CHƯƠNG BA TÁM
Hộp điểm tâm trong tay Hạ Hầu Lan rơi cộp xuống đất, trong đầu hắn vảng vất chỉ còn những lời Vong Nguyệt vừa nói… Dịch Thủy đã chết, tiểu nô lệ của hắn đã chết… hắn đã trút hơi thở cuối cùng…
Làm sao… làm sao có thể?? Hắn còn phải đợi mình đến đón, còn phải cao ngạo hất đầu, phải dùng đôi mắt trong suốt bất khuất liếc nhìn mình, phải ngang ngạnh trả lời mình bằng giọng bướng bỉnh…
Mà mình, mình còn muốn thấp thấp cúi đầu một chút, hảo hảo cầu hắn tha thứ. Vạn nhất thỉnh cầu không xong, nhất định phải ở trước mặt đại chúng nô lệ tuyên bố hắn là Vương phi của mình; nói cho hắn biết mặc kệ gian nan cỡ nào mình đều khả dĩ vượt qua hết… cùng lắm là không làm Vương gia nữa cũng đã sao.
Muốn nói hắn nghe chính mình đã hiểu lầm hắn, nhầm tưởng hắn là kẻ tham lam ích kỷ… giờ mình sẵn sàng vì bụng dạ tiểu nhân ấy mà bồi tội…
Muốn nói với Dịch Thủy rằng thực sự những ngày không có hắn mình không sao chịu đựng nổi…
Muốn nói với hắn… rất nhiều… rất nhiều; bao nhiêu điều trước đây vì tự cao thân phận mà không chịu mở miệng, tất cả đều muốn nói cho hắn biết…
Thế nhưng… thế nhưng Vong Nguyệt nói Dịch Thủy chết rồi, nàng nói Dịch Thủy không thể trở lại nữa. Tiểu nô lệ một mình nhận hết mọi ủy khuất của hắn… rốt cuộc đã không còn cơ hội oán giận hắn nữa rồi…
“Không… không phải như vậy, không thể nào như vậy. Vong Nguyệt, ngươi gạt Bản vương, là ngươi gạt ta đúng không? Dịch Thủy hắn vẫn hận ta, nên hắn… hắn bảo ngươi nói bậy, vì hắn không chịu tha thứ cho ta. Phải rồi, đúng là thế, nhất định là thế rồi… ta phải đi tìm hắn… Ta phải lập tức đi tìm hắn…”
Hạ Hầu Lan đờ đẫn ngồi thụp xuống quờ quạng nhặt hộp điểm tâm đã vung vãi dưới đất, nhưng hai cánh tay run rẩy dù cố bao nhiêu lần cũng không sao nhấc lên nổi.
Gương mặt Vong Nguyệt méo mó thành một nụ cười xem ra còn khó coi hơn cả khóc: “Vương gia đi tìm hắn cũng được, bất quá nên đi nhanh một chút. Ta vốn đã xin bọn họ từ từ hãy mai táng Dịch Thủy, hòng cho ngươi được nhìn mặt hắn lần cuối. Thế nhưng cha mẹ Dịch Thủy nói rằng Vương gia cao cao tại thượng, đời nào đến nhìn một nô lệ đã chết. Họ còn nói lúc Dịch Thủy chết oán khí nặng lắm, chỉ sợ hóa thành lệ quỷ, tác quái mọi người, càng sợ tổn hại đến cả Vương gia… thế nên, chưa chắc bọn họ chịu nghe theo lời ta dặn.”
Hạ Hầu Lan lập tức minh bạch, Dịch ông Dịch bà nhất định biết Dịch Thủy hận mình, họ cố ý nói những lời ấy là muốn ngăn mình tới nhìn hắn. Họ không muốn để kẻ từng phụ lòng Dịch Thủy có mặt hại vong linh hắn bất an… bọn họ oán hận mình nhưng không dám nói.
Toàn thân hắn toát mồ hôi lạnh, những người đó nói là sẽ làm… bọn họ sẽ không để hắn được gặp Dịch Thủy. Không! Không được, hắn phải gặp Dịch Thủy, hắn phải đến với Dịch Thủy của hắn… mặc kệ hắn có hóa thành lệ quỷ, mình cũng tình nguyện đem sinh mạng cho hắn định đoạt.
Hạ Hầu Thư lẳng lặng tiến lại, khẽ nói: “Vương gia, ngựa đã chuẩn bị rồi…”
Vừa nghe đến đó, Hạ Hầu Lan đã chạy vọt ra ngoài, cũng chẳng buồn trở lại cáo từ Hoàng thượng, hắn chỉ cuống cuồng nhảy lên Tuyệt Trần* phi đi. Hạ Hầu Thư vừa hoàn hồn đã quýnh quáng tay chân lôi Vong Nguyệt lên ngựa đuổi theo, cũng chẳng kịp phân trần dặn dò gì lại.
