Nhưng mà bọn họ phát hiện, dường như đã lâu không nhìn thấy cục lông đỏ tiên sinh thật cưng chiều...
Chẳng lẽ bị bỏ rơi rồi?
Hơn một tháng nhóc lông xù kia được tiên sinh cưng như tiểu chủ nhân, lúc nào cũng quan tâm che chở, đột nhiên lại thất sủng, mọi người đều cảm thấy lo lắng.
Nhóc lông xù rất đáng yêu, bộ dáng lúc nào cũng ngơ ngơ ngác ngác, một đôi mắt nhỏ đen như mực, khỏi nói có bao nhiêu đáng yêu. Ngay cả bọn họ không nuôi thú cưng nhưng khi nhìn thấy nhóc luôn mềm nhũn nằm trong lòng tiên sinh, cục lông cực kì ngoan ngoãn, cảm thấy nuôi một con thú cưng như vậy thật không tồi.
Chờ tiên sinh và thiếu niên ăn bữa sáng xong, dì Vương cũng không nhìn thấy cục lông đỏ quen thuộc đâu.
Thật sự bỏ rơi nhóc ấy rồi....
Ngay cả bữa sáng cũng không chuẩn bị cho nhóc, thật sự coi được sao?
“Tiên sinh, có cần chừa lại một phần bữa sáng cho sóc con không?” Dì Vương vẫn rất thích nhóc con kia, thấy nhóc không xuống lầu như mọi ngày, trong lòng dì Vương có chút lo lắng.
Thiếu niên đã ăn uống no nê: “...”
Đột nhiên hơi cảm động, không ngờ có người quan tâm cậu như vậy.
Hàn Thiên Hữu đang định dẫn thiếu niên ra ngoài, sửa sang áo khoác, đầu cũng không quay lại, nâng cằm kéo cà vạt trên cổ.
“Không cần chuẩn bị.”
Cự tuyệt rất rõ ràng, dì Vương há miệng muốn nói thêm hai câu, nhưng cuối cũng vẫn không nói.
Bởi vì tiên sinh dường như không muốn nói chuyện với bà, lực chú ý của hắn đều tập trung ở cái cà vạt trên cổ.
“Em xem giúp tôi xem, có phải cà vạt hơi chật không.” Hắn nói với thiếu niên bên cạnh.
Thiếu niên quay đầu, khuôn mặt nhỏ nhắn lộ vẻ nghi hoặc, tin là thật nhìn về phía cổ hắn, nghiêng đầu qua thật nghiêm túc mà nhìn.
“Em xem xem.” Lần đầu tiên cậu tiếp xúc với cà vạt này, vươn tay kéo cà vạt trên cổ hắn một cái, cảm thấy thật sự chật, bèn kéo ra thả lỏng thêm chút.
“Như vậy được không?” Cậu ngẩng đầu nhìn phía trên, tay còn đặt trên cổ hắn, vừa ngẩng đầu mới phát hiện khoảng cách của bọn họ rất gần, cằm hắn sát ngay trán cậu.
Tư thế này quả thật vô cùng thân thiết mờ ám.
Giống như một đôi người yêu cuồng nhiệt, người nhỏ nhắn đang nhón hôn người cao lớn lạnh lùng.
Trong mắt quản gia và dì Vương chính là hình ảnh như vậy.
“...”
Rốt cuộc là tiểu yêu tinh nơi nào chạy đến?
Giống như mấy kẻ kiều diễm bên ngoài, chỉ biết quyến rũ tiên sinh, nhưng tiên sinh dường như đã bị bỏ thuốc mê, bị tiểu yêu tinh này mê hoặc đến rối tinh rối mù.
Nhìn xem, sóc con chăm sóc đã lâu cũng không quan tâm, ngài có mới nới cũ cũng đừng nhanh như vậy chứ.
“Còn hơi chật.” Ngẩng cằm, rũ mắt xuống, tầm mắt dừng trên khuôn mặt thiếu niên.
Ánh mắt nghiêm túc tập trung nhìn chằm chằm, thiếu niên muốn cự tuyệt cũng không được, hơn nữa với tính cách hay thẹn thùng của cậu, đành phải đỏ mặt ừ ừ lên tiếng, thả lỏng cà vạt thêm một ít.
“Bây, bây giờ đã được chưa?” Cậu có chút bối rối.
