(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
CHƯƠNG 153
Mạc Tuyệt Gặp Nạn
Mạc Tuyệt cùng Lam Dục Quỳnh đã đến Tôn gia thôn. Thôn bị phong tỏa, quan thủ thành vốn không thả người ra ngoài cũng không cho ai vào. Mạc Tuyệt phải nói là ngự y do triều đình phái tới, bọn họ mới để y vào trong. Đây là nơi xảy ra nạn ôn dịch sớm nhất, bởi vậy có rất nhiều người chết, cả thôn xơ xác, tiêu điều.
Mấy thôn dân nằm kề cái chết nhìn chăm chăm ra ngoài cửa thành, khi thấy họ mở cửa ra, mỗi người bắt đầu lao tới.
Quan binh thủ thành liền ngăn họ lại:”Triều đình phái ngự y tới đây, các ngươi được cứu rồi, còn chạy ra ngoài làm cái gì!”
Nhìn tư thế của mấy quan binh nọ, Mạc Tuyệt biết trong mấy tháng qua những thôn dân này đã chịu khổ lắm rồi, cửa thành bị đóng, họ lâm vào tuyệt vọng.
Mạc Tuyệt tỏ vẻ khách khí với mấy quan binh đó: “Phiền dẫn ta tới hiệu thuốc lớn nhất trong thôn!”
Tình hình dịch bệnh nơi này nghiêm trọng hơn những nơi khác rất nhiều, tất nhiên cũng khó giải quyết hơn. Những người nhiễm ôn dịch ở đây rất khác với các thôn khác, dường như có chút biến hóa, nhưng y lại không nghĩ ra nó biến hóa ở chỗ nào.
Quan binh e ngại thân phận ngự y của Mạc Tuyệt, tuy là không muốn vào thôn lắm, nhưng họ vẫn làm theo.
Mấy ngày kế đó là chẩn bệnh và chữa trị.
Chỉ trong mấy ngày, Mạc Tuyệt đã gầy đi rất nhiều, Lam Dục Quỳnh thở dài: “Đều đụng tới xương cốt rồi!”
Mạc Tuyệt đẩy tay hắn ra, trừng hắn. Y vừa muốn nói gì đó, lại thấy vẻ đau lòng trong mắt hắn.
“Tuyệt Nhi…” Kề sát hai má Mạc Tuyệt vào ngực mình, hắn cúi đầu gọi khẽ một tiếng.
“Huynh không muốn ta xen vào trận ôn dịch này?” Mạc Tuyệt hỏi.
Lam Dục Quỳnh không nói gì.
Mạc Tuyệt cầm tay hắn, giương mắt lên nhìn nam tử trước mặt mình: “Nếu huynh đã không thích, sao lại không nói ra?”
Lam Dục Quỳnh chỉ nhìn y bằng đôi mắt thật dịu dàng.
Không có được câu trả lời, Mạc Tuyệt có chút nóng nảy: “Dục Quỳnh!”
Khóe môi cong cong, nụ cười như ánh mặt trời, hắn đáp: “Ta chỉ muốn cùng ngươi!”
Ta chỉ muốn cùng ngươi, làm chuyện ngươi muốn làm.
Ta chỉ muốn cùng ngươi, muốn khoác thêm cho ngươi tấm áo.
Ta chỉ muốn cùng ngươi, mỗi đêm sửa chăn lại cho ngươi.
Ta chỉ muốn, gánh hết cái khổ của ngươi.
Ta chỉ muốn, ngươi có thể vui vẻ, Tuyệt Nhi.
Mạc Tuyệt nở nụ cười, lắc đầu: “Sao huynh lại… tốt như vậy!”
Sao lại có một người bao dung cho y đến thế.
“Với mỹ nhân đương nhiên là phải tốt rồi!” Hắn ôm y nằm xuống, nhìn lên trần nhà sơ sài: “Mỹ nhân là phải dùng tâm để yêu!”
Mạc Tuyệt nhướn mày, tựa tiếu phi tiếu: “A?”
“Tốt với mỹ nhân là bản năng của ta!” Nói xong câu ấy, hắn lại không quên bỏ thêm một câu: “Cho nên, mỹ nhân thơm ta một cái đi!”
Đưa mặt tới, làm bộ muốn mỹ nhân thơm cho một miếng… Mạc Tuyệt ngăn hắn lại, nói: “Không cho!”
Tức thì, Lam Dục Quỳnh trưng ra khuôn mặt bị tổn thương: “Mỹ nhân không nên đối xử với ta như vậy!”
“Ta đây hẳn là…” Mạc Tuyệt nhích lại gần Lam Dục Quỳnh, đôi môi mê người chỉ còn cách hắn có một tấc: “Làm thế nào với huynh đây?”
