhóc con thì làm sao bây giờ?
Hàn tiên sinh chắc sẽ đau khổ lắm?
“Bác sĩ Vương đến rồi, mau đến xem con sóc này, nó bị thương rất nghiêm trọng.” Cô thấy bác sĩ đã đến, trong thời gian ngắn nói lại tình trạng của sóc nhỏ.
Bác sĩ chuyên khoa là một người đàn ông gần ba mươi tuổi, tướng mạo nho nhã cao gầy, đeo khẩu trang nên chỉ có thể nhìn thấy một đôi mắt sáng ngời. Anh đơn giản kiểm tra lại vết thương cho sóc con, lập tức nói: “Phần đuôi bị thương đã gãy xương sụn, vết thương có dấu hiệu nhiễm trùng, cần phải phẫu thuật ngay bây giờ.”
Nhóc con vẫn ngủ mơ màng bị tiêm một liều thuốc mê rồi đưa đến phòng phẫu thuật, bác sĩ thực tập cũng đến hỗ trợ.
Tiếp tân mời Hàn tiên sinh tới phòng chờ, cô đem đến một ly nước, thấy hắn vẫn không động đậy, hai tay đan vào nhau ngồi chờ trên ghế.
Cô thật sự rất tò mò, biết không thể trò chuyện với hắn nên liền nói về sóc nhỏ.
“Tiên sinh, thú cưng của ngài là một con sóc đỏ Châu Âu sao, rất hiếm có đi.”
“....” Hắn chỉ lãnh đạm liếc cô một cái.
“...Ah, ngài xem, muốn cùng thú cưng ở chung hòa hợp có thể mua cho chúng vài món đồ, như ổ nhỏ ấm áp, cây giả để leo trèo hoặc đồ ăn vặt, như vậy có thể bồi dưỡng tình cảm với chúng.”
Theo cô gái giới thiệu, ánh mắt hắn dừng lại tại một cái ổ nhỏ chừng bằng chén cơm.
“Cái này rất thích hợp để cho sóc con nghỉ ngơi, chất liệu vô cùng mềm, ngài xem.” Cô nhanh tay lẹ mắt lấy cái ổ nhỏ hắn để ý xuống.
Là một cái ổ màu trắng gạo, bên ngoài được bện bằng dây mây, bên trong lót nhiều lớp bông và vải nhung mềm.
“Còn có cái lồng này, loài như sóc vốn rất hiếu động, hay chạy loạn xung quanh, cái lồng này thích hợp cho nó ở...”
“Không cần.” Hắn lạnh lùng cự tuyệt, giọng nói kia rất lạnh, bầu không khí cũng đột nhiên trầm xuống, cô không biết mình đã nói sai chuyện gì, không thể làm gì khác hơn là im lặng.
Cô không hiểu mình có thể nói sai chuyện gì được chứ?
Hết chương 4. (2/10/2020)
<Edit: Thỏ Cụp Tai>