(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
CHƯƠNG 139
Tới Khương Hồ
Đối xử thật lòng? Kha Phượng Viêm lặp lại những lời này, chẳng lẽ hắn vẫn chưa thật lòng với y sao?
Kha Phượng Viêm rối rắm, hắn cứ nghĩ là mình đã hiểu, nhưng giờ lại thấy không phải vậy.
Ở hậu cung, cũng có rất nhiều phi tử không biết yêu là gì, bọn họ chỉ một lòng một dạ lấy lòng người chồng chung của mình, chỉ từ người trượng phu tìm kiếm địa vị, quyền lợi, vàng bạc châu báu. Nhưng An lệ phi không giống như thế, trong cuộc sống huyễn hoặc ấy nàng đã tìm được một chút ánh sáng, nàng biết nàng vẫn còn nhịp sống. Phương Tự cũng không giống như thế, hắn cầu sủng ái, hắn lấy lòng Kha Phượng Viêm là vì mở ra khát vọng của nam nhi.
Tiêu điểm của mọi người chính là hoàng đế, nhưng vậy thì thế nào? Hắn vì thiên hạ này mà mất đi người mình yêu. Hắn vì ngôi vị hoàng đế mà đánh mất một tấm chân tình.
Đêm đó, Kha Phượng Viêm ngủ lại chỗ An lệ phi. Nhưng An lệ phi ngủ ở thiên điện, còn hắn thì ôm Nhứ Nhi nằm trong ở chính điện.
“Nhứ Nhi, con có nhớ phụ quân không?” Chơi đùa với đứa trẻ trong lòng, Kha Phượng Viêm nhéo nhéo khuôn mặt nhỏ nhắn của bé.
“Nhớ phụ quân!” Nhứ Nhi túm vạt áo trước của Kha Phượng Viêm, cọ cọ không ngừng.
“Ha ha, tiểu quỷ này!” Kha Phượng Viêm nằm trên giường, để bé tùy ý quấy rối trên người hắn.
Đôi mắt buồn bã, hắn thì thào: “Ta cũng nhớ, rất nhớ!”
Nến trong phòng đã sắp tàn, nhưng Kha Phượng Viêm lại chẳng thấy buồn ngủ, hắn chưa bao giờ cảm thấy cô độc như lúc này, cũng chưa bao giờ bất an tới thế. Đứa nhỏ bên người đã ngủ, trên gương mặt trẻ con ấy là vẻ thư thả, thoải mái.
Khẽ đặt Nhứ Nhi xuống giường, kéo chăn lên đắp kín cho con, Kha Phượng Viêm khoác áo choàng lên rồi bước ra ngoài.
Nam Thiên giáo.
Có tiếng trẻ con khóc vang trong gian phòng tao nhã, tiếng khóc tới khàn cổ ấy khiến ai nghe thấy đều phải mủi lòng.
Ương Nhi bị bệnh, sốt không ngừng. Mạc Tuyệt ôm đứa nhỏ, đau xót. Một đứa trẻ còn nhỏ như vậy, sao phải chịu đựng nỗi đau thế này?
“Rốt cuộc thì Ương Nhi bị bệnh gì vậy?” Thấy Mạc Tuyệt luýnh quýnh, Lam Dục Quỳnh lại càng đau lòng.
“Bệnh bẩm sinh, từ lúc mới sinh ra đã phát hiện nó mắc chứng bệnh tim, không ngờ lại phát tác nhanh như vậy!”
Lúc Ương Nhi mới sinh ra, Mạc Tuyệt từng chuẩn bệnh và phát hiện trái tim của bé không tốt, y cũng từng bốc thuốc chữa trị cho bé, nhưng vì Ương Nhi còn quá nhỏ, chỉ có thể dùng một ít thuốc loại nhẹ, đợi bé lớn hơn một chút mới có thể trị liệu tận gốc. Không ngờ chỉ mới hơn một năm, bệnh lại phát tác. Thật ra bệnh này cũng không phải là khó trị gì, chẳng qua là vì Ương Nhi còn quá nhỏ.
