(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
CHƯƠNG 91
Tới Khương Hồ
.
.
Chẳng bao lâu, Khương Hồ và Kha triều đã thương thảo xong kế hoạch. Hoa Thi cũng đã thuận lợi hoàn thành nhiệm vụ của mình.
“Ngươi không theo ta về sao?” Hoa Thi nói với Gia La Đức.
“Ta muốn mang một người trở về!” Dường như Gia La Đức rất muốn có được Mạc Tuyệt, không bắt được tới tay sẽ không bỏ qua.
Hoa Thi cảm thấy Gia La Đức quá tùy hứng, “Ngươi dẫn hắn về bằng cách nào? Hắn là Hoàng quý quân của Kha triều đấy!”
“Cách để hắn tự đi theo ta thì có rất nhiều!” Gia La Đức nói khẽ vào tai Hoa Thi, “Ngươi còn nhớ Di Vong cổ chứ!”
Hoa Thi híp mắt lại, “Đừng nói, người cho hắn dùng…”
Gia La Đức trừng Hoa Thi một cái, “Một người thương hương tiếc ngọc như ta, sao lại hạ cổ cho mỹ nhân chứ? Điều ta cần là ngươi phải tìm cho ra thuốc giải!”
“…Ừm!” Tuy tìm Di Vong cổ không dễ, nhưng với Hoa Thi mà nói cũng không khó.
“Có thứ đó, mỹ nhân nhất định sẽ theo ta trở về!” Dáng vẻ tự tin của Gia La Đức khiến Hoa Thi ảm đạm.
Gia La Đức đã chuẩn bị sẵng sàng, hôm đó, hắn tới tìm Mạc Tuyệt.
Mạc Tuyệt cũng không muốn nhìn thấy hắn lắm, cho nên thái độ với hắn cũng rất lãnh đạm. Thế nhưng, Gia La Đức lại nói ra thứ mà Mạc Tuyệt đã tìm từ rất lâu rồi.
“Hoàng quý quân đã tìm Di Vong cổ lâu như vậy, chắc là cũng biết ở Khương Hồ ta có thứ này nha!” Gia La Đức dựa sát vào người Mạc Tuyệt, nói khẽ vào tai y, “Tiếc là hiện tại ta không mang nó theo bên người, nếu không, ta đã sớm lấy ra đổi lấy nụ cười của mỹ nhân rồi!”
Mạc Tuyệt nhìn Gia La Đức, nghi ngờ, “Ý ngươi là muốn ta theo ngươi về Khương Hồ?”
“Đúng vậy!” Gia La Đức gật đầu, “Sắp tới hai nước chúng ta sẽ liên thủ tấn công Bắc quốc, tới lúc đó ngươi theo ta về Khương Hồ, ngươi thấy sao? Đợi tới khi thu phục được Bắc quốc, ngươi sẽ mang cách giải cổ trở lại Kha triều!”
Dễ như thế à? Mạc Tuyệt không phải đứa trẻ, tất nhiên sẽ biết không tự nhiên có bánh rớt từ trên trời xuống.
“Ngươi có điều kiện gì?” Mạc Tuyệt hỏi thẳng xem Gia La Đức muốn thứ gì.
Gia La Đức lập tức trưng vẻ mặt đau lòng ra, “Ngươi thật sự không tin vào tấm chân tình của ta sao?”
Tất nhiên sẽ không tin, Mạc Tuyệt nhìn hắn, giống như muốn tìm ra chút manh mối từ vẻ mặt vờ vịt đó.
“Ta chỉ muốn ngươi ở cạnh ta nhiều một chút thôi mà!” Gia La Đức cúi đầu, “Theo ta về đi!”
“Sợ là ta có đi chẳng có về!” Mạc Tuyệt bưng tách trà trên bàn lên, nhấp một ngụm nhỏ.
“Ta sẽ không làm tổn thương ngươi đâu!” Gia La Đức lại dựa sát vào Mạc Tuyệt, vội vàng chứng minh tấm lòng chân thành của mình, “Nếu lúc đó ngươi còn muốn trở về, ta nhất định sẽ tự mình đưa ngươi đi!”