…
Ngựa phi từ rất xa chợt nghe vọng tới tiếng khóc than thê thiết đến tái lòng, loáng thoáng là giọng người mẹ già khóc gọi tên nhi tử; vừa đến tai đã biết nỗi đau đớn phát ra từ tận tâm can, rốt cuộc tia hy vọng cuối cùng của Hạ Hầu Lan cũng theo đó mà đứt đoạn.
Thân thể hắn một phen chao đảo, suýt chút nữa té xuống ngựa. Vong Nguyệt cưỡi ngựa bên cạnh vội la hoảng lên:
“Không phải! Bọn họ muốn đem Dịch Thủy đi chôn cơ, đây không phải nhà hắn!”
Vừa nghe tiếng nàng, Hạ Hầu Lan lại càng nóng ruột, bạt mạng thúc ngựa phi nước đại, thoáng chốc đã tới làng Dịch Thủy. Vừa đến nơi chỉ thấy hơn chục nô lệ đứng vây quanh một mộ phần mới đào, bắt đầu xúc đất tát xuống.
“Dừng tay! Dừng tay cho ta…” Hạ Hầu Lan tan nát ruột gan, lảo đảo bước đến, không nói không rằng giật lấy xẻng trong tay người nô lệ… nhìn xuống đã thấy mộ đang tát dở chừng, trên mặt Dịch Thủy cũng phủ đầy đất cát rồi.
Đến lúc này Hạ Hầu Lan rốt cuộc hoàn toàn tuyệt vọng, Dịch Thủy của hắn… thực sự thực sự đã chết, mang theo tột cùng oán hận… cứ thế đoạn tuyệt tất cả với hắn… từ nay về sau Âm Dương hai đường.
Một búng máu uất nghẹn phun trào khỏi miệng, nhiễm đỏ một mảng cẩm bảo; bên tai Hạ Hầu Lan như nghe thấy tiếng thét kinh hoảng của Hạ Hầu Thư, nhưng thần trí hắn tựa mê tựa tỉnh… đờ đẫn thả người nhảy xuống giữa huyệt mộ.
Cẩn cẩn dực dực bế Dịch Thủy lên từ đống đất cát; như thể đang nâng niu trên tay một viên trân châu vạn niên, hắn dịu dàng lau phủi bụi bặm trên người Dịch Thủy, lại đan mười ngón tay vào mái tóc đã bám đầy đất cát âu yếm chải vuốt, ôn nhu nói: “Ngày lạnh thế này, ngươi sao lại chỉ mặc y phục đơn bạc như vậy? Quả nhiên không có ta bên cạnh, ngươi cũng chẳng chịu săn sóc bản thân.”
Hạ Hầu Thư trợn mắt kinh hãi, Vương gia lẽ nào phát điên rồi? Dịch Thủy rõ ràng là người chết, làm sao lại dịu dàng nói chuyện với hắn thế kia??
Đột nhiên một thiếu nữ từ trong đám nô lệ bước ra, cúi nhìn Hạ Hầu Lan bằng đôi mắt đã khóc sưng mọng như trái đào, nói:
“Vương gia không cần làm quá như vậy, ca ca ta ngày trước cũng chính vì sự săn sóc vuốt ve này của người mà mê đảo tâm trí, rốt cuộc hối tiếc một đời. Đến tận thời khắc cuối cùng, hắn còn còn thét lên…”
Cô bé còn đang nói đã bị lão nhân đứng đó quát lên bắt ngưng lại: “Con nhỏ này! Nói bậy gì thế!? Trước mặt Vương gia ngươi cũng dám làm càn sao?!”
Lão nhân nói xong liền dùng tẩu thuốc cũ kỹ gõ gõ đầu Dịch Châu, quả nhiên Dịch Châu nín lặng không dám lên tiếng nữa.
“Hắn hét cái gì? Nói cho ta biết, hắn hét cái gì?”
Hạ Hầu Lan không ngẩng đầu lên, hai tay vẫn tẩn mẩn chải vuốt mái tóc đã rối bện thành từng búi của Dịch Thủy, giọng hắn vang lên tràn ngập bi thương đau xót… Lại dường như vì đã thống khổ tột cùng mà biểu đạt ra thành một sự bình tĩnh đến u tịch.
Một hồi lâu sau không nghe được tiếng trả lời, rốt cuộc hắn ngẩng đầu lên, ánh mắt thất thần dừng lại trên khuôn mặt Dịch Châu, lẩm nhẩm hỏi:
“Dịch Châu, nói cho ta biết. Ca ca ngươi trước khi chết thét lên cái gì?”
Những lời này từng chữ từng chữ thoát ra khỏi miệng hắn, như thể mang theo một áp lực tới nghẹt thở khiến người khác vô phương cự tuyệt.
——-
*Tuyệt Trần: tên con ngựa Hạ Hầu Lan cưỡi.
;__; nói thiệt là mình tính chờ xong cả chương 39 mới post luôn 3 chương, vì mấy khúc này đọc một lèo vẫn hơn… ọ__ọ ~~ cơ mà cũng sắp xong chương 39 ồi :”) ~ cho xụt xịt luôn một thể TT^TT
~***