Nam Phi Hoặc Chủ

Chương 126: Chương 126




(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});

CHƯƠNG 126

Đều Cần Hạnh Phúc

.

.

 

Ngày tháng gởi gắm tình cảm cùng sơn thủy trôi qua vô cùng vui vẻ, cũng khiến con người ta không đành phá đi sự hài hòa, tĩnh lặng ấy. Sau cái hôn trong thuyền hoa hôm nọ, tình cảm giữa hai người tiến triển rất nhiều. Lam Dục Quỳnh luôn thừa dịp Mạc Tuyệt không để ý ăn vụng vài ba miếng đậu hủ, Mạc Tuyệt liếc xéo hắn một cái, nếu hắn còn làm nữa, y sẽ trừng mắt tỏ vẻ bất mãn. Mà bình thường, ngay sau đó, Lam Dục Quỳnh thường biết thỏa mãn, dừng tay lại.

 

Đồn rằng, võ công của mỹ nhân cũng không phải thấp.

 

Mùa đông đã tới, hoa tuyết như lông vũ bay đầy trời. Mạc Tuyệt khoác chiếc áo choàng màu tím hồng, vạt áo dài tới chân, mang giày vải màu đen. Hai má y trắng hồng, đỏ ửng, đôi mi như chiếc quạt che đi đôi ngươi trong như nước.

 

Khẽ ngẩng đầu nhìn hoa tuyết bay lượn đầy trời, Mạc Tuyệt cong cong khóe môi lên. Cây trong viện vẫn là cây phong, nhưng giờ này đã phủ màu trắng bạc. Mạc Tuyệt điểm nhẹ mũi chân, bay vào trong viện. Tay y cầm một thanh kiếm bạch ngọc, khi duỗi khi rút tạo nên những thế kiếm tuyệt vời.

 

Dây buột tóc cũng là một sợi màu tím hồng, khi mái tóc đen tuyền ấy quấn vào mặt y, sợi dây buột lại như nghịch ngợm chạm vào môi mỹ nhân. Xoay người lại, kiếm hướng về mặt đất, hất dây buột, mỹ nhân nở nụ cười.

 

Mỹ nhân chỉa kiếm xuống đất, mượn lực bay lên nhánh cây phong, tuyết rơi đầy đất. Con chồn tuyết thấy Mạc Tuyệt múa kiếm trong viện, cũng nhảy vào góp vui, vừa chạy tới tình cờ bị mớ tuyết rơi xuống phủ đầy người.

 

Thấy chồn tuyết lắc lắc cái đầu nhỏ đáng yêu, mỹ nhân cười khúc khích.

 

Trời đẹp, tuyết đẹp, chồn tuyết đẹp

 

Cười tươi như hoa, mỹ nhân, đẹp.

 

Lam Dục Quỳnh như bị cảnh tượng trước mắt cướp đi hồn phách, hắn không còn dáng vẻ phong lưu, vô lại như thường ngày, giờ trong mắt hắn đều là Mạc Tuyệt.

 

Chồn tuyết chạy tới chạy lui trong đống tuyết, tử y mỹ nhân cũng tiếp tục múa kiếm trên cành cây, một hồi tung, một hồi chuyển, mỗi cái nhíu mài, mỗi nụ cười, kiếm kiếm cắt qua hoa tuyết, chiêu chiêu tiến vào tâm Lam Dục Quỳnh.

 

Giống như hương trà xuất hiện giữa ngày đông, hương khí sẽ khiến người ấm áp. Hoặc như một ánh nến giữa đêm tối, ánh sáng lập lòe như đi vào thể xác, tinh thần.

 

Trong lúc Lam Dục Quỳnh còn đang ngây người, một hoa tuyết rơi lên mặt hắn, hóa thành nước. Và đập vào mắt hắn chính là nụ cười mị hoặc, quanh tai hắn là giọng nói mê người, “Dục Quỳnh, sao lại ngẩn người?”

 

Lam Dục Quỳnh vươn tay ra, mái tóc đen mềm mại theo tay hắn trượt đi, chỉ còn dây buột lưu luyến nằm trong tay hắn, khảy vào tâm hắn.

 

Khôi phục lại dáng vẻ công tử phong lưu như lúc ban đầu, Mạc Tuyệt còn chưa kịp trông thấy hắn bước tới, hắn đã ôm chầm lấy y, hắn nhướn mày, cứ như cái lần đầu hai người gặp nhau, trêu ghẹo, “Sao mỹ nhân…lại để ta sa vào như thế?”

 

Trong viện đầy tuyết, một nam tử anh tuấn phi phàm ôm lấy y, chóp mũi chạm nhau, trán tương giao, hơi thở ấm áp vây quanh mặt nhau, còn có cả câu nói đi vào tận đáy lòng, sao mỹ nhân…lại để ta sa vào như thế?

 

Là ai đã sa vào một hồi kính hoa thủy nguyệt?

 

Là ai đã dùng ấm áp, hi vọng sưởi ấm y?

 

Là ai đang dùng đôi ngươi tình tứ không tạp bụi trần nhìn chính mình?