“Phải trị thế nào?” Về y thuật, Lam Dục Quỳnh cũng biết một chút, nếu là bệnh tim, vậy lúc trị nhất định sẽ phải tốn một chút thời gian, quan trọng nhất là phải điều dưỡng, bồi bổ thật tốt.
“Đi Linh Tuyền!” Mạc Tuyệt cho Ương Nhi uống một ít thuốc ngủ, để bé giảm bớt cơn đau: “Dục Quỳnh, chuyện này không thể chậm trễ, đêm nay, chúng ta sẽ lên đường!”
Linh Tuyền là một con suối nằm trên đất Khương Hồ, nước suối róc rách, sương mù lan tỏa, bốn mùa đều giữ được độ ấm. Thật ra, có một truyền thuyết về con suối này: Mấy trăm năm trước, thiên hạ đại loạn, hoa màu thất thu. Thái tử Bắc Hải long vương tâm địa thiện lương, không đành để dân chúng chịu khổ, vì vậy đã tự ý làm mưa. Việc này bị thiên đình biết được, giam cầm hắn. Lúc bị bắt giải lên trời, hắn đã vì dân chúng moi ra một con mắt, tạo thành Linh Tuyền. Tương truyền, nước suối Linh Tuyền là nước mắt của hắn, cho nên quanh năm mới ấm áp như vậy.
Linh Tuyền rất linh, nếu như dùng nước suối ở đó làm chất dẫn chữa bệnh, thì khả năng trị khỏi lại càng cao.
Mạc Tuyệt cùng Lam Dục Quỳnh khởi hành tới Khương Hồ, trước lúc xuất phát, y viết cho Gia La Đức một phong thư, nói mục đích và ngày giờ tới cho hắn biết.
Bánh xe xoay vòng, Ngọc Băng ôm Ương Nhi ngồi trong xe ngựa, Mạc Tuyệt cùng Lam Dục Quỳnh cưỡi tuấn mã, chạy thật nhanh trên thảo nguyên. Nếu không phải Ương Nhi đang bị bệnh, thì đây chính là nơi du ngoạn tuyệt vời.
Gia La Đức vừa nhận được thư, cũng chuẩn bị đầy đủ để nghênh đón bọn họ. Không xê xích ngày đã dự tính bao nhiêu, đoàn người của Mạc Tuyệt đã tới trước cửa cung Khương Hồ.
Thủ vệ canh cửa vừa thấy Mạc Tuyệt lập tức hành lễ, vui mừng nói: “Đại vương đã đợi người lâu rồi, để tiểu nhân vào bẩm báo!”
Vào lúc này, Gia La Đức ăn mặc sang trọng đã xuất hiện ở trước mặt Mạc Tuyệt.
Mới một năm mà thiếu niên này đã trưởng thành không ít, dường như còn cao hơn trước rất nhiều, trên mặt cũng đã có nét trầm ổm. Tuy nhiên, đôi mắt màu lam ấy vẫn xanh thẳm, sáng ngời như vậy.
“Ngươi đã tới rồi!” Gia La Đức nhìn Mạc Tuyệt ngày càng mê người, đôi ngươi màu làm loan lại, nhưng vẫn có thể bình tĩnh nói ra câu ấy.
Đôi môi tuấn tú của Mạc Tuyệt khẽ nhếch lên, mày nhướn, giọng nói ôn hòa khiến lòng Gia La Đức như mềm nhũn: “Ta đã tới!”
Gia La Đức bước nhanh tới ôm chầm lấy Mạc Tuyệt, cuối cùng, trong thanh âm của hắn cũng đã có chút kích động: “Ta nhớ ngươi muốn chết, Mạc ca!”