Thật ra cậu không sợ hắn, chỉ là đứng ở huyền quan có nhiều ánh mắt nhìn thấy như vậy, làm cho cậu cảm giác vô cùng ngượng ngùng.
Nhưng mà cũng tự trách mình, tại sao hắn vừa nói cậu đã răm rắp làm theo.
Lần sau nhất định phải suy nghĩ kĩ mới được.
Thiếu niên buông tay đứng một bên, nghiêng mặt nhìn cà vạt trên cổ hắn.
“Ừm, tốt lắm.” Hắn rất vừa lòng, khóe miệng nhếch lên độ cong không nhỏ.
“A.” Thiếu niên gãi đầu, nhưng trên đầu có đội mũ, cậu đành phải bỏ tay xuống.
“Đi thôi, có thể xuất phát.” Hắn vươn tay, ý bảo thiếu niên bên cạnh khoác lấy.
“... Ừm.” Nhanh chóng nắm lấy khuỷu tay hắn, cậu cũng không dám nhìn hắn, cúi đầu nhìn mũi chân của mình.
Xe limousine màu đen đậu ngoài biệt thự, không cần đi xa, ngồi vào trong xe, xe này hơi khác với xe hắn đi làm thường ngày.
Trong xe rất rộng rãi, trang trí sang trọng, đồng thời tỏa ra hơi thở của sự giàu có.
Ví dụ như bên trong có trang bị ti vi, đang chiếu phim bom tấn hoành tráng, cảnh tượng vô cùng khí thế.
Hai bên sườn đặt tủ âm tường, có rất nhiều đồ ăn, một ít đồ ăn vặt kẹo ngọt đủ màu sắc, một ít thịt khô thoạt nhìn thật ngon, quả hạch hương vị béo thơm, còn có vô số loại đồ uống hảo hạn.
Còn bên kia là một ít hoa quả, chùm nho trong veo mọng nước, táo thơm ngào ngạt, quả đào hấp dẫn, anh đào mỹ vị...
Đồng thời ở góc xe còn có một tủ lạnh nhỏ.
Vào trong xe, Hàn Thiên Hữu liền gỡ nón trên đầu thiếu niên xuống, “Đừng sợ, ở đây không ai nhìn thấy.”
Thiếu niên ngầm đồng ý hành động của hắn, không đội nón quả thật thoải mái hơn rất nhiều, lỗ tai không cần phải chịu tội.
Lần đầu tiên nhìn thấy khung cảnh trong xe của hắn, thiếu niên tò mò đánh giá bốn phía.
“Tất cả đều chuẩn bị cho em, thích ăn cái gì thì ăn, không phải ngại.” Hắn liếc mắt một cái đã nhìn ra thiếu niên đang lặng lẽ vui mừng, nhưng vẫn cố gắng kiềm chế lại bộ dáng nhảy nhót của mình.
Đồ ăn vặt và trái cây hai bên xe đều dựa theo sở thích của Âu Dương Thiếu Vũ trước đây, đều là những món cậu thường ăn.
Xem ra đây là khẩu vị ăn uống của cậu, đôi mắt hắn hơi trầm xuống, tròng mắt đen phát ra một tia tinh quang, chợt lóe lên.
Hắn quyết định phải tìm hiểu kĩ càng tất cả thói quen sở thích cuộc sống của cậu trước kia.
Ánh mắt thiếu niên sáng lên, đôi mắt quét qua trong xe, cuối cùng chọn một gói cá khô cay to cậu thích ăn nhất.
Loại cá này được chiên qua dầu, mỗi một con chỉ to như ngón tay, xốp xốp giòn giòn, bên ngoài phủ rất nhiều ớt đặc chế, ăn vào vừa tê vừa cay, cực kì đã. Gói cậu cầm trong tay cân nặng cũng đủ, mỗi lần cậu phải ăn đến hai gói to, miệng đều tê rần mới dừng lại.
Hàn Thiên Hữu mở tủ lạnh nhỏ ra, lấy một chai nước và một cái bánh pudding trà xanh đặt lên bàn.
Ánh mắt thiếu niên sáng lên, con ngươi màu đỏ giống như bảo thạch, vô cùng long lanh.
“Cho em phải không?” Thiếu niên vui mừng nhảy nhót, nhìn thấy hắn đưa bánh pudding trà xanh qua, bộ dạng giống y như sóc nhỏ nhìn thấy đồ ăn ngon, toàn bộ lực chú ý đều đặt trên đồ ăn.
