Nam Phong Đến Rồi

Chương 15: Chương 15: Đánh nhau




chuyển ngữ: Nại

Việc Trần Khiêm theo đuổi Nam Phong trong mấy hôm nay huyên náo tới nỗi mọi người trong khoa ai ai cũng biết, thậm chí còn oanh động đến khắp cả ký túc xá.

Bỗng nhiên, mọi việc im bặt như chưa hề có chuyện gì xảy ra khiến chính Trần Khiêm cũng không thể tin nổi.

Anh ta thích Nam Phong, đây là sự thật. Nhưng lúc nhìn thấy cánh tay trái của cô, rốt cuộc anh ta cũng không thể cứng rắn đến cùng được.

Tuy rằng không còn theo đuổi cô, nhưng trong mấy hôm nay anh ta luôn bị đám bạn xoắn xuýt hỏi han khiến cuộc sống khó mà bình ổn.

“Hai hôm nay sao không thấy cậu đi tìm Venus của cậu nữa vậy?” mấy nam sinh học cùng lớp ngồi ăn cùng một bàn, thấy tâm tình Trần Khiêm không được tốt bèn cười hỏi.

Đàn ông con trai ai nấy đều ưa sĩ diện, Trần Khiêm cũng không ngoại lệ, không muốn để người khác biết bản thân mình theo đuổi người ta không thành công nên đành phải miễn cưỡng cười đùa, “Không có gì, chẳng qua là không muốn tán nữa.”

“Không phải người ta là Venus của cậu à? Sao lại không tán?”

“Mình suy nghĩ kỹ một chút mới thấy, cuối cùng mình không thể chấp nhận được một người bạn gái tàn tật.”

“Không phải cậu nói đấy là chân ái nên mọi thứ đều không để tâm sao? Rồi còn nói cô ấy xinh như thế cũng coi như cân bằng còn gì?”

Trần Khiêm tiếp tục thở dài, “Có thể là do mình chỉ là người phàm tục, tới gần rồi mới biết là không thể tiếp nhận được.”

Có người cười nói, “Đúng thế, nếu lúc ngủ chợt thấy một cánh tay mất một nửa ở bên cạnh đảm bạo sợ chết khiếp!”

Đang nói, bỗng nhiên bàn bên cạnh có một tiếng đập bàn cực lớn.

Mấy người họ quay đầu nhìn, chỉ thấy một nam sinh đứng lên, lạnh lùng nhìn bọn họ, tiếng động lớn kia cũng chính là do người này gây ra.

Chu Dục liếc bọn họ một cái sắc lẹm rồi bước nhanh khỏi nhà ăn.

Đang ngồi ăn cùng Chu Dục là Vương Thụy, cơm mới ăn một nửa đã thấy Chu Dục không nói không rằng đập bàn rồi bỏ đi, Vương Thụy đứng hình, không hiểu mô tê gì mà gào to, “Này! Sao không ăn nữa thế?”

Chu Dục ngoảnh mặt làm ngơ.

Khóe miệng Vương Thụy giật giật liên hồi, “Lại cái dây thần kinh nào của cậu bị chập vậy hả?”

Trần Khiêm ổ lên một tiếng, thuận miệng thấp giọng nói, “Người đó? Nhìn cậu ta có hơi quen mắt.”

Trần Khiêm không nhìn nhầm, đích đến của ánh mắt lạnh lùng như lưỡi dao vừa rồi của cậu ta là nhằm vào mình!

Có người trả lời, “Chu Dục, đầu bảng của khoa công nghệ, người mới đá hoa khôi của khoa mình đó.”

Trần Khiêm ồ thêm tiếng nữa nhưng không để trong lòng.

Có người đề nghị, “Chiều nay đi chơi bóng đi!”

“Được thôi!” mọi người phụ họa.

...

Nam Phong vừa ăn cơm xong, trở về ký túc xá đã bị Du Tĩnh lôi kéo, “Có đi xem bóng không? Nam sinh khoa mình với khoa Công nghệ lát nữa có trận đó. Học tỷ nói kéo thêm mấy người đến cổ vũ!” nói xong cô lại cười hì hì, “Cậu cũng biết số lượng học sinh nam khoa mình không nhiều, nhưng cũng không thể để nam sinh khoa công nghệ bắt nạt được đúng không? Không cần cổ vũ, đi xem náo nhiệt cũng được mà?”

