(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
CHƯƠNG 111
Giao Dịch Đã Thành
.
.
“Ngọc Băng, còn nhớ lý do Lưu Đan theo ta không?” Mạc Tuyệt bán tựa vào nhuyễn tháp, nhướn mi, hỏi.
Ngọc Băng cẩn thận nhớ lại, nói: “Lúc đó, dường như là năm đầu tiên hắn vào phủ thái tử, hắn đã tới tìm công tử!”
Mạc Tuyệt từ từ nhớ lại. Năm đó tuy là đã sang xuân, nhưng tiết trời vẫn rất lạnh. Lưu Đan mặc chiếc áo đơn đứng trước điện của y. Khi đó, ngoài Chúc Liên ra, Mạc Tuyệt chẳng quen biết với một nam thiếp nào của Kha Phượng Viêm nữa cả. Giờ ngẫm lại, mới đầu Lưu Đan được tuyển làm nam phi cho tiên hoàng, nhưng tiên hoàng lại thưởng hắn cho Kha Phượng Viêm. Lúc vào phủ thái tử, hắn cũng chỉ được sủng một lần, vào đêm tân hôn.
“Còn nhớ khi đó Lưu Đan đã nói gì không?” Một khi nhớ lại chuyện cũ, Mạc Tuyệt lại thấy đau đầu.
“Hắn nói, thứ hắn cần không phải là thái tử sủng ái hắn, mà chính là nhà hắn được rửa sạch hàm oan!” Ngọc Sương ở cạnh bên nói.
Đúng vậy, Mạc Tuyệt không thể quên nam tử áo xám đứng trong gió lạnh nhìn mình bằng đôi ngươi trong suốt và nói với y một câu rất kiên định.
“Thái tử sẽ không sủng ái ta, ta cũng sẽ không tranh sủng. Ta chỉ cần một cơ hội rửa sạch hàm oan cho người nhà của mình và cơ hội đó, chỉ người mới có thể cho ta!”
Sở dĩ Mạc Tuyệt hứa với hắn cũng là vì đôi mắt tuyệt đẹp ấy. Khi bị đôi mắt ấy nhìn, chắc là chẳng ai đành lòng cự tuyệt. Lưu Đan là một người ôm hoài bão lớn, Mạc Tuyệt chỉ tiến cử hắn với Kha Phượng Viêm vài lần, mà hắn đã thành tâm phúc của Kha Phượng Viêm. Sau khi Kha Phượng Viêm lên ngôi, Lưu Đan cũng dùng quyền lực trong tay mình, rửa oan cho gia tộc.
Trong ấn tượng của người ta, Lưu Đan là một người hay thẹn thùng, vừa uống chút rượu đã đỏ mặt. Nhưng Mạc Tuyệt biết, đó chẳng qua là biểu hiện giả dối mà thôi. Lưu Đan che giấu bộ mặt thật dưới chiếc mặt nạ thư sinh thẹn thùng, bí mật tỏa ra ánh sáng của mình.
Nhưng, thứ có thể giấu chỉ là nét mặt, còn đôi ngươi thu thủy ấy lại không thể trở về như lúc ban đầu. Đôi mắt ban đầu ấy giờ đã vẩn đục, bất luận có uống say bao nhiêu, cũng chẳng thể trở về màu trong suốt như năm nào nữa.
Thời gian rèn luyện con người, đến cả Mạc Tuyệt cũng sắp quên mất đôi mắt ấy. Không ngờ, nhiều năm về sau, lại để y gặp lại một đôi mắt càng sâu thẳm hơn – Vị Nhi.
“Công tử, Thương trang chủ đưa thiếp mời tới!” Ngọc Băng đưa qua một cái thiếp mời.
Mạc Tuyệt nhận lấy, lật xem, thì ra là Thương Tử Nguyệt hẹn y đêm nay bàn chuyện.
Mạc Tuyệt nhìn sắc trời, vẫn còn sớm, chi bằng thừa dịp này chuẩn bị một chút, thành hay bại cũng tại đêm nay thôi.