“Ừ, cố tình chuẩn bị cho em, trong tủ lạnh vẫn còn vị caramel và bơ sữa, nhưng một ngày em chỉ được ăn hai cái.” Hắn dặn dò nói.
Thiếu niên thành thật gật đầu, hai lỗ tai lông xù to hồng hồng trên đầu cũng phấn khích vẩy vẩy.
Cầm lấy thìa, múc một muỗng bánh pudding màu xanh nhạt đưa vào miệng, trơn trơn lạnh lạnh, là loại bánh pudding cậu thích ăn, thiếu niên ăn ngon không khỏi nheo mắt lại, khuôn mặt nhỏ nhắn cũng phình lên giống như hai cái bánh bao, chẳng khác gì sóc con lúc ăn uống.
Đều nhét đồ ăn vào miệng thật nhiều xong rồi chậm rãi nhấm nháp, thưởng thức, rồi mới nuốt xuống.
Nhìn cậu ăn bánh pudding, hai bên má phồng lên, thịt mập mạp, mềm mềm non non, Hàn Thiên Hữu rất muốn nhéo cậu.
Sau đó hắn thật sự vươn tay nhéo một cái.
Hai má cậu thịt thịt, làn da thật mềm mại, nhéo vào cảm xúc không tệ, hắn nhéo cai ba cái mới buông tay.
“Hả?” Miệng còn ngậm thìa, bánh pudding trong miệng, đôi mắt xinh đẹp tràn đầy sự khó hiểu.
“Anh muốn ăn không?” Cậu thấy hắn đang nhìn chằm chằm vào mặt mình, thật ra là miệng cậu, môi được nước làm dịu ửng lên màu hồng nhạt, cánh môi đầy đặn đường cong rất đẹp, lúc ngậm thìa trông như một miếng anh đào mê người.
Cậu múc một miếng pudding đưa tới trước mặt hắn.
Ánh mắt đen của hắn ngắm nghía đánh giá kĩ cái muỗng kia.
Ăn đồ ăn người khác đã ăn qua...
Dùng lại muỗng thiếu niên đã dùng qua.
Hắn có bệnh sạch sẽ cực kì nghiêm trọng, đối với bánh pudding cậu đưa qua như lâm đại dịch, hắn còn cảm thấy dường như trên cái muỗng kia có dính nước bọt của thiếu niên...
Chậc, nước bọt.
Hắn hơi nhíu mày, cố gắng để mình không nghĩ tới, cúi đầu há miệng ngậm muỗng bánh pudding thiếu niên đưa qua.
Loại đồ ngọt trẻ con thích ăn này trước đây hắn từng nếm qua, sau đó cũng không đụng vào nữa, giống như vĩnh viễn cách biệt.
Bánh pudding rất mịn, ngậm trong miệng có mùi trà xanh, cảm giác ngọt ngấy thấm vào đầu lưỡi.
Rất ngọt, còn lạnh lạnh.
Bánh pudding dính nước bọt, không có như suy nghĩ hương vị sẽ thật tệ, ngược lại còn rất ngon, ngọt ngào không tệ chút nào, hiện tại chút mâu thuẫn trong lòng hắn về chuyện này biến mất sạch sẽ.
Hắn nhìn thoáng qua thiếu niên đang ăn uống ngon lành, tầm mắt không thể khống chế nhìn vào môi đối phương.
Chỗ này hẳn là ăn ngon lắm.
Hắn nghĩ trong lòng như vậy.
Thiếu niên cảm nhận được ánh mắt hắn, xoa xoa khóe miệng, khó hiểu hỏi: “Làm sao vậy, trên mặt em có phải dính cái gì...”
“Ừ, tôi lau cho em.” Hắn trợn mắt nói dối, không chớp mắt bình tĩnh vô cùng.
Một tay nâng cằm của thiếu niên, ngón cái đặt trên môi cánh hoa hồng nhuận no đủ, kỹ càng vuốt qua khóe môi trơn bóng một chút, nhẹ nhàng lướt qua giống như vừa thật sự lau cái gì đó.
Qua lại hai lần mới buông tay.
“Được rồi, đã lau sạch.” Hắn tiếp tục nói như vậy, thu tay cúi đầu, ánh mắt trầm xuống dừng ở ngón tay mình.
Ngón cái và ngón trỏ xoa vào nhau, vuốt ve, hồi tưởng lại cảm giác vừa rồi.