Mạc Tuyệt đưa tay lên ôm hắn, giống như đối xử với đệ đệ của mình, y vỗ nhè nhẹ lên lưng hắn, nói khẽ: “Ta cũng rất nhớ ngươi!”
Thì ra y vẫn còn nhiều vướng bận tới vậy và tình yêu với Kha Phượng Viêm, cũng chẳng phải là duy nhất.
Dẫn nhóm người của Mạc Tuyệt vào điện nghỉ tạm, Gia La Đức bảo người mang nước Linh Tuyền tới.
“Nước suối này được lấy vào giờ Dần, thu được rất nhiều linh khí, đưa cho Ương Nhi uống đi!” Mỗi ngày, lấy nước vào giờ Dần là công hiệu nhất.
Mạc Tuyệt đã cho Ương Nhi dùng thuốc ngủ, cho nên suốt dọc đường Ương Nhi vẫn mê man.
Ngọc Băng cẩn thận đút nước suối cho bé, còn Mạc Tuyệt thì lấy một gói thuốc đã phối trước trong tay nải ra giao cho Ngọc Sương.
“Còn phải mượn Ngự thiện phòng dùng một chút!” Mạc Tuyệt nói với Gia La Đức.
“Bảo tỳ nữ sắc thuốc là được rồi, để Ngọc Sương ở lại hầu hạ ngươi đi!” Gia La Đức phất tay với cung nữ kế bên.
Nhưng Mạc Tuyệt lại lắc đầu: “Sương Nhi biết dược tính của thuốc, nếu như là người khác, e là sắc không tốt bằng!”
Nghe xong, Gia La Đức gật đầu, cho cung nữ dẫn Ngọc Sương đi xuống.
Đến lúc này, mọi người mới có thể thở phào một hơi, ngồi xuống nghỉ tạm một lát. Rảnh rỗi, Gia La Đức mới sực nhớ tới chuyện hắn rất muốn hỏi Mạc Tuyệt.
“Vị này là?” Người hắn chỉ là Lam Dục Quỳnh.
Lam Dục Quỳnh mặc cẩm bào màu lam sắc, nở nụ cười như ánh mặt trời, hành lễ với Gia La Đức: “Tại hạ Lam Dục Quỳnh, bái kiến Khương Hồ đại vương!”
Gia La Đức trừng to mắt, nhìn từ trên tới dưới đánh giá Lam Dục Quỳnh.
“Giáo chủ Nam Thiên giáo?” Tất nhiên là không tin.
Vẫn nụ cười như gió xuân ấy, đáp: “Chính là tại hạ!”
Thật ra Gia La Đức đã hay chuyện Mạc Tuyệt rời cung, dù sao thì chuyện này đã đã đồn đại khắp thiên hạ, nhưng điều khiến hắn bất ngờ chính là lại có người chen vào được giữa Mạc Tuyệt và Kha Phượng Viêm.
Quốc sư Hoa Thi nãy giờ đứng phía sau Gia La Đức không nói câu nào, hắn nhìn Lam Dục Quỳnh, tán thưởng. Cảm giác được tầm mắt của hắn, Lam Dục Quỳnh chỉ mỉm cười.
“Đây chính là quốc sư Khương Hồ?”
Hoa Thi trời sinh anh tuấn phi phàm, vừa nhìn đã biết không phải người bình thường.
“Đúng là tại hạ, đã kính ngưỡng đại danh Lam giáo chủ từ lâu!”
Trên giang hồ, tiếng tăm của Lam Dục Quỳnh cũng chẳng có gì là tốt đẹp, không ngờ lại là một người nho nhã như vậy.
Gia La Đức không hỏi gì, chỉ lo lắng, nhìn Mạc Tuyệt. Mạc Tuyệt cũng biết lòng hắn đang nghĩ gì, nở nụ cười trấn an.
“Ta tốt lắm, đừng lo!”
