Nam Phi Hoặc Chủ

Chương 158: Chương 158




(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});

CHƯƠNG 158

 

Nam Phi Hoàn Kết

 

 

Gia La Đức có chút lo lắng nhìn Mạc Tuyệt, rõ ràng mấy tháng trước vẫn ở cùng Lam giáo chủ, sao mới đó lại trở về cung rồi?

 

Mạc Tuyệt của hôm nay khác xưa rất nhiều, có một cảm giác không nói nên lời. Cứ như y thờ ơ với hết thảy những thứ ở đây, nhưng cũng ại gắn bó tương quan.

 

Trước đây Mạc Tuyệt rất dễ say, nhưng tối nay y lại vô cùng tỉnh táo. Rượu làm hồng hai má, dưới ánh sáng trông lại càng mê người.

 

Hắn không biết đâu là thật, đâu là mộng. Mà cũng không cần phải phân rõ làm gì.

 

Trong tiếng vui cười, Mạc Tuyệt lẳng lặng đi tới ngự hoa viên. Hương hoa phiêu đầy cả vườn, thật là mê người. Nhìn lên bầu trời, ánh sao lấp lánh, nguyệt như câu.

 

Đã bao lâu rồi không bình tâm thưởng thức cảnh đẹp? Ngồi trên ghế đá có chút lạnh lẽo, y nhìn lên bầu trời đêm, tựa tiếu phi tiếu.

 

“Mạc ca!” Âm thanh của Chúc Liên vang lên phía sau y.

 

“Sao lại chạy ra đây rồi?” Mạc Tuyệt vẫn không quay đầu lại, hỏi.

 

Chúc Liên ngồi xuống cạnh Mạc Tuyệt, lo lắng hỏi: “Ta muốn nói chuyện với ca!”

 

“Ha ha!” Mạc Tuyệt sờ sờ đôi gò má non mềm của Chúc Liên: “Vẫn mềm mại như ngày nào!”

 

“Đã xảy ra chuyện gì rồi?” Chúc Liên xoa xoa hai má bị nhéo đau, hỏi.

 

Đêm, rất yên tĩnh.

 

Mạc Tuyệt nhìn Chúc Liên một hồi, mới đáp: “Lam Dục Quỳnh đã chết, còn ta thì dùng Di Vong cổ!”

 

“Cái gì?” Chúc Liên đứng phắt dậy, kiểm tra khắp người Mạc Tuyệt, sắc mặt rất khó coi: “Sao có thể dùng thứ đó!”

 

Mạc Tuyệt chỉ cười, không đáp.

 

Chúc Liên lại gấp muốn chết: “Phải giải cổ mới được!”

 

Mạc Tuyệt vẫn cười, không đáp.

 

Chúc Liên lại nhớ tới một chuyện: “Lam giáo chủ chết…”

 

Mạc Tuyệt gật đầu: “Hoàng thượng giết!”

 

“…..” Chúc Liên cả kinh, sau lại hạ mi.

 

Đây đúng thật là chuyện Kha Phượng Viêm có thể làm.

 

“Người Mạc ca quên là… ai?” Cẩn thận nhìn sắc mặt Mạc Tuyệt, hắn muốn xem rốt cuộc y đã quên ai.

 

“Liên Nhi, Di Vong cổ đã không hoàn toàn phát huy hết tác dụng trên người ta!” Mạc Tuyệt cười khổ, nâng tay lên cho Chúc Liên xem, phía trên là mấy vết cắt: “Máu của ta, dường như nuôi không được nó!”

 

Chúc Liên hô to mộ tiếng rồi nắm lấy tay y: “Như vậy… như vậy…”

 

Mạc Tuyệt thở dài một hơi: “Tình cảm của ta với hắn đã không còn, nhưng cổ vẫn muốn chui ra khỏi cơ thể ta!”

 

Mỗi lần cổ độc phát tác, y đều dùng thuốc ngăn nó lại.