Nói láo trắng trợn, ăn cây táo rào cây sung! Nam Phong biết thừa suy nghĩ của Du Tĩnh nhưng cô không có hứng thú, vốn dĩ không muốn đi, lại nghe Du Tĩnh nói, “Quả thật mình muốn đi ngắm trai đẹp bên khoa công nghệ, hình như Chu “đầu bảng” cũng tham gia. Tuy rằng nhân phẩm của anh ấy không được vẻ vang gì nhưng ngoại hình dù sao cũng có thể thỏa mãn cho đứa mê trai như mình mà.”

Nam Phong im lặng nhìn cô ấy, “Được rồi.”

...

Lúc đi tới sân bóng rổ sau ký túc xá, trận bóng đã bắt đầu.

Chỉ bằng một cái liếc mắt, Nam Phong đã trông thấy Chu Dục.

Anh mặc một bộ đồ thể thao, trên trán quấn băng đô vượt hết những sợi tóc mái dài xòa trước trán thường ngày.

Tốc độ chạy của Chu Dục rất nhanh, thoăn thoắt mà linh hoạt, kỹ thuật truyền bóng cũng rất điêu luyện, cảm giác rất có sức, rất mạnh mẽ, khác hẳn với vẻ chán chường thờ ơ thường ngày của anh.

Lúc Nam Phong vừa bước tới đứng bên một đội cổ động viên trên sân bóng, Chu Dục đã nhìn thấy cô, ánh mắt anh lướt nhanh qua cô rồi nhanh chóng tập trung vào trận đấu.

Trên sân bóng, hai người duy nhất Nam Phong quen chính là Chu Dục và Trần Khiêm, Cô không thể nhìn Trần Khiêm chăm chăm được nên đành dõi mắt theo Chu Dục.

Có điều, xem họ đánh bóng một lúc cô liền cảm thấy có cái gì đó không thích hợp cho lắm.

Chu Dục và Trần Khiêm vừa đề phòng, vừa tấn công lẫn nhau, có điều, Chu Dục ra tay rất hung mãnh, bất kể là khi đoạt bóng hay dẫn bóng, động tác đều rất mạnh mẽ, Trần Khiêm nhiều lúc bị anh đụng đến nỗi suýt nữa ngã sấp mặt, chỉ có điều Chu Dục ra tay rất có chừng mực nên không bị tính là phạm quy.

Trần Khiêm vốn là chủ lực của bên đội khoa nhân văn, bị Chu Dục kìm kẹp như vậy hoàn toàn không có cơ hội để phát huy. Điểm số của hai đội rất nhanh đã bị Chu Dục kéo dãn.

Hơn nữa Trần Khiêm cũng có để ý tới Nam Phong đứng bên sân bóng.

Tuy rằng anh ta quyết định không theo đuổi cô nữa nhưng tâm lý khi đứng trước mặt cô của anh ta vẫn luôn có chút kỳ lạ, kiểu tình huống mất mặt như vậy bị cô nhìn thấy đúng là rất khó chịu.

Cuối cùng, có một lần Chu Dục dẫn bóng tới, bởi vì động tác quá nhanh và mạnh va phải Trần Khiêm khiến anh ta ngã lăn ra đất.

Nhưng trọng tài lại không có thổi còi nên quả bóng trong tay Chu Dục nghiễm nhiên bay vào giỏ và ghi bàn một cách hoàn mĩ.

Trần Khiêm đứng dậy từ mặt đất, bắt đầu có ý kiến với trọng tài, “Người mặc áo số chín bên đội kia cố ý đụng người khác, sao không bị bắt vì phạm quy?”

Trọng tài là hội trưởng hội nam sinh, đương nhiên rất chuyên nghiệp, mặt không chút thay đổi nói, “Xông tới hợp lý, không có sử dụng tay hay chân khiến cậu ngã xuống, nên không thể nói là phạm quy, cậu chơi bóng cũng đâu tính là ngày một ngày hai, đến cái cơ bản như thế cũng không hiểu, còn cần tôi giải thích cho à?”

Trần Khiêm đương nhiên biết rõ quy tắc, nhưng năm lần bảy lượt bị Chu Dục áp sát nên không tránh khỏi tâm trạng bốc hỏa. trần Khiêm không phải người ngu ngốc, anh ta đương nhiên nhận ra, Chu Dục rõ ràng đang cố ý.

