Nam Nô

Chương 40: Chương 40




CHƯƠNG BỐN MƯƠI

Lúc này đừng nói Hạ Hầu Thư hay Vong Nguyệt, mà ngay cả Dịch ông, Dịch bà lẫn Dịch Châu tuy không dám công khai thể hiện nhưng trong lòng vẫn cực kỳ oán hận Hạ Hầu Lan; tất cả đều bị dọa đến hồn phi phách tán.

Đường đường một Vương gia, lại là kẻ trong tay thâu tóm thực quyền chính sự Tuyết Duyên quốc… giờ lại khăng khăng đòi chôn cùng một nô lệ???

Tội… tội danh này… dù có tru di cửu tộc, không, tru di thập bát tộc cũng không bồi nổi a. Giờ có bảo đều tại Hạ Hầu Lan cam tâm tình nguyện chăng nữa, nhưng Hoàng thượng vốn luôn luôn ỷ lại Vương thúc nhất định cũng sẽ không buông tha bọn họ.

Ngay lập tức, tất cả nô lệ quanh đó đều nhất tề quỳ xuống, khóc lớn cầu xin Vương gia nghĩ lại. Cả Hạ Hầu Thư và Vong Nguyệt cũng mặc kệ tôn ti trên dưới, cùng lúc nhảy xuống huyệt mộ, một người cắn răng cố giật lấy thân thể Dịch Thủy đang bị Hạ Hầu Lan gắt gao siết chặt, một người cố sức lôi kéo hắn lên. Thế nhưng hai người bọn họ đâu phải đối thủ của Hạ Hầu Lan, thành ra trì kéo nửa ngày, Vương gia vẫn sừng sững bất động, không một li suy suyển. Thậm chí đây còn vì Hạ Hầu Lan lúc này tâm đã chết lặng, mặc kệ bọn họ tùy ý nháo động, bằng không chỉ sợ hắn một chiêu phóng ra, cả hai người kia đều bị đánh bay rồi.

Ngay lúc hỗn loạn nhất, bỗng một thanh âm lạnh lùng, lại pha lẫn giận dữ vang lên:

“Hồ đồ, quả thực hồ đồ. Hạ Hầu, ta biết ngươi hổ thẹn với nô lệ kia, nhưng ngươi dám cứ thế này vứt bỏ trọng trách trên người, ta quyết không cho phép.”

Hạ Hầu Thư và Vong Nguyệt lập tức ngẩng đầu lên, đích thị Du Liễm đã tới. Hai người không khỏi vừa mừng vừa sợ, nhất tề kêu lên: “Quốc sư đại nhân! Cầu xin ngài cứu Vương gia!”

Nguyên lai Du Liễm lúc đó cũng có mặt ở Sơn Sắc hiên, nhác trông thấy Hạ Hầu Lan thất hồn lạc phách quất ngựa phóng đi, lập tức ngờ có chuyện bất thường. Hắn vốn biết chuyện Hạ Hầu Lan và Dịch Thủy, lúc sau lại thấy Hạ Hầu Thư và Vong Nguyệt cuống cuồng đuổi theo, ngờ ngợ nhớ tới thái độ của Vong Nguyệt ban nãy đến trước cửa, lại cả cuộc trò chuyện lần trước của hắn với Hạ Hầu Lan; trong lòng Du Liễm đã đoán được bảy tám phần.

Không dám chậm trễ thêm khắc nào, Du Liễm vội đòi một con ngựa rồi nhanh chóng đuổi theo hướng ba người kia. Hắn vốn không biết đường, nhưng may trang phục của Vương gia nổi bật, nên vừa đi vừa cố công hỏi thăm cuối cùng cũng tới được đây. Đến nơi chỉ thấy trên sườn núi người đứng vây hàng lớp, nghe ngóng một hồi mới biết Hạ Hầu Lan thương tâm tới mức đòi tự tử theo Dịch Thủy, Du Liễm không khỏi vừa kinh hãi vừa tức giận, vội vàng len vào lớn tiếng trách mắng.