 

Là ai dùng một trái tim cực nóng chạm vào một trái tim lạnh tựa băng?

 

Là ai kéo y thoát khỏi vực sâu trầm luân bao nhiêu năm qua?

 

Là ai như ôn tuyền ấp áp, bao dung chính mình…

 

Lam Dục Quỳnh, đời này của Mạc Tuyệt, lấy gì đền đáp cho huynh?

 

“Dục Quỳnh còn không biết, vậy sao Mạc Tuyệt biết được?” Mạc Tuyệt lẳng lặng tựa vào ngực hắn.

 

Đôi ngươi nhu tình của Lam Dục Quỳnh như vọng vào tâm Mạc Tuyệt, “Thật ra, mỹ nhân cũng bị vẻ anh tuấn của ta mê hoặc đúng không nào?”

 

Đúng là không phải mặt dày bình thường, Mạc Tuyệt nhịn không được, cười khẽ một tiếng. Y nâng gương mặt anh tuấn lên, nói: “Gương mặt của Dục Quỳnh…”

 

“Mê hoặc mỹ nhân!” Lam Dục Quỳnh thản nhiên nói tiếp câu sau của Mạc Tuyệt.

 

Biết mỗi lần Lam Dục Quỳnh thốt ra một câu đều là kinh người, không ngờ lần này lại kinh người tới thế. Ngay khi Mạc Tuyệt sắp chịu không được, vỗ trán cười to, Lam Dục Quỳnh đã cúi người hôn lên đôi mắt phượng.

 

“Hãy để ta sa vào cả đời được không?” Nụ hôn nhẹ như lông vũ, như gió mát ngày hè.

 

Mạc Tuyệt nhắm hai mắt lại, ngưng cười.

 

Lam Dục Quỳnh ôm chặt y, không ngừng hôn lên má, “Chúng ta có thể đến tận cùng trời Nam, nơi đó có biển khơi!”

 

“Chúng ta có thể đến tận cùng trời Tây, nơi đó có thảo nguyên rộng lớn, có bò dê thả đàn!”

 

“Chúng ta có thể đến tận cùng trời Đông, nơi đó có ánh mặt trời tuyệt đẹp!”

 

“Chúng ta có thể đến tận cùng trời Bắc, nơi đó có tuyết đẹp, có ôn tuyền ấm áp…”

 

Lam Dục Quỳnh kể những khao khát trong tương lai, Mạc Tuyệt lắng nghe, khóe miệng câu lên nụ cười hạnh phúc. Nhân sinh, dường như tốt đẹp rồi.

 

“Biển có gì đẹp?” Mạc Tuyệt tựa cằm lên vai Lam Dục Quỳnh, ôm chặt thắt lưng hắn.

 

“Có thể nghe biển hát!” Lam Dục Quỳnh kéo dài âm cuối, đáng lẽ đó là một câu thổ lộ, nhưng khi thốt ra lại tự nhiên, giống như nói chuyện bình thường. Đó là điểm Mạc Tuyệt thích nhất, không câu thúc, cũng không phiền não.

 

“Ha ha…” Mạc Tuyệt lại cười ra tiếng, “Vậy thảo nguyên có gì đẹp?”

 

“Chúng ta có thể cưỡi trâu, bò tản bộ, có thể cắt trộm lông dê!” Lam Dục Quỳnh ngửi hương khí trên người mỹ nhân, lòng ngọt lịm.

 

“Vậy còn ánh mặt trời?”

 

“Con người, nên học ánh mặt trời, mỗi ngày đều phải nở nụ cười!” Lam Dục Quỳnh tự hào, nói: “Mỹ nhân nên làm giống ta, cười nhiều một chút!”

 

Vẫn thói quen kéo dài âm cuối, phối hợp với dáng vẻ anh tuấn của hắn trông rất tinh nghịch.

 

Mạc Tuyệt ngẩng đầu, nhướn mày, nhìn hắn, “Xấu giống huynh sao?”

 

Lam Dục Quỳnh mặt không đổi sắc, đáp: “Mỹ nhân quả là hiểu ta!”

 

Mạc Tuyệt lại bật cười, hỏi tiếp, “Vậy còn trời tuyết?”

 

“Tuyệt Nhi!” Lam Dục Quỳnh nâng má Mạc Tuyệt lên, nghiêm mặt nói, “Chúng ta định tình trong tuyết, ngươi nói, có quan trọng hay không?”

 

Mạc Tuyệt híp đôi ngươi suy ngẫm, rồi gật đầu.

 

Một cái gật đầu của Mạc Tuyệt, cũng đủ khiến Lam Dục Quỳnh nở hoa trong lòng, mưu kế thành công! Mạc Tuyệt vẫn chưa phát hiện ý tứ trong câu nói của hắn, thừa nhận hai người đính ước…

 

“Vậy còn ôn tuyền?”

 

“Ôn tuyền tất nhiên là…Lần đầu tiên trong tương lai của ta và Tuyệt Nhi…” Còn chưa nói xong đã bị Mạc Tuyệt liếc cho một cái, vội vàng sửa miệng, “Tuyết rất lạnh, ngắm tuyết xong rồi tất nhiên phải đi ngâm ôn tuyền cho ấm lại!”