Trần Khiêm còn muốn tiếp tục tranh luận nhưng bị mấy cầu thủ bên khoa công nghệ ồn ào hỏi, “Có phải thua rồi nên không phục không?”

Đồng đội của Trần Khiêm cũng bắt đầu thúc giục, “Được rồi, được rồi, nhanh tiếp tục đi!”

Thua không quan trọng, quan trọng là thua xong liền gây sự, chuyện này mới là mất mặt.

Trần Khiêm tức giận nhìn Chu Dục, thấy Chu Dục nhếch môi cười lạnh nhạt, hướng về Trần Khiêm giơ lên ngón tay giữa.

Lửa giận trong lòng Trần Khiêm bùng lên tận đỉnh đầu, anh ta cũng bắt đầu sử dụng lối chơi hung hăng ngang ngược.

Nhưng có điều anh ta hiển nhiên không có tài trong khoản này, vả lại mánh khóe cũng không bằng người ta nên bị trọng tài thổi còi hai lần báo phạm quy.

Thật sự rất vất vả mới cướp lại được bóng, Trần Khiêm giơ hai tay bật lên muốn ném bóng vào rổ, ai ngờ Chu Dục nhanh chóng áp sát, mạnh mẽ nhảy lên vươn tay dùng sức chặn quả bóng lại.

Lực dùng rất mạnh, âm thanh va đập của quả bóng vang rất to, sau đó là tiếng hít hơi lạnh của mọi người xem bóng.

Quả bóng kia, không phải nện xuống mặt đất mà trực tiếp “hạ cánh” trên mặt Trần Khiêm.

Lúc này anh ta kêu đau một tiếng, lảo đảo vài bước về phía sau, tay bưng kín mặt.

Du Tĩnh đứng ở bên cạnh Nam Phong, giọng nói hưng phấn bị đè nén hết sức có thể, “Ngầu quá!”

Dù sao cũng là cổ động viên của khoa nhân văn nên cô không dám để mọi người nghe được mình đứng về phía đội của Chu đầu bảng.

Nam Phong nhíu mày.

Cô không hiểu lắm về luật thi đấu bóng rổ, tuy rằng từ đầu đến giờ Chu Dục không có phạm quy nhưng có điều cô cảm thấy hình như anh ra cố ý nhắm vào Trần Khiêm.

Trần Khiêm khom người ôm mặt, nửa ngày không thể đứng thẳng dậy.

Đồng đội bắt đầu chạy đến xem xét tình trạng của anh ta. “cậu không sao chứ?”

Trần Khiêm xua xua tay, ngưng lại một hồi rồi mới chầm chậm đứng dậy.

Mặt mũi anh ta rõ ràng đang bắt đầu sưng đỏ.

Chu Dục đứng cách xa anh ta hai bước, không tiến đến xem anh ta bị thương thế nào, cũng không có ý định xin lỗi, chỉ giương cặp mắt đầy vẻ mỉa mai nhìn anh ta chật vật. Chu Dục thấy Trần Khiêm cũng nhìn mình, anh nhướn nhướn hàng lông mày nói, “Có chơi được nữa không? Không được thì thay người đi, tìm một người chơi đàng hoàng hơn một chút ấy.”

Giọng điệu này, một trăm phần trăm là đang khiêu khích.

Dù sao Trần Khiêm cũng chỉ là một chàng trai trẻ tuổi, bị Chu Dục khiêu khích như vậy khiến lửa giận không thể nào kiềm chế được nữa, anh ta đẩy đồng đội bên cạnh ra, bước nhanh đến trước mặt Chu Dục, cả giận nói, “Mày muốn chơi bóng hay là muốn đánh nhau?”

Chu Dục dửng dưng, “Thế nào cũng được!”

Trần Khiêm nóng nảy, giơ tay ra đẩy Chu Dục một cái.

Hình như Chu Dục cũng chỉ đợi anh ta ra tay trước, bị Trần Khiêm đẩy khiến anh lùi về sau một bước, sau khi đứng vững lại, Chu Dục vung một nắm đấm về phía khuôn mặt vừa bị thương của Trần Khiêm.

Trận đấu bóng quả thực biến thành một cuộc ẩu đả.

Hai bên nhanh chóng chạy đến, vốn là định khuyên can nhưng ai nấy đều là mấy tên ngựa non háu đá, chủ ý khuyên can biến thành hành vi xông vào đánh hội đồng.