Câu này là sao? Chẳng lẽ mình qua đó rồi không muốn quay về nữa? Mạc Tuyệt thấy rất lạ, nhưng y lại nghĩ rằng cho dù y có tới đó cũng chưa chắc xảy ra chuyện như thế.
Hơn nữa, đây là cơ hội duy nhất để có được thuốc giải, Mạc Tuyệt không muốn bỏ qua. Vả lại, nếu y ở Khương Hồ, vậy cũng có thể xem như giám sát bọn họ tấn công Bắc quốc, hai nước kết giao, luôn cần một sứ giả. Nếu vậy, để mình đi làm sứ giả cũng được lắm chứ.
Trông thấy dáng vẻ thỏa hiệp của Mạc Tuyệt, tảng đá đè nặng trong lòng Gia La Đức cũng lập tức được quăng xuống.
“Khương Hồ đường xá xa xôi, chúng ta nên xuất phát sớm một chút sẽ tốt hơn!” Gia La Đức mỉm cười, nhìn Mạc Tuyệt.
Mạc Tuyệt cũng biết vậy, vì thế y đã tìm một cơ hội nói với Kha Phượng Viêm.
Kha Phượng Viêm đang xem binh pháp, bấy giờ việc chiếm Bắc quốc đã thành chuyện bắt buộc, hắn đã mất đi Tây quốc, để cổ vũ lòng quân, hắn phải đoạt cho bằng được Bắc quốc. Trận chiến ngày một ác liệt, với hắn và Kỳ Cảnh mà nói, một khi Bắc quốc bị chiếm, chính là lúc hai bên giao đấu.
Mạc Tuyệt bước vào phòng thấy Kha Phượng Viêm đang tập trung đọc sách, tức khắc, y sai người nấu canh nóng mang tới cho hắn. Y bước nhẹ tới bên Kha Phượng Viêm.
“Tuyệt Nhi qua đây!” Kha Phượng Viêm buông binh thư trong tay ra, nắm lấy tay Mạc Tuyệt.
“Trong ba mươi sáu kế, giương đông kích tây là một kế sách thường dùng, nhưng cũng là kế khó vận dụng nhất!” Mạc Tuyệt nhìn vào đoạn Kha Phượng Viêm vừa xem, nói: “Bởi vì một khi không nắm chắc tình hình, để đối phương nhìn thấu, bản thân sẽ rơi vào cảnh tiến thoái lưỡng nan!”
“Nếu dùng tốt, cũng hay lắm chứ!” Kha Phượng Viêm nói, “Chuyến thảo phạt Bắc quốc lần này, chúng ta chỉ là tương trợ, Khương Hồ chủ công, ta ở mặt bên vây đánh. Hơn nữa… đối thủ của chúng ta là Kỳ triều!”
Mạc Tuyệt sửng sốt, “Kỳ Cảnh đã quyết định xuất binh rồi sao?”
“Ừm! Bắc quốc đã chủ động quy phục Kỳ Cảnh!” Nói tới đó, Kha Phượng Viêm nhíu mày, nếu như Khương Hồ tới tìm Kỳ Cảnh hợp tác, vậy có phải Bắc quốc sẽ chủ động tìm tới hắn hay không?
“Nếu như vậy, chúng ta nhất định phải chú ý Gia Lệ giang!” Mạc Tuyệt mở bản đồ ra, vẽ lên vị trí Gia Lệ giang.
Địa hình Bắc quốc rất đặc biệt, Kha triều và Kỳ triều muốn tới đó, phải đi ngang qua Gia Lệ giang mới được. Sông này không sâu, nhưng cũng không đơn giản. Tuy nhiên, Khương Hồ lại không giống như thế, họ ở phía bắc Bắc quốc, chỉ cách nhau một ngọn núi nhỏ.