Tuy y không muốn gặp lại Kha Phượng Viêm, nhưng một số chuyện của hắn vẫn khiến y lo nghĩ. Mạc Tuyệt nhắm hai mắt lại, lòng y trở nên lạnh nhạt rất nhiều. Có một số việc chính là như vậy, bởi vì khoảng cách, bởi vì năm tháng mà từ từ biến chất. Nhưng điều mà y vẫn muốn giúp hắn, chính là thống nhất thiên hạ. Sau đó… sau đó thì thế nào? Mạc Tuyệt mở to mắt ra.
Sau khi thống nhất thiên hạ, y sẽ thế nào?
——–
“Mạc công tử, mời!” Thương Tử Nguyệt vẫn nở nụ cười ôn hòa, dẫn Mạc Tuyệt tới trước bàn.
“Làm phiền trang chủ quá!” Mạc Tuyệt ngồi xuống, châm rượu cho cả hai.
“Thì ra Thương trang chủ thích uống Hoa Điêu!” Ngửi mùi, là loại rượu Lưu Đan thích nhất.
“Uống riết quen thôi!” Sắc mặt Thương Tử Nguyệt vẫn không thay đổi, Mạc Tuyệt nhấp một hớp, “Hoa Điêu ngon, có thể sánh với loại ở trong cung!”
“Tự ủ đấy, cũng lâu lắm rồi!” Thương Tử nguyệt giương mắt lên, giống như lơ đễnh, hỏi một câu, “Mạc công tử đã từng uống rượu trong cung rồi à?”
“Lưu tích tiên sinh Kha triều rất thích Hoa Điêu, ta chỉ tuyển rượu rồi đưa vào cung thôi!” Tuy Mạc Tuyệt nói một câu mơ hồ, nhưng ý tứ lại hiển hiện rõ ràng, lại còn gián tiếp nhắc tới Lưu Đan.
Sắc mặt Thương Tử Nguyệt hơi biến đổi, sau đó lại khôi phục như bình thường, “Thì ra là thế!”
“Ta muốn bàn một vài vụ làm ăn với Thương trang chủ!” Mạc Tuyệt buông chung rượu xống, nói: “Không biết ý Thương trang chủ thế nào?”
“Mạc công tử cứ nói, chỉ cần tại hạ có thể làm, quyết không để Mạc công tử thất vọng!” Nhìn dung nhan mỹ nhân bị ánh nến chiếu vào, lòng hắn khẽ động.
“Ha ha, thứ ta muốn là…” Dường như Mạc Tuyệt thấy hơi khó xử, nhíu mày, đôi mắt đẹp nhìn chằm chằm Thương Tử Nguyệt. Cho dù tâm Thương Tử Nguyệt đã thuộc về Lưu Đan, tình vương Vị Nhi, nhưng cũng chịu không nổi cái nhìn như thế của mỹ nhân.
Thương Tử Nguyệt không kìm lòng được, vươn tay ra nắm bàn tay đang cầm chung rượu của Mạc Tuyệt, bảo: “Cứ nói!”
Mạc Tuyết nhìn bàn tay với nước da sậm màu đang đặt trên tay mình, đáp: “Bột nổ!”
Một câu vừa thốt, Thương Tử Nguyệt chấn động, rút tay mình lại. Hắn biết mình đã thất thố, vội vàng giải thích: “Đã mạo phạm tới công tử rồi!”
Mạc Tuyệt cười khẽ, “Trang chủ và ta đều là nam tử, có gì đâu chứ!”
Ngẫm lại cũng phải, đều là nam tử, chút hành vi đó chẳng nói lên cái gì, nếu muốn nói kỳ quái, thì chính là dung mạo yêu mị của Mạc Tuyệt. Dung mạo đó, phong tư đó không thể không khiến nam tử phải động lòng.
“Chúng ta cũng đừng gọi nhau là trang chủ, công tử nữa, nghe xa lạ quá!” Thương Tử Nguyệt kính Mạc Tuyệt một ly, “Ta lớn tuổi hơn ngươi, nếu không để ý, ngươi có thể gọi ta một tiếng Thương đại ca, ta gọi ngươi là Mạc đệ, thấy thế nào?”
“Được, Thương đại ca!” Mạc Tuyệt uống cạn chung rượu.