Nhưng cũng không vì thế mà Gia La Đức có thể thở phào nhẹ nhõm, ngược lại, hắn cảm thấy có chút ghen tị với Lam Dục Quỳnh. Nhưng nói thật, bất kể là ai cũng không thể nổi giận với một người dịu dàng như vậy, sau cùng, hắn chỉ đành phải âm thầm oán trách.
Hoa Thi thấy thế, vỗ vỗ lên lưng Gia La Đức, giống như là đang an ủi. Không muốn được trấn an kiểu này, Gia la Đức lập tức gạt tay hắn ra, đỏ mặt nói: “Ta không còn nhỏ!”
“Được!” Thanh âm chứa đầy sủng nịch.
“Ngươi ăn nói cho đàng hoàng!” Nghiến răng nghiến lợi.
“Ừm, được!” Tràn ngập nhu tình.
Mặt Gia La Đức lại càng đỏ hơn. Mạc Tuyệt thấy hai người như vậy, không khỏi mừng thầm. Dường như, hai người này ngày càng tốt hơn, chẳng lẽ đã giải tỏa được khúc mắc rồi sao?
Thấy Mạc Tuyệt nhìn hai người họ cười, Gia La Đức lập tức nói khẽ vào tai Hoa Thi: “Tiểu mỹ nhân đang nhìn, ngươi đừng để ta mất mặt!”
Âm thanh rất nhỏ, nhưng tất cả những người ở đó đều là người luyện võ, cho nên, toàn bộ đều nghe thấy. Lam Dục Quỳnh rất có tu dưỡng, vẫn giữ nụ cười như trước. Ý cười của Mạc Tuyệt thì ngày một đậm. Riêng Hoa Thi, dường như không chịu phối hợp, quay mặt qua, chạm nhẹ lên môi Gia La Đức…
Gia La Đức trừng to mắt, lúc này không riêng gì nét mặt mà đến cả ánh mắt cũng toàn là vẻ xấu hổ. Hoa Thi lại cúi đầu, cười ra tiếng.
“La Nhi nha, ngươi thật là nghịch ngợm!”
Gia La Đức lập tức bật khỏi ghế, không dám nhìn Mạc Tuyệt mà vọt ngay ra cửa, bỏ lại một câu: “Mạc ca, ngươi đi đường cũng mệt mỏi rồi, nghỉ ngơi sớm đi, mai hãy tổ chức tiệc tẩy trần!”
Thấy Gia La Đức bỏ chạy như nai con xấu hổ, Mạc Tuyệt liếc Hoa Thi đầy thâm ý, người này, rốt cuộc đã chịu thừa nhận tình cảm của mình rồi sao?
Hoa Thi cười to, chắp tay với Mạc Tuyệt và Lam Dục Quỳnh.
“Hai vị cần gì cứ sai bảo cung nữ!”
“Đa tạ quốc sư!”
Chờ khép cửa lại, Lam Dục Quynh mới tựa sát vào Mạc Tuyệt: “Khương Hồ đại vương cũng từng ái mộ mỹ nhân?”
Mạc Tuyệt lườm hắn, uống một ngụm trà, đáp: “Không thấy tình cảm giữa hắn và quốc sư rất tốt hay sao?”
Lam Dục Quỳnh chống cằm, giống như đang suy ngẫm gì đó, không nói nữa.
Mạc Tuyệt nhìn hắn, có chút tò mò, sao tự dưng lại đổi tính không nói năng gì như vậy?
Lam Dục Quỳnh quay đầu qua, nhìn Mạc Tuyệt bằng đôi ngươi tỏa sáng: “Nhất định là hắn thấy tại hạ anh tuấn phi phàm, biết là mỹ nhân sẽ không chọn hắn, cho nên đã nhảy vào vòng tay của quốc sư!”
Mạc Tuyệt phun ngụm trà chưa kịp nuốt vào bụng ra, cười to một trận.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});