“Chắc chắn Kỳ Cảnh sẽ cho mai phục ở đấy!” Mạc Tuyệt ngẫm một chút, nói.
“Chuyện này cũng không đáng ngại, nếu là thế, vậy chúng ta sẽ khai chiến với Kỳ Cảnh ở Gia Lệ giang trước, bước lên thi thể Kỳ triều!” Kha Phượng Viêm chỉ vào vị trí bên kia sông cho Mạc Tuyệt xem, “Dù con sông này cách Bắc quốc không xa, nhưng cách Khương Hồ cũng khá gần, trẫm muốn phái binh đi trước, cho dù Bắc quốc có to gan tới đâu đi nữa, cũng không dám sang đánh Khương Hồ!”
Kha Phượng Viêm định cho binh mai phục ở hai đầu sông, tới khi đó hai mặt giáp công, khiến Kỳ Cảnh trở tay không kịp.
Mạc Tuyệt gật đầu tán thành, kế hoạch của Kha Phượng Viêm chu đáo, chặt chẽ, dù có hơi liều mạng, nhưng với tình huống hiện giờ, đó cũng là phương án hữu hiệu nhất.
“Hoàng thượng, xin người cho phép Mạc Tuyệt tới Khương Hồ giám sát!” Mạc Tuyệt nhìn Kha Phượng Viêm, chắp tay, nghiêm mặt nói: “Dù Khương Hồ có quan hệ đồng minh với triều ta, nhưng dù gì thì chuyện này cũng có liên quan tới tính mạng hàng vạn tướng sĩ, không thể chậm trễ được!”
“Tuyệt Nhi…” Kha Phượng Viêm nhíu mày, chẳng lẽ lại để Mạc Tuyệt phải mạo hiểm?
“Hiện tại là thời điểm quan trọng nhất của Kha triều, Mạc Tuyệt thân là một nam nhi, tất nhiên phải dốc hết sức mình đền đáp triều đình. Hoàng thượng, vả lại Mạc Tuyệt nhận thấy, trọng trách giám sát lần này không phải nhỏ. Các vị tướng quân tất nhiên phải chú trọng ứng chiến, người đa mưu túc trí như Sở tiên sinh không thể xa hoàng thượng vào lúc này. Cho nên, Mạc Tuyệt sẽ tới đó một phen!” Từng câu từng lời của Mạc Tuyệt đều có lý.
Kha Phượng Viêm cũng hiểu, nhưng hắn không muốn Mạc Tuyệt chịu chút thương tổn nào.
“Hơn nữa…” Nói tới đó, Mạc Tuyệt nhíu mày, “Sở dĩ hoàng thượng mất đi trí nhớ, là vì đã bị kẻ khác hạ cổ!”
Nghe vậy, Kha Phượng Viêm chấn động, hắn trúng cổ?
“Loại cổ đó có tên là Di Vong cổ! Mạc Tuyệt đã điều tra được Khương Hồ có thuốc giải, nếu không tiêu trừ, e là sẽ nguy hại tới thân thể hoàng thượng!” Mạc Tuyệt nhìn Kha Phượng Viêm bằng đôi mắt sáng ngời, “Người hạ cổ chính là mẫu thân của đại hoàng tử – Trương thị!”
Mạc Tuyệt nói thẳng ra, những chuyện này, phải để Kha Phượng Viêm biết.
“Mấy lần trước Tuyệt Nhi xuất cung là để tìm cách giải cổ cho trẫm?” Kha Phượng Viêm nắm lấy vai Mạc Tuyệt, hỏi ngay.
“…Đúng vậy!” Mạc Tuyệt gật đầu.
Kha Phượng Viêm không nói thành lời, Mạc Tuyệt vì hắn mà làm đến thế, Mạc Tuyệt làm tất cả đều là vì hắn! Vậy hắn đã làm gì? Mấy hôm trước hắn còn nhẫn tâm chỉ trích Mạc Tuyệt. Kha Phượng Viêm thấy có lỗi với Mạc Tuyệt, liền ôm lấy y vào lòng.