Hạ Hầu Lan nghe giọng hắn mới nhúc nhích ngẩng đầu, vừa thấy Du Liễm, hắn lộ ra một nụ cười thê lương, mệt mỏi nói:

“Du Liễm, quẻ thuật của ngươi thực đúng lắm… ải tình này ta thực sự qua không được rồi. Quốc sự và Hoàng thượng… ta đành giao phó cho ngươi. Ngươi nói ta nhu nhược cũng được, càn quấy cũng được… Giờ ta như người một đời tỉnh mộng, thân phận địa vị cái gì, quân tử tiểu nhân cái gì… tất thảy đều thật nực cười. Ta thực muốn, ta duy nhất muốn… chỉ có người trong lòng ta này thôi. Đã không còn hắn, ta sống trên đời cũng chẳng còn vui thú hay ý nghĩa gì nữa.”

Hạ Hầu Thư nghe thế lập tức khóc lớn: “Vương gia, người không thể như vậy được… Người nghĩ thoáng ra một chút đi mà, chỉ ít lâu nữa người sẽ quên được Dịch Thủy thôi…”

Du Liễm khoát tay ngăn hắn tiếp tục kêu khóc rồi nhàn nhạt nói:

“Hắn dù còn sống, nhưng tâm đã chết rồi. Thể xác còn đây mà hồn phách đã ly tán. Ngươi há khuyên nhủ được hay sao? Ai… Hạ Hầu Lan a Hạ Hầu Lan, tưởng không được ngươi một đời anh hùng, cuối cùng trốn chạy không thoát ải ái tình. Ngươi… Ai~~… ngươi rốt cuộc đến trái tim cũng đánh mất rồi.”

Du Liễm vừa nói xong, lập tức trên sườn núi tiếng kêu than vang động đất trời, chúng nô lệ vừa van khóc vừa cuống cuồng dập đầu, cầu xin hắn cứu mạng. Du Liễm cũng hiểu rõ, nếu Hạ Hầu Lan thật chết ở nơi này, Hoàng thượng tất sẽ đùng đùng giận cá chém thớt, tất cả trút lên đầu đám nô lệ vô tội này.

Thế nhưng nhìn tình trạng Hạ Hầu Lan lúc này, lòng hắn càng rõ sự đã vô phương vãn hồi rồi. Chỉ còn biết ôm đầu phiền não, thầm nghĩ đến tột cùng nô lệ kia là loại người gì, làm sao lại khiến Hạ Hầu Lan si mê đến mức ấy. Du Liễm đau đầu hướng mắt nhìn Dịch Thủy đang nằm trong lòng Hạ Hầu Lan, vừa nhìn qua, hắn chợt nhíu mày, lại quay sang hỏi Vong Nguyệt đang đứng bên cạnh:

“Hắn chết lúc nào vậy?”

Vong Nguyệt vừa nức nở vừa đáp: “Đêm qua lúc ta tới nơi, Dịch Thủy đã tắt thở rồi. Khi ấy bi thương vô cùng, còn lòng dạ nào để ý thời gian…”

Dịch Châu nãy giờ vẫn sợ hãi len lén nhìn Quốc sư đại nhân, lúc ấy mới lúng búng lên tiếng:

“Ca ca ta… ca ca ta mất giờ Sửu đêm qua.”

Vừa nghe thế Du Liễm vội vã hỏi dồn: “Là sáng sớm nay sao?? Tức là từ lúc hắn chết tới giờ chưa quá mười hai canh giờ phải không???”

Dịch Châu rụt rè gật đầu, lập tức liền thấy chân mày Du Liễm giãn ra, hắn ha hả cười phá lên: “Thật là! Sao các ngươi không nói sớm?!” Lại giơ chân đá đá bên vai Hạ Hầu Lan:

“Hạ Hầu, lên đi. Quả nhiên ta bảo ngươi ngày thường ra dáng đệ nhất thiên hạ, tới khi gặp chuyện của chính mình lại thành ra xuẩn ngốc cũng không sai. Không lẽ đúng là càng một mực quan tâm càng thêm rối? Thành ra bao nhiêu lời ta từng dặn ngươi, ngươi đều quên sạch sẽ sao?!”

***

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.