 

Từng giọt nước mắt rơi xuống, Chúc Liên mím chặt môi, khóc không thành tiếng. Mạc Tuyệt nhìn hắn, đau lòng, đưa tay lau nước mắt cho hắn: “Đừng khóc!”

 

“Lấy nó ra đi, ta xin ca mà, Mạc ca!” Một nam tử trưởng thành khóc không phải dễ coi gì, nhưng khi Chúc Liên khóc lại đáng yêu như vậy.

 

“Khi thời cơ tới, ta sẽ lấy nó ra!” Mạc Tuyệt kéo Chúc Liên tựa vào ngực mình, nói: “Đừng khóc!”

 

“Mạc ca, người ca quên là hoàng thượng phải không?” Tựa vào lòng y, Chúc Liên hỏi khẽ.

 

Mạc Tuyệt cũng không phủ nhận: “Ừm!”

 

“Vậy còn Lam giáo chủ?”

 

Mạc Tuyệt lắc đầu, ảm đạm.

 

“Chẳng lẽ hoàng thượng nghĩ người ca quên là Lam giáo chủ?”

 

Mạc Tuyệt nở nụ cười, nụ cười ấy giống như lông chim khảm lên hai má, chạm vào linh hồn Chúc Liên.

 

Giờ thì hắn đã hiểu, nhưng lệ cũng rơi càng nhiều: “Sao ca lại tra tấn mình như vậy?”

 

Mạc Tuyệt vẫn không nói gì.

 

Hôm ấy sau khi tỉnh lại, phát hiện mình không còn chút tình cảm gì với Kha Phượng Viêm, y bỗng có cảm giác đã giải thoát.

 

Đã không còn yêu, tất nhiên là không có hận.

 

Di Vong cổ khiến y quên đi tình yêu thật tâm, cũng gỡ đi mối ràng buộc giữa hai người.

 

Trong thoáng chốc, tâm của y bình thản như dòng nước. Trở về với một Hoàng quý quân khi xưa có gì không tốt, không nói sự thật cho Kha Phượng Viêm biết có gì là không tốt. Lam Dục Quỳnh đã không thể trở về, khoảng thời gian hạnh phúc ấy cũng không còn nữa.

 

Ở lại trong cung làm Hoàng quý quân muôn người kính ngưỡng, làm phụ quân của thái tử, đây là cuộc sống mà người ta có mơ cũng không có được, trước đây y không thích cuộc sống này, nhưng nay thì khác rồi, có lẽ sống bình thản càng thích hợp với y hơn. Thiên hạ đã thống nhất, hơi thở bình yên bao phủ mỗi người, y cũng là một trong số đó.

 

Cũng đến hiện tại y mới biết là, khi một người không còn yêu hận, thì những gì họ còn lại chính là quý trọng cuộc sống này.

 

 

Lễ mừng đã kết thúc viên mãn.

 

 

Thần sắc của Mạc Tuyệt cũng ngày càng tốt hơn, điều này khiến Kha Phượng Viêm vui mừng. Có thể quên đi những chuyện xảy ra trước đây, ôm người yêu mất đi tìm lại được, hắn thỏa mãn, thở dài: “Qua mấy ngày nữa, chúng ta ra ngoài giải sầu, có được không?”

 

Mạc Tuyệt giương mắt lên nhìn hắn, mỉm cười: “Muốn đi đâu?”

 

“Đi rất nhiều nơi, chúng ta đi tới đâu tính tới đó!” Trong mắt hắn là nhu tình, sau mười năm, tất cả cũng đã trở về đúng quỹ đạo của nó.

 

“Được!”

 

Ôm chặt Mạc Tuyệt, cuối cùng cũng có một dòng nước ấm chảy qua tim hắn.

 

 

Hai tháng sau, ở Tây Nam Đại Kha.