Thương Tử Nguyệt gật đầu, buông chung rượu xuống, nói: “Thứ cho ta hỏi thẳng, Mạc đệ cần bột nổ để làm gì?”
Nghe Thương Tử Nguyệt hỏi vậy, Mạc Tuyệt biết chuyện này có thể thành công. Ít nhất thì Thương Tử Nguyệt cũng có thể tìm giúp y bột nổ.
Vẻ mặt Mạc Tuyệt trở nên nghiêm túc: “Thật không dám giấu, ta là nam phi của Kha triều!”
Thương Tử Nguyệt cả kinh, nam phi?
“Thảo dân tham kiến điện hạ!” Thương Tử Nguyệt đứng dậy, chắp tay hành lễ.
Mạc Tuyệt kéo tay Thương Tử Nguyệt lại, bất mãn nói: “Vừa mới bảo là gọi nhau như huynh đệ, thế này không xa lạ à?”
Thương Tử Nguyệt sửng sốt, sau lại cười ha hả, “Được, không xa lạ với Mạc đệ, là vi huynh không phải!”
Bấy giờ quan hệ giữa hai người lại được nâng thêm một bước, Mạc Tuyệt nói tiếp, “Bột nổ tức nhiên là dùng trong quân sự, còn dùng thế nào thì ta vẫn chưa nghĩ ra. Nhưng sau này nhất định sẽ phát huy tác dụng!”
Thương Tử Nguyệt vuốt vuốt chung rượu, nói: “Chuyện này nói khó cũng không khó, nói dễ cũng không dễ. E là không thể nhập nhiều được, vì giờ đang là lúc hỗn loạn, nhập nhiều sẽ khiến kẻ khác nghi ngờ.
“Ý của Thương đại ca là…”
“Thương nhân không dính tới triều đình!” Thương Tử Nguyệt vẫn nở nụ cười ôn hòa, “Chiến tranh của triều đình chúng ta không tham dự, bởi vì thương gia các nước cùng hợp tác làm ăn cũng không ít!”
Mạc Tuyệt nhíu mày, “Trong đó có thương gia nào là người Kỳ triều không?”
Thương Tử Nguyệt lắc đầu, “Chẳng ảnh hướng gì tới chúng ta cả. Làm ăn buôn bán không phân biệt nhiều như thế! Tuy nhiên, Mạc đệ cứ yên tâm, ta có thể nhập bột nổ giúp đệ, nhưng số lượng không được nhiều lắm, bởi vì bản thân thứ này vốn đã rất hiếm!”
Mạc Tuyệt gật đầu, bột nổ đúng là hiếm thật.
“Tuy thứ này rất dễ kiếm tiền, nhưng mọi người đều nghĩ nó sẽ khiến thần phẫn, cho nên ít người mua bán. Có lẽ là sợ lương tâm thấy bất an!” Thương Tử Nguyệt lắc đầu.
“Vậy làm phiền Thương đại ca rồi!”
Thương Tử Nguyệt hé miệng, giống như muốn nói rồi lại thôi. Mạc Tuyệt nhìn thấu tâm tư hắn, hỏi: “Sao vậy?”
“Lưu tích tiên sinh… hắn có khỏe không?” Thương Tử Nguyệt nắm chặt chung rượu trong tay.
Mạc Tuyệt mỉm cười, “Hoàng thượng ban Tứ hoàng tử cho hắn làm con thừa tự, phong là nhất phẩm nam phi. Trong hậu cung, có thể nói là có chút địa vị, huống chi, bên người vẫn còn có Tứ hoàng tử!”
“Ha ha… như vậy cũng tốt!” Thương Tử Nguyệt thở dài một hơi, xem địa vị của Lưu Đan có thể biết là được sủng ái, hắn cũng chỉ xác định lại chút thôi. Hoàng tử? Hoàng thượng cũng đã mang nhi tử của mình cho Lưu Đan làm con thừa tự, chắc là cũng thích hắn ta lắm.
“Địa vị của Mạc đệ trong cung là?” Thương Tử Nguyệt có chút tò mò thân phận của Mạc Tuyệt, dung mạo bậc này không thể không khóa được tâm hoàng đế. Tương truyền đương triều Hoàng quý quân tuyệt diễm thiên hạ, chẳng lẽ Mạc Tuyệt chính là… Nhưng nếu đường đường là một Hoàng quý quân, vậy sao hoàng đế lại để y ra ngoài làm chuyện nguy hiểm thế này?