Lam Dục Quỳnh lẳng lặng nhìn người như hồ yêu hóa thành, không nói nên lời.
Mạc Tuyệt cắn nhẹ lên cánh môi hắn một cái: “Là như vậy phải không?”
Đưa tay cởi vạt áo nam nhân ra, vẽ nhè nhẹ, âm thanh làm say lòng người như bay vào trong tai Lam Dục Quỳnh: “Hay là… như vậy?”
Lam Dục Quỳnh bắt lấy bàn tay không thành thật, khàn khàn nói: “…Tuyệt Nhi!”
Lam Dục Quỳnh cực lực khống chế chính mình, gần đây Mạc Tuyệt rất vất vả, nếu giờ mà hoan hảo, sẽ ảnh hưởng tới sức khỏe của y.
Mạc Tuyệt ngẩng đầu lên, hơi quay mặt đi, trên mặt y thoáng hiện một chút khó hiểu: “Chẳng lẽ… Là thế này?”
Cầm thứ yếu ớt nọ của nam nhân, y nói trông thật là vô tội.
Lam Dục Quỳnh nhắm hai mắt lại, dường như đang chịu đựng rất vất vả.
Hơi thở của Mạc Tuyệt ngay tại bên môi, hơi thở mê người ấy thổi nhẹ lên mũi mình, Lam Dục Quỳnh không phải thánh nhân, hắn hung hăng ôm lấy y, dịu dàng hôn lên đôi môi khiến hắn không thể kìm lòng được.
Thấy Lam Dục Quỳnh trở thành điên cuồng như vậy, Mạc Tuyệt cũng nhiệt tình đáp lại nụ hôn này.
Ôm lấy người mình yêu, hôn người ấy, giữ lấy người ấy, đây là tâm nguyện của mỗi người. Có người, cả đời cũng không cách nào thực hiện được giấc mộng này, cũng có người, có được rồi nhưng không biết quý trọng.
Người mà ta yêu, có phải lúc ngươi ở trong lòng hắn cũng được hắn tiếc thương như vậy?
Người mà ta yêu, ta có thể thay hắn yêu ngươi, quý trọng ngươi không?
Lam Dục Quỳnh xem Mạc Tuyệt như trân bảo, không muốn y chịu chút thương tổn nào. Hắn muốn dùng toàn bộ hơi ấm của mình, đi sưởi ấm một trái tim đã bị thương suốt bảy năm.
Khi yêu một người, muốn giữ lấy rất nhiều, đến cuối cùng rồi lại buông tay. Cái cảm giác ấy, mấy ai hiểu được?
Ngủ trong lòng Lam Dục Quỳnh, Mạc Tuyệt thật an tâm. Ngửi hơi thở của hắn, những kích động trong y bỗng chốc đều tan biến.
Không bao lâu sau, ngự y do Kha Phương Viêm phái đi đã tới nơi. Bọn họ họp mặt với Mạc Tuyệt xong rồi bắt đầu cứu người. Kế tiếp cũng thoải mái hơn nhiều, chủ yếu là hai người họ cũng không còn bận rộn bao nhiêu nữa.
Mấy ngày nay mưa rất to, đứng trước cửa sổ, y ngây ra nhìn mấy giọt mưa không dứt.
“Đang suy nghĩ gì vậy?” Lam Dục Quỳnh choàng thêm áo cho y.
Mạc Tuyệt chỉ tay vào một gò đất bên ngoài: “Ta nghe đằng kia có tiếng gì đó!”
Lam Dục Quỳnh ngưng thở, cẩn thận nghe thử.
Lắc đầu, hắn đáp: “Ta không nghe thấy gì cả!”
Mạc Tuyệt nhướn mày: “Dục Quỳnh, huynh cẩn thận nghe xem, dường như to hơn rồi!”
Nói xong câu ấy, y đẩy cửa ra ngoài. Âm thanh đó giống như ma lực, hấp dẫn y.
Lam Dục Quỳnh đi sát phía sau, thuận tay cầm chiếc ô theo.
“Tích… Tích… Tích!” Âm thanh đứt quãng rơi vào tai Mạc Tuyệt.
Mạc Tuyệt mặc cho mưa ướt người, suy nghĩ duy nhất trong đầu y hiện giờ chính là tìm cho được nơi phát ra âm thanh đó. Lam Dục Quỳnh cũng không biết là đã xảy ra chuyện gì, hẳn chỉ theo sát y, che mưa cho y.
“Tiếng đó còn không?”