Lần sau tìm cơ hội thích hợp, nhấm nháp cái miệng nhỏ nhắn hồng nhuận của em ấy một chút, xem liệu có phải cũng ngọt giống bánh pudding hay không.
Không hề biết chính mình đã bị đại sói xám nhìn chằm chằm, mĩ thiếu niên chẹp chẹp ăn xong cá khô cay, sau đó ăn thêm một cái bánh pudding trà xanh, rồi mới dựa vào Hàn Thiên Hữu ngồi xuống, xem phim trong xe.
Bầu không khí thật không tồi.
Mấy chục phút sau, xe limousine màu đen dừng ở một vùng ngoại thành cảnh sắc hợp lòng người, nơi này cây xanh bóng râm dày đặc, cây cối chăm sóc thật tươi tốt, đường phố rộng rãi, hai bên đường đều là vài nhà hàng quán ăn.
Nơi này so với nội thành phồn hoa còn đắt hơn, tới đây thường là để nghỉ dưỡng thư giản, hưởng thụ mỹ thực độc đáo, hưởng thụ cuộc sống thôn quê chân chính.
Bây giờ không phải cuối tuần hoặc giờ tan tầm, bởi vậy khá ít người, lại thuận lợi cho hắn và cậu.
Nhân viên phục vụ quán ăn mời hai người vào phòng riêng, lái xe và vệ sĩ ở bên ngoài.
Phòng riêng yên tĩnh, ánh đèn ấm áp làm cho người ta cảm thấy thật thoải mái.
“Tiên sinh, có muốn mang món ăn ngài đặt lên bây giờ không?” Phục vụ mỉm cười hỏi.
Còn chút nữa mới đến giờ ăn cơm.
“Ừ.” Hắn gật đầu.
Phục vụ rời đi, đóng cửa lại, Hàn Thiên Hữu bật công tắc trên vách tường, đèn màu cam trong phòng tắt hết, ở trên bàn ăn trong phòng chỉ còn một ngọn đèn nhu hòa màu trắng ở giữa.
Ánh đèn khá sáng, từ trên xuống hoàn toàn bao phủ người ngồi phía trước bàn ăn.
Thiếu niên của hắn ngồi trước bàn tròn, hai tay nâng má, chống trên mặt bàn, đang dùng đôi mắt như bảo thạch lóe sáng động lòng người nhìn hắn.
Trước mặt thiếu niên bày một bình hoa nhỏ lịch sự tao nhã, trong bình cắm mấy đóa hoa tươi màu đỏ, vừa mới cắt xuống vẫn còn bọt nước.
Đèn, hoa, thiếu niên.
Người so với hoa còn đẹp hơn.
Hắn rất vừa lòng đối với quán ăn này.
Trước tiên bưng các món ăn ngon lên, chờ sắp xếp hoàn chỉnh, nhân viên phục vụ rời đi, Hàn Thiên Hữu khóa trái cửa phòng ăn.
“Có thể cởi áo choàng bên ngoài xuống.” Hắn nói, vươn tay cởi áo xuống cho thiếu niên, lúc cởi áo choàng xuống cậu đang ngồi bên cạnh hắn, bộ quần áo vẫn khá hiện đại, nửa người trên không khác mấy với quần áo bình thường.
Tóc ánh nâu, bình thường không thấy rõ ràng, bây giờ có đèn chiếu vào màu sắc mới hiện lên.
Trên đầu cậu có một đôi lỗ tai lông xù, vành tai phấn hồng, lắc lư đong đưa theo động tác của cậu.
Đồ ăn trên bàn đa số đều là món cậu thích, còn có thêm một số món đặc sắc tiêu biểu của quán ăn.
“Thế nào? Thích không?” Hắn hỏi thiếu niên bên cạnh.
Cậu dùng sức gật đầu, ánh mắt nhìn thẳng tắp phía trước mặt, kia là ếch xào sả ớt rải đầy tiêu ớt cay, nước bọt lan tràn.
“Ừm ừm, rất thích.”
Hắn chỉ mấy món ăn khác trên bàn.
“Đây là thịt nướng, hương vị hẳn là không tệ lắm, một lát em thử xem, còn này là món mới nhất ở đây, được khá nhiều người yêu thích, gọi là ngưỡng vọng tinh không.”
Theo sự giới thiệu của hắn, ánh mắt thiếu niên đặt trên một xiêng màu vàng ruộm óng ánh, thịt dê nướng thơm ngon, sau đó là một mâm vụn đá lạnh, bên trên đặt những con tôm trứng đỏ rực trong suốt.
