Nam Phong Đến Rồi

Chương 11: Chương 11: Bồi thường




[Nam Phong]

Chương 11: Bồi thường

Chuyển ngữ: Nại

***

Nam Phong sợ nhất là khi thiếu nợ người khác cái gì đó, tuy không biết mô hình kia của Chu Dục giá bao nhiêu nhưng chung quy lại cô cảm vẫn cảm thấy rất bất an.

Trở lại ký túc xá, cô nghĩ đi nghĩ lại rồi quyết định gọi điện cho Bùi Vân.

“Học trưởng, anh có thể hỏi giúp em một chút xem mô hình đó của Chu Dục mua ở đâu không ạ?”

Bùi Vân hơi do dự rồi khẽ nói, “Cậu ấy nói không có việc gì đâu, em đừng để trong lòng.”

“Anh cứ hỏi giúp em một chút đi ạ?”

Bùi Vân ngập ngừng, “Cái kia...cậu ấy đặt hàng từ trang web của nước ngoài, là bản hạn chế, có lẽ bây giờ muốn mua cũng không được nữa rồi.”

Nam Phong hơi giật mình, cô lại hỏi, “Vậy bao nhiêu tiền ạ?”

Bùi Vân ấp úng mở miệng, “Có lẽ không nhiều...” dừng một chút anh lại nói, “Cậu ấy thực sự không có để ý đâu, em cũng đừng khổ não làm gì.”

Nam Phong ồ một tiếng, cúp điện thoại.

Cuối cùng cô vẫn không thể an tâm được, đành bật máy tính lên, tra một lượt các mô hình Transformer tự chế, còn cất công lượn lờ quanh các trang web của nước ngoài một vòng.

Đối với những thứ này cô không hiểu nhiều, cũng không rõ cái cánh tay cô làm hỏng thuộc loại nào, chỉ có thể click vào mục số lượng có hạn xem thử, phát hiện nếu quy đổi qua nhân dân tệ thì có lẽ phải trên một ngàn*.

[*khoảng chừng 3tr3 vnd]

Nam Phong mở miệng hít một ngụm khí lạnh.

Cô thật không nghĩ đến mình có thể làm hỏng món đồ chơi giá trị đến vậy.

Đã ước chừng được giá cả, Nam Phong càng không dám cứ để yên như vậy.

Ngày hôm sau tỉnh lại, cô tranh thủ thời gian tự ra ngân hàng rút một ngàn. Cô biết rõ khoa của Bùi Vân hôm nay có bài kiểm tra nên đúng mười một giờ cô mới tới ký túc xá nam.

Mới tới trước cửa đã vừa hay gặp được Chu Dục.

Tình huống rất bình thường, lúc này giờ thi vừa mới kết thúc, mà từ khoa công nghệ đến ký túc nam khoảng tầm nửa tiếng đi bộ, giờ này thấy anh ta nhàn nhã thoải mái quay về ký túc như thế này, mười phần thì đến tám, chính phần là chưa làm được bao nhiêu đã bỏ bài, bỏ thi rồi.

Nam Phong nhìn bóng người miệng ngậm điếu thuốc mà nín thinh, khóe môi giật giật.

Cô lấy từ trong ví tiền ra một xấp tiền mới tinh đi đến trước mặt Chu Dục, “Tôi tìm hiểu một chút về mô hình đó của anh, đại khái giá bằng từng này, anh xem có đủ hay không? Nếu thiếu tôi sẽ đưa thêm.”

Chu Dục cúi đầu nhìn số tiền trên tay cô, anh nhíu mày, anh đi lướt qua cô, cất giọng hời hợt, “Hôm qua tôi nói rồi, không cần.”

Nam Phong giữ tay Chu Dục, “Tôi làm hỏng đồ của anh, bồi thường là điều đương nhiên, nhưng anh Bùi Vân nói mô hình đó là bản số lượng có hạn, giờ không thể mua được nữa, tôi chỉ có thể đền tiền cho anh.”

Chu Dục lạnh lùng nhìn cô, “Cô bồi thường tiền cho tôi, tôi cũng không mua được nữa, thế nên không còn bất kỳ nghĩa lý gì hết.”

Anh vừa nói như vậy, trong lòng Nam Phong càng thêm áy náy, “Nhưng tôi chỉ có thể bồi thường như vậy.”

Chu Dục nhíu mày mất kiên nhẫn, “Cô thật sự phải đền?”

Nam Phong ra sức gật đầu.