 

Câu đó cũng khá vừa lòng, Mạc Tuyệt không trừng hắn nữa. Nào biết, bị y trừng, Lam Dục Quỳnh lại mừng thầm.

 

“Tuyệt Nhi, chúng ta đi thôi!” Rèn sắt phải rèn ngay lúc nóng.

 

“Đi đâu?”

 

“Đi tìm tương lai tốt đẹp của chúng ta!”

 

“Ai nói cùng tìm tương lai với huynh chứ?”

 

Một câu thốt ra, khiến Lam Dục Quỳnh thu lại ý cười.

 

“Tuyệt Nhi, ta vẫn cho rằng ngươi là một người giữ chữ tín!”

 

Mạc Tuyệt không hiểu ý của hắn, có chút mê hoặc.

 

“Thật ra, ngươi cũng là một người rất giữ lời đúng không nào?” Đôi mắt tràn ngập hi vọng của Lam Dục Quỳnh khiến Mạc Tuyệt gật đầu, dường như, y chưa từng cho hắn hứa hẹn gì cả.

 

“Vậy thì tốt rồi…” Mới đó, Lam Dục Quỳnh lại hóa thành con mèo vừa ăn vụng thành công, “Vừa rồi mỹ nhân đã hứa ‘chúng ta định tình trong tuyết’!”

 

Mạc Tuyệt tỉnh ngộ, thì ra là cái bẫy đặt sẵn cho y.

 

“Cái đó không tính!” Kiên quyết phủ định.

 

“Tính!”

 

“Không tính!”

 

“Tính!”

 

Tranh cãi như trẻ con, ngay khi Mạc Tuyệt sắp chịu không được tính vô lại của hắn, hắn lại ra vẻ ủy khuất, nói: “Tuyệt Nhi xấu!”

 

Da mặt người này…quả nhiên là không thể khinh thường.

 

“Ta…” Có miệng khó trả lời.

 

“Chúng ta cùng nhau du ngoạn tứ phương đi!” Lam Dục Quỳnh đổi cách nói khác.

 

Lần này Mạc Tuyệt gật đầu.

 

“Tứ phương chính là Đông Tây Nam Bắc, ừm, có hạnh phúc trong tương lai của chúng ta…”

 

Tình, cứ như vậy định. Trong đống tuyết, con chồn tuyết cứ mãi chạy quanh hai nam tử anh tuấn, chạy quanh, chạy không ngừng, hai người và một cục bông, ấm áp vô cùng.

 

Lá phong đã rụng, hoa tuyết treo đầy.

 

Kha triều.

 

Hôm nay là ngày vị Thừa tướng tuổi trẻ tài cao Sở Thanh Dật cưới vợ. Hoàng thượng tứ hôn, phu nhân của thừa tướng là một nam tử, từng là vua Tây quốc, Minh Hề.

 

 Vì người thành thân là hai nam tử, cho nên không có chiếc kiệu đỏ thẫm, mà chỉ có hai con tuấn mã quảy hồng hoa, hai tân lang mặc hỉ phục thật hồng.

 

Sở Thanh Dật anh tuấn ngút trời, mỉm cười, vẫy tay với dân chúng bên đường. Minh Hề mảnh mai, thanh tú, gương mặt ửng đỏ, dường như đang rất thẹn thùng.

 

Sở Thanh Dật cho ngựa đi sát vào Minh Hề, mỉm cười, nói khẽ vào tai, “Hôm nay Hề Nhi thật đẹp!”

 

Nghe hắn nói, tai Minh Hề đỏ lên. Minh Hề quay đầu qua định cảnh cáo hắn, bảo hắn tránh xa mình một chút, lại phát hiện…bờ môi đã chạm vào nhau.

 

Dưới tiếng ồn áo tung hô của dân chúng, Sở Thanh Dật túm thắt lưng Minh Hề kéo qua ngựa của mình, ôm chặt y, hai người thân thiết khiến toàn trường náo động.

 

Về sau, ở Kha triều có truyền lưu một bài ca dao:

 

Trời đông, hoa tuyết bay, thừa tướng kết hôn tim nhỏ lay

 

Cùng cưỡi một ngựa, phu nhân xấu hổ, đẹp tựa như hoa.

 

Tựa vào ngực Sở Thanh Dật, Minh Hề trộm nở nụ cười, có lẽ, y đã có thể giao mình cho Sở Thanh Dật.

 

Tình giữa Sở Thanh Dật và Minh Hề đã sớm định, chỉ còn chờ ngày tốt thành hôn. Tình cảm của Sở Thanh Dật dành cho Minh Hề, Kha Phượng Viêm hiểu hơn ai hết, hơn nữa, trong lúc vô tình, Minh Hề đã nảy sinh một cảm giác dựa dẫm vào Sở Thanh Dật còn hơn cả bình thường. Xem ra, cái lần Lưu Đan ‘ép buột’ trong cung đó, thu hoạch cũng rất lớn.

 

Như vậy, có lẽ hai người này đã có thể bắt đầu hạnh phúc.

 

 

 

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.