Trứng tôm trang trí rất đặc biệt, mỗi con đều cắm đuôi xuống nước đá, đầu hướng lên trên, một hàng sắp xếp ngay ngắn nằm sát vào nhau, mắt tôm trứng chỉ lớn hơn hạt mè một chút nhìn thẳng lên trời, từng hàng từng hàng trông như bọn chúng đang nhìn lên ngắm sao.
Bên cạnh mâm có một cái chén hình vỏ sò màu lam, trong đó là kẹo đường hình ngôi sao nhỏ, màu sắc đa dạng cực kì xinh đẹp.
Đúng là tên nhìn lên sao trời.
Vị trứng tôm thật không tồi, không biết có phải được ướp lạnh hay không, thịt tôm rất tươi, chắc thịt, ăn vào có một loại hương vị khác.
Ăn uống ngon miệng, thiếu niên có hơi khát nước, ở một bên, Hàn Thiên Hữu chỉ ăn tượng trưng vài miếng, phần lớn thời gian đều ngồi nhìn cậu ăn, lúc thiếu niên phát hiện hắn không ăn, hắn mới ăn thêm mấy ngụm.
Thật ra thức ăn rất ngon, tuy hắn không phải người quan trọng chuyện ăn uống, nhưng mà nhìn thiếu niên ăn ngon miệng như vậy, hắn cảm thấy món ăn không hấp dẫn thế nhưng cũng trở nên thật hợp khẩu vị.
Có lẽ là do ăn cùng với cậu?
Nhìn thiếu niên vài lần hắn có thể ăn thêm một chén cơm. Thấy cậu khát nước, hắn lấy rượu vang đỏ đã sớm chuẩn bị ra, mở nắp rót một ly đưa tới tay thiếu niên.
“... Đây là rượu mà, em muốn uống nước lọc.” Cậu có chút khó xử.
Cậu thật sự xứng đáng là cục cưng ngoan ngoãn, trước kia đi học cùng bạn khác đi karaoke, đôi khi sẽ uống rượu, cậu vẫn kiên trì không uống.
Ở nhà càng không dám uống, bởi vì Âu Dương Chấn Vũ không uống, ông ta còn nói uống rượu làm hỏng việc, sẽ gặp rắc rối. Mà mẹ cậu cũng nói với cậu như vậy, không nên uống, cũng không thể uống.
Thiếu niên nhớ lời này rất rõ ràng.
Cậu kiên quyết không dính một giọt rượu.
Chất lỏng đỏ sậm rót vào ly thủy tinh, dưới ánh sáng đèn trông giống như màu cánh hồng.
Hắn cầm ly trong tay đặt trước mặt thiếu niên, cũng tự rót cho mình một ly, buông chai rượu, hắn cầm ly rượu lên, nâng ly với thiếu niên vẫn đang sững sờ.
“Uống một chút cũng không sao, rượu này độ cồn không cao, không khác với bia lắm.” Hắn nói với cậu như thế, bản thân nhấm nháp một ngụm trước.
“Hương vị không tồi.” Hắn nói như vậy.
Thiếu niên do dự cầm ly rượu, nhìn chất lỏng màu đỏ có chút khó khăn.
“... Nhưng mà... nhưng mà em chưa từng uống rượu, nếu uống say thì làm sao bây giờ?” Thiếu niên thật buồn rầu.
Cậu nhìn thoáng qua trên bàn, không có nước trái cây cậu muốn uống, hoặc là nước đóng chai.
Phải uống thật sao?
Nhưng mà cậu không biết uống rượu.
Thiếu niên chưa từng uống rượu phát sầu, trước giờ cậu đều là bé ngoan nghe lời cha mẹ, đối với đồ vật này nọ chưa từng dám dính vào.
“Chỉ uống một chút, nếm thử thôi, rượu đỏ vị cũng không tệ lắm, độ cồn thấp, đối với người chưa từng uống rượu như em mà nói, chắc là có thể chịu được.” Hắn không ngừng cổ vũ thiếu niên, từng bước dụ dỗ cậu.
Giống như lão thợ săn đầy kinh nghiệm, đứng bên cạnh bẫy rập chờ đợi con mồi rơi vào.
“... Vậy, em thử uống một chút, một lát anh phải kêu phục vụ đem nước lọc tới, em có hơi khát nước.” Cậu hé miệng, cuối cùng bưng ly rượu đỏ thoạt nhìn quả thật rất mê người.