Chu Dục nói, “Vậy được, bây giờ cô đi cùng tôi tới cửa hàng, mua một mô hình giống như vậy đền cho tôi.”

Nam Phong nghe anh nói như vậy, nhẹ nhàng thở ra, ít nhất có thể đền cho anh ta được rồi.

Cửa hàng bán đồ chơi mô hình cách trường học không xa lắm, hai người ngồi xe chắc mất tầm hơn hai mươi phút.

Trong hai mươi phút này, hai người ai ngồi bên ghế nấy, sát với cửa xe, chính giữa để trống một khoảng rộng, chuyện cũng chỉ rải rác có mấy câu

“Cái kia... thật sự ngại quá.” Nam Phong nói.

“Ừ” Chu Dục đáp lời qua loa, không tập trung nhìn ra ngoài cửa sổ.

Nam Phong có cảm giác tự mình chuốc lấy mất mặt.

Trên thực tế, đối với việc cô cùng Chu Dục ngồi chung trên một cái xe, nghe thôi cũng thấy có chút vớ vẩn.

Vốn là người sẽ chẳng có chút liên quan nào, ngược lại còn có cái nhìn phản cảm với người ta vậy mà không hiểu sao lại có ngày ngồi cùng một chỗ.

Có điều từ khi nghe qua lời Bùi Vân nói về Chu Dục, cảm giác của Nam Phong đối với Chu Dục giống như có sự biến hóa vi diệu. hơn nữa hôm qua cô làm hỏng cánh tay mô hình của anh ta, anh ta lại không nói gì, chứng tỏ không phải là người nhỏ mọn.

Lúc trước cô còn so đo với anh, cho là anh cố tình vơ vét tải sản của mình, ngược lại thì ra là mình lấy lòng tiểu nhân đo lòng quân tử.

Cô lặng lẽ nhìn anh, chỉ nhìn được một bên mặt.

Mũi cao, nét mặt ưa nhìn, thực sự phải thừa nhận, nam sinh ngồi bên cạnh cô có ngoại hình mang sức sát thương cực kỳ cao.

Chỉ có điều thái độ thờ ơ, lạnh lùng, cặp mắt nhìn ra bên ngoài có vè gì đó rất trống rỗng, mông lung.

Đến trung tâm thương mại, hai người mau chóng tìm được một cửa hàng bán rất nhiều loại robot, mô hình khác nhau.

Chỉ là Nam Phong không biết những thứ này và mô hình tự chế có gì khác nhau, trong cửa hàng chỉ có mô hình ráp sẵn, không có đồ tự chế, phần lớn chỉ có giá tầm trăm tám mươi đồng. cô nghĩ đây là sản phẩm trong nước.

Chu Dục không tập trung xem đồ, hình như anh không có mấy hứng thú.

Ngược lại Nam Phong chọn lựa rất nghiêm túc, chủ yếu cô xem giá, dù sao cô cũng cần phải đền anh một mô hình có giá không thể thấp hơn nhiều quá.

Trong tiệm có một cậu bé đang làm loạn, bởi vì đang xem xét quá nhập tâm nên Nam Phong không chú ý, bị cậu bé đó đụng mạnh một cái.

Đó là một cậu bé tầm năm, sáu tuổi, va vào người khác cũng không xin lỗi, chỉ nhìn chằm chằm vào cánh tay trái của Nam Phong, như phát hiện ra điều gì đó không bình thường, bỗng nhiên cậu bé đó bắt lấy cánh tay trái của Nam Phong, rồi hướng về phía bố mẹ kêu to, “Bố mẹ ơi, cái tay của chị này là giả đấy.”

Nhất thời Nam Phong lúng túng, muốn tránh tay ra lại sợ lôi kéo rồi hỏng mất.

Cũng may ngay một giây sau, Chu Dục đi tới, thò tay nhấc cậu bé kia ra chỗ khác.

Chu Dục không nói gì cả, chỉ riêng sắc mặt lạnh băng đã dọa cậu bé sợ đến phát khóc.

Bố mẹ cậu bé chạy tới, dỗ cậu bé rồi lên tiếng răn dạy, “Làm gì vậy hả? lớn như thế này rồi còn đi bắt nạt một đứa con nít.”

Chu Dục cười lạnh một tiếng, “Thằng nhóc này không được dạy dỗ cẩn thận thì mang theo cái dây thừng xích vào đề phòng chạy loạn đâm vào người khác. Không phải cả thế giới này là bố mẹ nó, sẽ không phải ai cũng dung túng nó đâu.”