Lam Dục Quỳnh chính là như vậy, chuyện Mạc Tuyệt muốn làm hắn sẽ không ngăn cản, hắn sẽ ở cạnh y. Điểm này và ra vẻ đồng ý không giống nhau. Nếu là ra vẻ đồng ý thì khi thấy không ổn sẽ ngăn y lại, còn nếu thấy thỏa đáng sẽ để y làm một mình.
Cách gò đất đó ngày một gần, âm thanh đó cũng ngày càng rõ ràng hơn, lúc này, cả Lam Dục Quỳnh cũng nghe được.
“Tuyệt Nhi, tiếng này là…”
Mạc Tuyệt không nói gì, mà nhìn chằm chằm mặt đất, dường như âm thanh vọng ra từ đây. Y ngồi xổm xuống, cẩn thận lắng nghe.
“Tích tích tích…” Âm thanh dường như nối liền, y cảm thấy rất kỳ lạ, bước về trước một chút, chẳng lẽ chỗ đất này… rỗng!
Mạc Tuyệt theo bản năng muốn dùng khinh công nhảy ra, nhưng mặt đất có chút kỳ quái, còn không đợi hai người đứng vững, đã rơi xuống dưới.
Bị bất ngờ, không kịp phòng bị, cả hai đều rơi xuống, bùn đất dính vào người, bên tai còn có tiếng mưa rơi. Dù hiện tại họ đang rất chật vật, nhưng Lam Dục Quỳnh vẫn ôm chặt Mạc Tuyệt, bảo vệ cho y.
Nơi này đúng là sâu hơn tưởng tượng rất nhiều, hai người lăn mấy vòng rồi đụng phải một tảng đá to, ai đó bị đụng trúng đầu, phân ra…
Lâm vào hắc ám…
Mạc Tuyệt mơ thấy một giấc mộng thật dài, y thấy mình ở trong một không gian phong bế, bất kể y có la to thế nào cũng không ai đáp trả. Y càng không ngừng tìm lối ra, nhưng có tìm thế nào cũng không tìm được…
Trong mộng, Mạc Tuyệt vẫn luôn gọi một cái tên.
Rất lạnh, thân thể không có hơi ấm.
Rất lạnh, lòng trống rỗng.
Mạc Tuyệt bừng tỉnh khỏi cơn ác mộng, lúc y mở mắt ra, phát hiện mình đang nằm trên đất, quanh người đều tối đen, chỉ có một chút ánh sáng từ trên dội xuống.
Đưa tay sờ sờ mặt đất, Mạc Tuyệt hít sâu một hơi, bình tĩnh ngẫm lại những gì đã xảy ra.
Vừa rồi y bị một âm thanh dẫn tới đây, sau đó rớt từ trên xuống.
Lam Dục Quỳnh!
Nghĩ tới đó, y sờ sờ quanh người, không có ai.
Thử gọi một tiếng: “Dục Quỳnh?”
Không trả lời.
Mạc Tuyệt luống cuống, bất kể là lúc tranh đấu giữa hậu cung hay lúc đã trở thành Hoàng quý quân y cũng chưa bao giờ thấy sợ hãi như lúc này, một mình rơi vào một nơi không biết rõ là đâu.
“Dục Quỳnh?”
Giọng của Mạc Tuyệt hơi run lên: “Huynh ở đâu?”
Lúc y lấy một chọi mười cũng chưa từng thấy sợ như vậy, giờ y rất sợ, thật sự rất sợ. Suy nghĩ duy nhất của y chính là thoát ra ngoài.
Y thử đứng dậy, nhưng… dường như chân phải của y có gì đó không thích hợp, y có dự cảm không tốt, đưa tay sờ sờ chân phải, vào lúc này, y cảm thấy rất đau… Không giống như bị gãy, như vậy là…
Mạc Tuyệt chạm vào hai lỗ nhỏ, hình dạng của lỗ cho biết, đó là dấu răng của rắn.
Có rắn độc! Bấy giờ y cũng đã thích ứng được với bóng tối trong động, y nhìn thấy một bóng đen cách đó không xa.
Độc của rắn không ảnh hưởng tới y, nhưng lại làm y mê man một chút. Cái bóng đen ấy cũng không thể bỏ qua, thế là y lấy thanh chủy thủ mang theo bên người ra, từ từ đi qua bên đó.
Tuy dính chút bùn đất, nhưng vẫn không ảnh hưởng tới vẻ đẹp của y. Y ngừng thở, ngay khi y sắp tiếp cận nơi đó, y phát hiện cái bóng đen đó là… Lam Dục Quỳnh! Lam Dục Quỳnh đã hôn mê bất tỉnh…
Trong lúc Mạc Tuyệt hôn mê, Lam Dục Quỳnh đã gặp chuyện gì sao? Còn con rắn độc cắn Mạc Tuyệt thì lại như thế nào?
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});