Nam Phi Hoặc Chủ

Chương 17: Chương 17




CHƯƠNG 17

Lưu Đan

Tương Tư Tán, độc cũng như tên, lấy tương tư làm nguồn. Nếu trong lòng có nhung nhớ, vướng bận ai đó, nhất định sẽ lo âu, sau cùng uất ức mà chết

.

.

Dù tiết trời có hơi nóng, nhưng trong Kỳ Lân điện vẫn cảm thấy mát mẻ.

Trong thiên điện, một thanh niên áo xám đang cầm quân đen hạ xuống bàn cờ sát phạt với quân trắng. Mỹ nhân một tay chống cằm một tay cầm quân trắng, không chớp mắt, nhìn chăm chăm vào bàn cờ.

“Điện hạ, rượu của người rất nhẹ!” Thanh niên áo xám chậc chậc mấy tiếng, nhìn như rất không thích loại rượu này.

Mỹ nhân liếc hắn một cái, “Vậy ngươi bỏ xuống đi!”

Thanh niên áo xám cười hì hì, “Đây chính là rượu hoa điêu ủ hai mươi năm, trong cung này cũng chỉ có mình điện hạ có thôi!”

Mỹ nhân hạ quân cờ trắng xuống chỗ trống, “Đồ tửu quỷ!”

Ngược lại, thanh niên áo xám vẫn nói chuyện say sưa, “Nếu như rượu hoa điêu mà phối với quả mơ thì đúng là, chậc chậc, nhất đại cực phẩm của nhân gian!”

“Biết ngươi tới, cho nên ta đã cho nó vào hầm băng đông trước rồi!”

Mỹ nhân nhấp một ngụm nhỏ, cái vị lành lạnh nhẹ nhàng tỏa khắp khoang miệng, rượu hoa điêu không phải loại rượu mạnh, độ nồng cũng giống như cô gái thẹn thùng, khiến người ta có cảm giác dư vị vô tận.

“Ha ha!” Mặt thanh niên áo xám hồng hồng, giống như đã say. Nếu như không biết hắn, mọi người sẽ cho là tửu lượng hắn kém lắm, thật ra nó lại không phải thế. Đấy chỉ là bề ngoài thôi, như say thật ra lại chẳng say.

“Điện hạ, mấy ngay trước có tin báo, Đông quốc đang có ý quy thuận!” Thanh niên áo xám bỗng thay vào dáng vẻ già dặn, “Hoàng thượng định thừa cơ giúp đỡ vương tộc đang suy yếu của họ!”

“Suy yếu?” Mỹ nhân khó hiểu, “Là thế nào?”

“Rắn chết vẫn còn nọc, kiểu nước nhỏ chủ động quy thuận như thế rất khó tránh khỏi sau này sẽ gây ra chuyện gì, hiện tại, điều cần thiết nhất chính là phải hàng được vương tộc suy yếu có ảnh hưởng nhiều đến dân chúng nhất!”

Mỹ nhân hiểu rõ, gật đầu, “Ta đã nghĩ tới…”

Mắt mỹ nhân co lại, từng đợt hàn ý tỏa ra.

Thanh niên áo xám lập tức sáng tỏ, “Vương tộc chết bất đắc kì tử, quyền lực phân tán, bách tính vui mừng!”

“Trước khi giải quyết chuyện này, Lưu Đan, trận chiến ở hậu cung đã đến lượt ngươi lên sân khấu rồi!” Mỹ nhân xoay chén rượu trong tay, nhìn Lưu Đan.

Lưu Đan than nhẹ một hơi, “Điện hạ, nếu như người đã sắp xếp ổn thỏa cả rồi, vậy thần nhất định sẽ biểu diễn. Nhưng mà,” đổi chủ đề, Lưu Đan nhìn mỹ nhân bằng ánh mắt khó hiểu, “Dường như điện hạ kéo dài có hơi lâu!” Là chỉ đã nhiều năm thế này, Mạc Tuyệt mới bắt đầu thanh lý hậu cung.

Hiện giờ thiên hạ đã chia làm sáu phần, Kha triều và Kỳ triều là hai nước lớn, giữa bọn họ là bốn nước nhỏ Đông Tây Nam Bắc.

Quân chủ Kha triều – Kha Phượng Viêm mười tám tuổi trải qua trận gió tanh mưa máu để lên ngôi hoàng đế, kế đó nhanh chóng thu phục mấy nước nhỏ xung quanh. Thiếu niên công thành, được người truyền tụng.

Quân chủ Kỳ triều – Kỳ Cảnh mười bốn tuổi năm ấy giết huynh đoạt ngôi, đến nay đã mười một năm. Chính sách bạo ngược đủ điều nhưng các quan lại chẳng dám nói gì. Sau khi đăng cơ, cũng nhanh chóng mở mang bờ cõi.

Hai quân vương đầy hứa hẹn tuy chưa từng gặp mặt nhau, nhưng lại hiểu quá rõ mưu lược đối phương. Hai người dường như rất ăn ý, đồng thời cùng ra tay với bốn nước còn lại, không hề xâm phạm lãnh thổ đối phương.

Kha Phượng Viêm cũng biết trận chiến cuối cùng chính là trận giữa hắn và Kỳ Cảnh.

“Đây không phải là tìm thú vui cho những lúc vô vị hay sao!” Mỹ nhân uốn éo thắt lưng, nheo mắt lại, nói: “Trong vòng một tháng, ta sẽ chỉnh đốn lại hậu cung này một lần!”

Lưu Đan toát mồ hôi lạnh, một tháng quả là rất nhanh. Giương mắt nhìn mỹ nhân vô hại trước mắt, hắn nhủ thầm, mỹ nhân nhìn rất đẹp, nhưng tốt nhất là đừng nên trêu vào.