 

Có mấy tiếng hót lanh lảnh vang lên trên bầu trời xanh thẳm, bãi cỏ xanh cũng lấm tấm hoa vàng. Gió khẽ phất vào mặt mang theo hương cỏ, vui vẻ thoải mái.

 

Lúc này, Mạc Tuyệt và Kha Phượng Viêm đang cưỡi ngựa, rảo bước trên thảo nguyên, Mạc Tuyệt ngẩng đầu lên trời đón lấy ánh nắng, như tẩy rửa tâm hồn mình.

 

Cùng Mạc Tuyệt ra ngoài du ngoạn là một quyết định rất sáng suốt của Kha Phượng Viêm, suốt dọc đường, y rất vui vẻ, thường cười với hắn, khiến hắn hạnh phúc vô cùng.

 

“Thích nơi này không?” Cưỡi ngựa bên cạnh y, hắn hỏi.

 

“Thích.”

 

“Vậy chúng ta ở lại đây nha?”

 

Mạc Tuyệt hơi nghiêng đầu qua, giống như đang tự hỏi, sau một hồi lâu, mới lắc đầu.

 

Kha Phượng Viêm đưa tay ra nắm lấy tay Mạc Tuyệt: “Vậy chúng ta sẽ đi tìm nơi mà ngươi muốn dừng chân!”

 

Những lời này khiến cả người Mạc Tuyệt cứng đờ.

 

Trong đầu y bỗng xuất hiện một âm thanh: “…Thế gian rộng lớn, nhất định sẽ có một nơi mà ngươi thích, ta sẽ cùng ngươi đi cho tới khi tìm được nơi ấy mới thôi!”

 

Trong lúc y tuyệt vọng nhất, Lam Dục Quỳnh đã nói với y như vậy.

 

“Sao ngươi lại nghĩ là sẽ tìm được nơi đó?” Không biết là y đang nhớ lại, hay y thật sự muốn hỏi hắn.

 

Kha Phượng Viêm dịu dàng đáp: “Bởi vì, lúc Tuyệt Nhi mệt mỏi sẽ cần một nơi để nghỉ ngơi!”

 

Mạc Tuyệt nở nụ cười, cười rất thoải mái, cười ứa nước mắt.

 

Lúc ấy Lam Dục Quỳnh nói: “Chúng ta sẽ đi theo những ánh sao trên bầu trời, không có sao chúng ta sẽ đi theo ánh trăng, khi có mây đen che khuất ánh trăng, ta sẽ chờ gió tới thổi tan nó… Như vậy, nếu cứ tiếp tục đi, nhất định sẽ tìm được!”

 

Đêm khuya, sương mông lung, mây che kín, ánh trăng đã không còn.

 

“Tuyệt Nhi?” Kha Phượng Viêm kéo ngựa của Mạc Tuyệt lại, nhảy lên, ở phía sau ôm lấy y. Tuy là hắn không biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng hắn biết là y đang đau khổ.

 

Lúc này đã tới trong trấn, có người nhìn hai vị nam tử anh tuấn bằng ánh mắt tò mò, không hiểu sao vị nam tử bị ôm vào lòng lại lộ ra gương mặt yếu ớt như vậy.

 

Âm thanh trầm thấp của Kha Phượng Viêm vây lấy y: “Có ta ở đây rồi, Tuyệt Nhi!”

 

Giống như có kỳ tích xuất hiện, y cảm thấy có chút an tâm.

 

Lúc này, có một đoạn đối thoại ở đằng xa truyền tới.

 

Giọng của cô bé thật ngọt ngào: “Tiên sinh, người định khi nào thì cưới Mai Nhi?”

 

Nam tử cười: “Ta không thể cưới Mai Nhi?”

 

Cô bé cong khóe môi, hỏi: “Chẳng lẽ tiên sinh không thích Mai Nhi?”

 

Nam Tử xoa mái tóc mềm mại của nàng, đáp: “Bởi vì trong lòng ta đã có một mỹ nhân!”