“Chờ trẫm khôi phục trí nhớ, chờ trẫm đánh xong trận này, trẫm nhất định sẽ bồi thường lại hết cho ngươi!” Kha Phương Viêm ngửi mùi hương trên người Mạc Tuyệt, “Bất kể trẫm có khôi phục trí nhớ hay không, trẫm cũng không phụ ngươi nữa!”
Mạc Tuyệt nở nụ cười thản nhiên, đôi ngươi tuyệt đẹp ấy phản chiếu vào mắt người nọ, “Ta nhất định mang được thuốc giải trở về!”
Trong mắt Kha Phượng Viêm bỗng lóe lên tia kích động, “Tuyệt Nhi, trẫm có tài đức gì, lại có thể khiến ngươi làm vì trẫm như thế!”
Đúng vậy, Kha Phượng Viêm có tài đức gì có thể khiến mỹ nhân trở nên như vậy? Mạc Tuyệt cũng không biết. Có lẽ, ngay từ thuở nhỏ, số y đã định như vậy rồi.
“Chờ trẫm, trẫm nhất định sẽ tới Khương Hồ đón ngươi về!” Kha Phượng Viêm hôn Mạc Tuyệt, “Sẽ nhanh chóng đánh lui được Kỳ triều!”
Mạc Tuyệt gật đầu, tùy ý để Kha Phượng Viêm hôn mình. Đến lúc trở về, những giả tạo trong mấy năm qua sẽ kết thúc, rốt cuộc có thể trở về giống như trước đây sao? Đã quen sống cuộc giống giả tạo, đã quen dần rồi. Mạc Tuyệt nở nụ cười tự giễu.
“Phải rồi, Gia La Đức cũng sẽ cùng trở về Khương Hồ!” Mạc Tuyệt nói chuyện này cho Kha Phượng Viêm biết.
“Trẫm biết rồi!” Nhắc tới Gia La Đức, Kha Phượng Viêm cũng thấy khó hiểu, “Ngay từ đầu ta đã đoán được người này sẽ không cam tâm làm một nam phi!”
“Quả thật là như thế!”
Kha Phượng Viêm liếm liếm hõm vai Mạc Tuyệt, thì thào, “Hơn nữa tới giờ thân thế của hắn luôn là một bí ẩn, nhưng qua chuyện hắn chịu ủy khuất làm một nam phi nho nhỏ, có thể cho thấy Khương Hồ buộc phải chiếm được Bắc quốc!”
“Chúng ta tuyệt không để cho hắn nuốt hết một hơi được!” Tuy khả năng này rất khó xảy ra, nhưng phòng trước vẫn hơn. Mạc Tuyệt ngẩng đầu lên nhìn Kha Phượng Viêm, nói: “Ta sẽ lưu ý nhất cử nhất động của Khương Hồ, chúng ta cần có binh lực giải quyết tốt hậu quả!”
“Yên tâm đi! Trẫm đã chuẩn bị kỹ càng cả rồi!” Kha Phượng Viêm hôn lên trán Mạc Tuyệt, “Trẫm sẽ phái mấy ám vệ theo ngươi, nhưng ngươi vẫn phải cẩn thận một chút mới được!”
“Ừm! Ta biết rồi!” Mạc Tuyệt ôm Kha Phượng Viêm, mấy tháng tới, họ chẳng thể gặp nhau. Bấy giờ, sự chia ly của họ chính là một khảo nghiệm, nhưng nào có ai biết rằng, bên trong còn có biến hóa khó lường.
Loạn thế, khắp nơi khó lửa.
Mỹ nhân đi rồi, nỗi lòng khôn xiết.
Một lần đi, bao giờ trở lại?
Quân hồi tưởng, mong vạn sự bình an.
Tha hương đất khách, không làm quân biệt, chẳng làm quân ly.
Đến ngày đoàn tụ sum vầy, cùng quân soi đuốc, chỉ mong quân giống như ta, cùng nhau trở về nhà.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});