Chu Dục nhuộm tóc, đeo khuyên tai, nhìn qua giống một tên “bụi”

Hai người lớn dẫn theo một đứa trẻ, không dám gây gổ với người khác nên thấp giọng trách mắng, lôi cậu bé sắp khóc định rời đi.

Chỉ là còn chưa kịp quay người, thanh âm lạnh lùng của Chu Dục lại vang lên, “Đụng vào người khác không xin lỗi, cứ thế mà bỏ đi?”

Người mẹ của cậu bé đó là người thức thời, tuy rằng trong lòng không vui nhưng vẫn nhỏ giọng nói với cậu bé, “Mau xin lỗi chị!”

Cậu bé khóc lóc, hàm hàm hồ hồ nói xin lỗi.

Nam Phong lúng túng khoát khoát tay, cả nhà ba người kia rời đi.

Nam Phong nhìn Chu Dục, anh ta vẫn không có biểu tình gì cụ thể.

Nam Phong thừa nhận cô không phải là thánh mẫu, đối với những đứa bé không lễ phép cô có hơi chán ghét, thế nên khi nhìn thấy hành động vừa rồi của Chu Dục, cách làm của anh quả thực rất “đẹp“.

Cô nhìn anh cười cười, “Cảm ơn anh.”

Chu Dục nhàn nhạt gật đầu, không tập trung mà nhìn những mô hình bên cạnh.

Cuối cùng Nam Phong tìm được một mô hình đắt tiền nhất của quán, hơn tám trăm đồng, hơn nữa còn là cũng một kiểu dáng với cái hôm qua cô làm hỏng.

Cô như mở cờ trong bụng mà gọi Chu Dục, “Anh xem cái này thế nào? Nhìn qua rất giống cái của anh hôm qua.”

Khóe miệng Chu Dục co quắp, ừm... quả là rất giống đấy.

Có điều kích cỡ khá lớn.

À, là một mô hình cao bằng nửa người, có hơi lớn một chút.

Mặt Chu Dục không đổi sắc, gật đầu, “Lấy nó đi.”

Nam Phong khẽ thở ra, lần đầu tiên cô cảm thấy tiêu tiền là việc làm cho người ta cảm thấy thoải mái.

Nhưng mà lúc ra đến cửa tiệm, Chu Dục cảm thấy hối hận.

Cái hộp lớn như vậy, không thể cầm, chỉ có thể ôm, ôm cái hộp to như thế khiến tầm mắt nhìn đường có chút vướng.

Đặc biệt là sau khi về đến trường, khi ôm một cái hộp giấy cao bằng nửa thân người đi trên sân trường đại học hấp dẫn không ít ánh mắt nhìn theo.

Chu Dục bỗng có cảm giác bộ dạng mình lúc này đảm bảo rất ngu.

Cho nên toàn bộ quá trình mặt Chu Dục đều lạnh như băng, một câu cũng không nói.

Mà Nam Phong hồn nhiên không phát hiện ra.

Trở lại ký túc xá, vừa vặn Bùi Vân cũng ở đây, thấy Chu Dục ôm cái hộp lớn như vậy, Bùi Vân khẽ ồ lên một tiếng, “Cái gì thế?”

Chu Dục đặt cái hộp bên cạnh bàn học, phòng ký túc vốn không lớn, thêm cái hộp này vào càng thêm chật. Chu Dục tức giận nói, “Tống Nam Phong đền cho mình.”

“Sao lại lớn thế?”

“Nó đắt nhất cửa hàng.”

Bùi Vân hơi nhíu mày, nhìn Chu Dục hỏi, “Hai người cùng nhau đi mua à?”

Chu Dục không nhìn anh, chỉ hời hợt trả lời, “Cô ta muốn mua đền mình, rồi còn làm như không đền sẽ chết ấy.”

“À.” Bùi Vân gật đầu.

Chu Dục nghiêng người liếc nhìn Bùi Vân, giọng điệu nghe có vẻ chán ghét, “Nữ sinh tự đi kiếm phiền phức như vậy, quả là ít thấy.”

Bùi Vân cười, “Cô ấy không muốn chiếm tiện nghi của người khác, loại tính cách đó đúng là hiếm gặp.”

Chu Dục không cho là đúng mà cười lạnh một tiếng, ánh mắt rơi trên thúng giấy, bực bội thò chân đá một cái.

....

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.