 

Cô bé mở to đôi mắt tò mò: “Vậy khi nào thì tiên sinh cưới mỹ nhân đó?”

 

Nam tử nhìn cô bé, có chút bất đắc dĩ: “Mỹ nhân vẫn luôn ở trong lòng ta, không cần phải cưới.”

 

Dường như cô bé còn chưa hiểu rõ, nhíu đôi mày xinh đẹp: “Sao tiên sinh không mang mỹ nhân ra khỏi lòng mình, ở cùng tiên sinh?”

 

“Bởi vì…” Nam tử đứng lên, nhéo nhéo hai má cô bé tên Mai Nhi chỉ khoảng chừng mười tuổi, nói: “Ta chỉ mong mỹ nhân có thể hạnh phúc!”

 

Câu nói sau cùng rất khẽ, đến cô bé ở cạnh bên cũng không nghe thấy: “Lam tiên sinh! Mai ta vẫn ở nơi này chờ tiên sinh!”

 

Lúc Kha Phượng Viêm nhìn Mạc Tuyệt, y, đã rơi đầy nước mắt.

 

Lam Dục Quỳnh.

 

Huynh ấy không chết.

 

Thật tốt.

 

Nhìn theo hướng rời đi của Lam Dục Quỳnh, bóng lưng của hắn vẫn tiêu sái như vậy, giống y như lúc mới quen. Đến cả những lúc nhắc tới ‘mỹ nhân’ vẻ mặt của hắn cũng không thay đổi.

 

Mạc Tuyệt nhảy xuống ngựa đuổi theo, Kha Phượng Viêm cũng hô to một tiếng ‘Tuyệt Nhi’ rồi chạy theo y. Lúc đuổi tới bên hồ, đã không còn bóng dáng Lam Dục Quỳnh nữa.

 

Cho tới bây giờ Mạc Tuyệt không hề dám nghĩ là mình có thể gặp lại Lam Dục Quỳnh, gặp lại Lam Dục Quỳnh anh tuấn dịu dàng, gặp lại một Lam Dục Quỳnh luôn thích gọi y là mỹ nhân…

 

Tất cả đều thay đổi, chỉ có Lam Dục Quỳnh là không đổi.

 

Kha Phượng Viêm từ phía sau ôm lấy Mạc Tuyệt, hôn dòng lệ trên má y, nói khẽ vào tai y: “Tuyệt Nhi, cho dù ta có khuynh tẫn hết tất cả cũng phải để ngươi hạnh phúc!”

 

Ta sẽ không để ngươi rơi thêm giọt lệ nào, ta không muốn nhìn thấy đôi mắt ngấn lệ của ngươi. Nó làm lu mờ ánh mắt ngươi, thấu vào tận tim ta.

 

“Tuyệt Nhi, Lam Dục Quỳnh nói đúng, lúc ngươi vui vẻ, khiến người ta phải an tâm!” Kha Phượng Viêm nhìn vào đôi ngươi của y, nói tiếp: “Từ nay về sau, hạnh phúc của ngươi, sẽ do ta mang lại!”

 

Kha Phượng Viêm tựa trán mình lên trán Mạc Tuyệt, giọng rất nhẹ: “Hãy để ta mang lại hạnh phúc cho ngươi, được không?”

 

Nâng đôi ngươi bị nước mắt làm mông lung lên, y nói: “Chúng ta về nhà đi!”

 

Có một loại yêu, sống chết mang theo. Có một loại hận, vì yêu mà sinh.

 

Có một loại người, bình thủy tương phùng. Có một tình cảm, bầu bạn suốt đời.

 

Yêu cũng tốt, hận cũng tốt, kính hoa thủy nguyệt, cho dù có là mộng, cuộc sống vẫn còn.

 

Phồn hoa trên sông, hậu cung cẩm tú, nam phi hoặc chủ, mê muội đế vương. Mạc Tuyệt ‘hoặc’ chủ, mị thiên hạ…

 

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.