Đợi Lưu Đan đi khỏi, Mạc Tuyệt nhắm mắt lại, phân phó Ngọc Tuyết, “Đi nói với hoàng thượng, rằng ta đã trúng độc!”

Ngọc Tuyết cả kinh, hỏa tốc đi bẩm báo ngay với Kha Phượng Viêm.

Sau khi biết chuyện, Kha Phượng Viêm vội vàng bỏ chính vụ xuống, chạy tới chỗ Mạc Tuyệt ngay.

“Tuyệt Nhi?” Ôm lấy Mạc Tuyệt đang nằm trên giường, Kha Phượng Viêm nhìn từ trên xuống dưới một loạt, kiểm tra, “Đã trúng độc gì? Thái y đâu?”

Mặt tái nhợt, Mạc Tuyệt mở dần hai mắt ra, “Hoàng thượng…”

Đau lòng, sờ sờ lên hai má Mạc Tuyệt, Kha Phượng Viêm run lên, quát mấy thị nữ, “Còn không mau gọi thái y tới!”

Lão thái y chuẩn bệnh cho Mạc Tuyệt xong, nói: “Hoàng thượng, điện hạ đã trúng phải Tương Tư Tán!”

Tương Tư Tán, độc cũng như tên, lấy tương tư làm nguồn. Nếu trong lòng có nhung nhớ, vướng bận ai đó, nhất định sẽ lo âu, sau cùng uất ức mà chết.

Nhiều ngày nay Kha Phượng Viêm chưa hề tới thăm Mạc Tuyệt, cho nên Mạc Tuyệt rất nhớ nhung.

“Thứ lão thần nói thẳng, thời gian trúng độc của điện hạ đã lâu, hiện tại chất độc đã xâm nhập vào xương cốt!”

Lần này đến lượt Kha Phượng Viêm kinh hãi, trúng độc đã lâu? Hắn nhìn người đang suy yếu trong lòng, ngơ ngẩn, không tin đó là thật. Đây cũng là lần đầu tiên hắn biết tới cái gì gọi là lòng như đao cắt.

“Giải độc thế nào?”

Lão thái y thở dài một hơi, nói: “Có thể giải, chỉ là thiếu một vị Chỉ Linh!”

“Tiểu Đông Tử, truyền xuống dưới, trong vòng ba ngày phải mang Chỉ Linh tới trước mặt trẫm!” Kha Phượng Viêm ôm chặt lấy Mạc Tuyệt.

“Tuyệt Nhi, bắt đầu từ hôm nay, trẫm sẽ không rời khỏi ngươi nửa bước!” Dứt lời, hắn hôn lên trán Mạc Tuyệt một cái.

Mạc Tuyệt bật cười, “Có phải Mạc Tuyệt nên cảm ơn người đã hạ độc chăng? Nhờ hắn mà khiến hoàng thượng nhớ đến Mạc Tuyệt!”

Nghe đến người hạ độc, Kha Phượng Viêm biến sắc, “Tuyệt Nhi, có phải gần đây ngươi đã ăn phải thứ gì không tốt không?”

Mạc Tuyệt ngẫm một lát, lắc đầu.

Kha Phượng Viêm phất tay, ý bảo các thị nữ xung quanh lui xuống, xong, hắn lập tức gọi ám vệ ra.

Một nam tử mặc bố y màu trắng xuất hiện, quỳ gối trước mặt Kha Phượng Viêm.

“Đi điều tra xem Đức quân đã dùng phải thứ gì không bình thường!”

Nam tử áo trắng nói câu tuân mệnh rồi lập tức biến mất.

Mạc Tuyệt trông thấy, sửng sốt.

“Hoàng thượng, ám vệ của người đã đạt tới cảnh giới như vậy rồi sao?”

Kha Phượng Viêm vỗ vỗ lên tay Mạc Tuyệt, “Trẫm sẽ không tha cho người đã hại ngươi!”

Kha Phượng Viêm cẩn thận dỗ dành Mạc Tuyệt ngủ. Thấy y đã say giấc, hắn đi lại quan sát quanh phòng, mấy ngày không tới chỗ Mạc Tuyệt, hắn rất nhớ, đặt tay lên chiếc bàn quen thuộc, hắn nhìn thấy được chữ mà Mạc Tuyệt luyện hôm Thục phi tới gây chuyện.

Chỉ vẻn vẹn hai chữ: Phượng Viêm.

Không hiểu tại sao, Kha Phượng Viêm lại cảm thấy tim đau nhói. Hắn ôm ngực, một hồi ức xa vời bỗng hiện lên.

Mười sáu tuổi năm ấy, phủ thái tử.

“Chữ của Tuyệt Nhi đẹp thật!” Kha Phượng Viêm đứng ở phía sau Mạc Tuyệt đang luyện chữ.

Mạc Tuyệt quay đầu lại cười. Hai người vừa mới thành thân, giờ gặp mặt nhau quả là có hơi xấu hổ thật, Kha Phượng Viêm đỏ mặt, khụ một tiếng.

“Ngươi viết tên ta được không?”

Mạc Tuyệt quay lại, nhìn tờ giấy Tuyên Thành trên bàn, đặt bút xuống, mỉm cười, “Được!”

Phượng Viêm, hai chữ qua bàn tay của Mạc Tuyệt, lúc xuất hiện trên giấy quả là có một cảm giác rất đặc biệt.

Kha Phượng Viêm quay đầu lại nhìn Mạc Tuyệt còn đang chìm trong giấc mộng.

Tuyệt Nhi, đây là chuyện từng xảy ra giữa chúng ta sao?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.