CHƯƠNG 11. NGỌC VỠ
Đại hỏa ở Hợp hoan, lúc hoàng đế gấp gáp trở về chỉ nhìn thấy một đống đổ nát.
Mọi người bận rộn 1 đêm, toàn bộ Hợp Hoan cung bị cháy sạch chỉ còn lại thiên điện.
Tiểu hoàng tử bị lửa thiêu không còn hài cốt, cung nữ nội thị chết vô số, Nguyễn Diệp bởi vì ngủ ở thiên điện mặc dù được cứu ra, nhưng vẫn hôn mê bất tỉnh.
Hoàng hậu và thái hậu sinh tử không rõ, Diệp Mặc dìu hoàng đế, trong lúc nhất thời cũng không nói nên lời.
May mắn còn 1 nội thị run rẩy nói hoàng hậu đả thương người như thế nào, lại khẩu xuất cuồng ngôn muốn lấy tánh mạng thái hậu và hoàng tử ra sao.
Nói đến mức sinh động như thật, làm cho hoàng đế không thể không tin.
Diệp Mặc dìu hoàng đế, nước mắt không ngừng chảy, không bao lâu sau, đã được người đỡ về cung nghỉ tạm.
Hoàng đế lảo đảo cố ý muốn một mình yên lặng, phía sau chỉ có tiểu Xoa tử đi theo.
Một đêm bạc đầu, thì ra không cần gần nhau cả đời, cũng có thể một đêm bạc đầu.
Hoàng đế ngồi ở Long Dương điện.
Hôm nay, chỉ còn lại mình hắn.
Hắn sớm biết Tề Tu rất tàn nhẫn, nhưng hắn cũng không tin y có thể làm ra những chuyện kinh khủng vô nhân đạo như thế.
Hài tử đáng thương mà hắn còn chưa kịp gặp mặt.
Hoàng đế đang trầm ngâm, cửa đã bị đẩy ra.
Đi vào chính là Ngữ Nhân.
Ngữ Nhân nhìn về phía hoàng đế, bộ dáng rất cẩn thận, mỉm cười với hoàng đế.
Hoàng đế ngay cả khí lực để quát nạt cũng không có, cúi đầu, tiếp tục suy nghĩ chuyện mình muốn.
Ngữ Nhân đi tới chỗ hoàng đế, bụng đã to, lại không có ý muốn quỳ xuống.
Hoàng đế giương mắt, nhẹ giọng nói, “Hôm nay trẫm tâm tình bất hảo, ngươi vẫn nên về đi…”
“Hoàng thượng, đang nhớ đến hoàng hậu?”
“Hỗn xược!”
“Hoàng hậu giết hài tử của Nguyễn Diệp, nói không chừng kế tiếp sẽ đến phiên con của chúng ta.”
Hoàng đế nhướn mi nhìn bụng Ngữ Nhân 1 chút, lạnh lùng nói, “Ngữ Nhân, ngươi đúng là vì hãm hại hoàng hậu mà vô cùng nỗ lực.”
“Hoàng thượng, người không thể cứ bảo hộ hoàng hậu như thế, chẳng lẽ người không biết, hài tử của Nguyễn Diệp, vốn chính là của hắn!”
“Hồ ngôn loạn ngữ.”
“Hoàng thượng!”
Hoàng đế vỗ án, đang muốn phẩn nộ khiển trách, đại điện lại bị đẩy ra.
Thị vệ phía sau không ngăn được, Tề Tu cứ như vậy mà đi vào, phía sau là hộ vệ duy nhất của y, Phong Hoa.
Hoàng đế hướng phía ngoài điện khoát tay. Tiếng đóng cửa vang lên.
“Tề Tu…”
Tề Tu nhìn thoáng qua hoàng đế, sau đó quỳ xuống.
“Vi thần có tội.”
“!”
“Ta không giết bá nhân, bá nhân lại vì ta mà chết, tiểu hoàng tử chết, tội đương nhiên là do ta, chỉ là…”
Tề Tu còn chưa nói xong, Ngữ Nhân đột nhiên cuồng tiếu không ngừng, sau khi cười xong, lạnh lùng nói, ” Hảo một đôi phu thê tình thâm.”
“Ngữ Nhân!”