Thật ra cậu cũng tò mò, rốt cuộc rượu có vị thế nào.
Uống có ngon không?
Nói cách khác tại sao có nhiều người si mê loại đồ uống này?
Đôi mắt đen của Hàn Thiên Hữu trầm xuống, hắn nhấp một ngụm rượu trong ly, giọng nói có chút khàn khàn, vốn dĩ giọng nói của hắn cũng khá trong trẻo nhưng lạnh lùng, bây giờ mang theo một chút trầm thấp, đúng là sự gợi cảm hiếm có.
“Ừ, em yên tâm, cho dù có uống rượu thì vẫn còn có tôi.” Hắn nhẹ giọng nói nhỏ, giống như tình nhân ngọt ngào thì thầm với nhau.
“Ừm...” Nghe hắn nói như vậy, thiếu niên dường như cũng yên tâm hơn, bưng ly rượu đỏ hớp một ngụm to.
Vị của rượu vang...
Có chút vị chát, hơi ngọt ngọt, thật ra không ngon như tưởng tượng nhưng cũng không khó uống, nhưng mà uống xong rồi cậu cảm thấy dạ dày hơi nôn nao, trên mặt có hơi nóng.
“Thế nào? Hương vị ra sao...”
Thiếu niên đau đầu suy tư một hồi, cậu chưa từng uống rượu vang, cũng không biết nên thưởng thức nó thế nào mới đúng, nghe người khác nói phải nhấp một ngụm nhỏ, đầu lưỡi tỉ mỉ nếm mới có thể cảm nhận được vị ngon của rượu. Nhưng mà cậu vừa ực một hơi, thô lỗ như trâu ăn mẫu đơn, rốt cuộc có vị ra sao cậu cũng không rõ ràng.
Rượu đỏ hắn chọn chắc là không kém, uống rồi không có cảm giác tệ, thật ra sau đó có chút cảm giác ngọt nhẹ, khoang miệng còn vươn lại ít mùi thơm.
“... Cũng không tệ lắm.” Cuối cùng thiếu niên đưa ra nhận xét như vậy.
Hắn gật đầu, dùng đũa gắp cho cậu ít thức ăn đặt vào chén, sau đó lại rót vào ly của thiếu niên một ít.
“... Em, em uống một ly là đủ rồi.” Nhìn thấy hắn tiếp tục rót rượu cho mình, thiếu niên có hơi không muốn.
“Được rồi, chỉ uống ly này nữa thôi.” Dừng lại động tác rót rượu, hắn buông chai rượu nâng ly chạm vào ly của thiếu niên.
Rất nhanh thiếu niên đã uống hết ly rượu, sau khi uống khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, con ngươi trong suốt ngập nước như ruby, cậu vẫn tiếp tục ăn uống nhưng động tác đũa chậm lại không ít, lúc nói chuyện với hắn chỉ nhìn thoáng qua, cúi đầu suy tư một hồi mới trả lời.
“Cục cưng say rượu rồi sao?” Thỉnh thoảng hắn nhấp một ngụm rượu, mở miệng hỏi nhóc con của hắn.
Trong miệng thiếu niên còn cắn trứng tôm, ánh mắt mơ hồ ngơ ngác nhìn Hàn Thiên Hữu, gật gật đầu nhưng miệng lại nói: “Em không có say.”
“...”
Xem ra là say thật rồi.
“Vậy cục cưng muốn uống tiếp nữa không? Uống một ít cũng không có việc gì, ở đây còn có tôi.” Hắn hứng thú nhìn thiếu niên đang ngơ ngác.
Cậu tỉnh tỉnh mê mê gật đầu, dường như cảm thấy lời nói của hắn rất đáng tin cậy, hắn nói chuyện cũng coi như có lí, cậu nhìn ly rượu trống trơn trước mặt, rồi bỗng khoa tay múa chân một hồi.
“Em có thể uống thêm một chút, chỉ nhiều như vầy.” Cậu dùng ngón tay đo độ cao của bụng ly rượu.
Chưa hết, cậu còn bồi thêm một câu.
“Nếu em uống say anh phải dẫn em về nha, em không biết đường.”
Này hoàn toàn đúng ý đồ của Hàn Thiên Hữu.
“Được.”
Tuy vậy lúc này hắn không rót rượu đỏ vào ly của cậu nữa, mà là không ít nước lọc.