“Ha ha, hoàng thượng phong ta là Hoàng quý quân!” Mạc Tuyệt thản nhiên nói.
Thương Tử Nguyệt ngây ra lần nữa, Hoàng quý quân là hoàng nhất phẩm, đồng cấp với hoàng hậu.
Mạc Tuyệt vẫn uống rượu, lắc đầu, “Ra khỏi hoàng cung, còn mấy ai biết ta là Hoàng quý quân? Đó chẳng qua là hư danh mà thôi!”
Nhưng, y lại vì chút hư danh ấy chịu đựng suốt bảy năm trời. Y tranh giành với phi tử hậu cung để được leo lên vị trí tột cùng, để được đứng cạnh Kha Phượng Viêm, y cứ nghĩ, một khi khoảng cách được kéo gần, như vậy tâm cũng sẽ gần theo, nhưng điều y không ngờ chính là, tâm của họ chẳng thể chạm vào nhau được nữa.
“Hư danh sao?” Thương Tử Nguyệt cầm bình rượu lên, trút cả vào miệng. Chút hư danh đã lấy đi Lưu Đan, chút hư danh ấy đã khiến Lưu Đan phải rửa oan cho gia tộc.
“Lúc Lưu tích tiên sinh mới vào phủ thái tử, cũng có một đôi mắt khiến người ta thương tiếc như đôi mắt của Vị Nhi!” Cứ như Mạc Tuyệt đang nhớ lại chuyện gì, nói tiếp, “Chẳng trách lúc trông thấy Vị Nhi, ta lại có cảm giác thân thiết như vậy!”
Tâm Thương Tử Nguyệt nhói lên một chút, không biết là vì Lưu Đan hay là vì Vị Nhi.
“Thương đại ca, khi đó Lưu tích tiên sinh có nói với ta, đời này hắn sẽ không yêu ai nữa. Có lẽ người mà hắn yêu, chính là huynh phải không!” Mạc Tuyệt nhìn vào mắt Thương Tử Nguyệt, nói.
Thương Tử Nguyệt cứng người, vẻ mặt trầm trọng, “Đó là chuyện trước khi hắn tiến cung!”
Thương Tử Nguyệt nhìn Mạc Tuyệt, khó hiểu, không biết sao y lại nói như vậy. Mạc Tuyệt chỉ nói một câu đơn giản, “Tình cảm của Vị Nhi với huynh rất sâu đậm!”
Tình cảm sâu đậm? Thương Tử Nguyệt không biết nên nói gì. Từ đêm đó trở về sau, hắn liền mang Vị Nhi tới nhà mình, cả hai cùng trải qua những chuỗi ngày hạnh phúc. Thật ra thì có đôi lúc Vị Nhi cũng rất tùy hứng, cũng rất thích bám theo Thương Tử Nguyệt làm nũng. Với Thương Tử Nguyệt mà nói, những chuyện này hắn rất hưởng thụ, hắn sủng ái người nọ, yêu thương người nọ, dành hết ôn nhu của mình cho người nọ.
“Ta biết chứ!” Thương Tử Nguyệt thở dài một hơi, “Nhưng… có rất nhiều thứ vẫn còn tồn tại!”
Ánh sáng phát ra từ ngọn nến trong phòng kéo cái bóng hai người ra thật dài. Ngoài phòng, Vị Nhi đang ngồi dưới đất, ôm đầu gối, không dám ngẩng đầu lên.
Vị Nhi không biết võ công, nhưng lại biết khinh công và bế khí. Hắn vốn định cho Thương Tử Nguyệt và Mạc Tuyệt một sự ngạc nhiên, nào ngờ, vừa đi tới cửa hắn đã nghe được câu nói sau cùng: ‘Có rất nhiều thứ vẫn còn tồn tại.’
Vị Nhi nhìn hộp thức ăn trên tay, trong đó chứa rượu Hoa Điêu và điểm tâm, là do hắn tự tay làm cho Thương Tử Nguyệt.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});