“Hoàng đế, ngươi có biết hài tử trong bụng ta, kỳ thật căn bản không phải của ngươi hay không?” Ngữ Nhân vừa nói vừa chỉ hướng Tề Tu nói, “Ngươi hỏi hắn xem, tại Phong Cường tự hắn đã làm gì với ta, lại vì cái gì mà vội vội vàng vàng viết thư mong ngươi đến…”
“Đủ rồi, Ngữ Nhân, ngươi thật sự nghĩ rằng trẫm không biết ngươi căn bản không phải là Dương tộc sao, vốn nể tình Thư phi ta còn muốn lưu ngươi một mạng, hôm nay xem ra, ngươi đúng là không muốn sống.”
“Ta không phải Dương tộc?” Ngữ Nhân thảm thiết cười, “Đây cũng là hoàng hậu nương nương nói cho ngươi đi. Quả nhiên, hắn nói cái gì, ngươi cũng tin.”
Ngữ Nhân nói xong, liền rút chủy thủ bên hông ra, Phong Hoa thấy thế liền ngăn trước người Tề Tu, Tề Tu đứng dậy đẩy Phong Hoa ra, đi tới trước mặt Ngữ Nhân, nhìn hắn đem nhuyễn kiếm chỉa vào cái bụng khá to của chính mình.
“Ở đây có hài tử hay không, ngươi là người rõ nhất.”
” Ngữ Nhân, ngươi thật đáng thương, ngươi bất quá chỉ là quân cờ của Thư phi, đến bây giờ vẫn còn chấp mê bất ngộ, ngươi thật sự không phải Dương tộc, cho nên từ lúc ngươi quyết tâm dùng kế giả vờ mang thai để đánh cuộc, ngươi đã thua rồi.”
“Hoàng thượng.” Ngữ Nhân cười quay đầu lại nhìn hoàng đế, ánh mắt hoàng đế lướt qua người Ngữ Nhân nhìn Tề Tu.
“Ta bây giờ nói cho ngươi biết, kỳ thật, trong hoàng cung này, người yêu ngươi nhất, là ta.” Ngữ Nhân vừa nói đột nhiên đem chủy thủ nhét vào tay Tề Tu, sau đó mạnh mẽ kéo đến đâm vào bụng mình.
Ngay sau đó nhìn về hướng Phong Hoa.
Tề Tu ngây người, sau đó y nghe thấy Ngữ Nhân nhẹ nhàng nói, “Ngươi cho rằng, Phong Hoa thật sự đối với ngươi trung thành tận tâm sao, bất quá may mà, hắn lập tức sẽ theo ta làm bạn rồi, ngươi không phải vẫn muốn biết tại sao hắn luôn ho khan không ngừng sao, đó là bởi vì hắn trúng hợp hoan của ta…”
Ngữ Nhân trợn tròn mắt, té xuống đất, máu từ bụng chảy ra, nhiễm đỏ hai mắt Tề Tu.
Hoàng đế như tượng đá, ngồi trên đại điện nhìn mọi chuyện trước mắt.
Hắn không biết, phải tin ai.
Cũng không biết phải trách cứ ai.
Trong bụng Ngữ Nhân, thật sự có một hài tử, một hài tử chưa thành hình.
Tề Tu quay đầu lại nhìn Phong Hoa, Phong Hoa mỉm cười, sau đó phun ra một búng máu, Tề Tu đẩy mạnh Ngữ Nhân đã chết nói, “Ngươi không thể chết được, ngươi không thể chết được, ta cầu ngươi đem giải dược cho ta.”
Tiếng Phong Hoa ho khan càng ngày càng lớn, hoàng đế không đành lòng nói thêm gì nữa, nhẹ nhàng đi xuống bậc thang, hướng phía ngoài điện hô, “Người đâu, hộ giá.”
Tiểu Xoa tử mang theo chúng hộ vệ vọt vào, Tề Tu bị hoàng đế ôm vào lòng, trên mặt đất, Phong Hoa phun máu tươi, Ngữ Nhân đã không còn khí tức.
Tề Tu nhìn Phong Hoa được người lôi đi, sau đó trầm mặc nhắm hai mắt lại.
Phong Hoa nói, ngày ấy hắn không có ngâm mình ở hàn đàm.
Đêm đó, Tề Tu ôm người kia ở hậu viện, vốn chính là Phong Hoa.
==================================================