Tình hình nhất thời hỗn loạn không tưởng tượng nổi, người xem bóng trên này có mấy cô gái sợ đến mức hét lên, cũng có người đứng bên bàn tán.

Nam Phong đứng bên ngoài, khó khăn lắm mới thấy hai nam sinh đang đánh nhau túi bụi, hỗn loạn như vậy, cô không dám tự tiện chạy vào, chỉ có thể nóng lòng đứng một chỗ thầm hi vọng có người nhanh đến ngăn lại.

Cục diện hỗn loạn này kéo dài mấy phút, trọng tài cùng với mấy nam sinh khác phải dùng sức của ba bò chín trâu mãi mới có thể kéo hai người họ ra.

Những người khác chỉ bị thương ngoài da, riêng Trần Khiêm là bị thương nặng nhất.

Nói cho cùng Trần Khiêm cũng chỉ là một học sinh bình thường, sao có thể so với Chu Dục- một đại học tra có tiếng của trường. Trong lúc hỗn loạn ấy, Trần Khiêm nhanh chóng bị Chu Dục đè ngã ra đất, chỉ có thể chịu trân, không thể phản kháng.

Lúc này Trần Khiêm vẫn nằm trên mặt đất, đau đến co quắp.

Nhìn thấy mặt anh ta chảy đầy máu, mọi người mới biết thực sự xảy ra chuyện rồi! vội vội vàng vàng đưa anh ta tới bệnh viện.

Bên sân bóng có người nhỏ giọng nói, “Người này không dễ chọc vào đâu, gây với Chu Dục? không phải chán sống rồi hay sao?”

Thực ra Chu Dục cũng đổ chút máu, khóe miệng còn hơi sưng lên nhưng đương nhiên so với thương tích của Trần Khiêm thì không có gì đáng ngại..

Có một người cùng đội chạy đến vỗ vai của Chu Dục, hình như hỏi thăm anh có sao không.

Anh xua xua tay, lại dùng ngón tay sờ sờ lên khóe miệng. lúc này như mới nhớ ra điều gì đó, quay đầu nhìn qua bên sân, quả nhiên Nam Phong còn đứng nguyên tại chỗ.

Người xem náo nhiệt lúc này đã rời đi gần hết, chỉ còn lại lác đác vào bóng người.

Nam Phong và anh cách nhau nửa sân bóng, cô đứng im lặng nhìn anh.

Cô mơ hồ đoán được, trận ẩu đả này là do nguyên cớ gì?

Nhưng cô không dám chắc, quan hệ của cô và anh không đậm không nhạt, chỉ dừng lại ở mức độ quen thuộc, huống chi bình thường anh là một người dửng dưng hiếm khi để ý đến ai.

Chu Dục nhìn cô một cái, cũng không có ý định bước tới, anh đứng tại chỗ mặc lại áo khoác.

Có một đồng đội chạy đến trước mặt anh nói, “Hay chúng ta đến viện xem, chớ để xảy ra chuyện gì.”

Chu Dục ừ một tiếng, quay đầu liếc nhìn Nam Phong một cái, rồi cùng mấy nam sinh khác rời đi.

Nam Phong vẫn nhìn anh, nhưng anh đi rồi không quay đầu lại.

“Nam Phong!” Du Tĩnh lấy tay chọc chọc cô, “Hết cái để xem rồi, chúng ta về thôi. Hôm nay đúng là được chứng kiến đủ thứ kích thích.”

Nam Phong ừm một tiếng, cố gắng giữ bình tĩnh, nhưng trong lòng đã sớm rối tung lên.

Du Tĩnh tận mắt chứng kiến cả mộ vở kịch hoành tráng như vậy tất nhiên trong lòng lúc này cảm xúc đang cuộn trào, trên đường, miệng cô cứ líu ríu không ngừng.

“Tuy rằng với tư cách là một sinh viên khoa nhân văn mình cảm thấy nói như vậy thật không tốt nhưng có điều lúc đó Chu Dục thực sự quá đẹp trai! Ngược lại thì Trần Khiếm chính là người không biết lượng sức mình, bản thân chủ động ra tay trước không nói, lại còn bị người ta đánh cho ra như vậy, thực sự khiến khoa mình mất hết mặt mũi.”

“Đó là nam sinh khoa mình vốn là như vậy.”

“Lại nói tiếp, sao hôm nay mình cảm thấy Chu Dục giống như cố ý nhắm vào Trần Khiêm? Chẳng lẽ lúc trước từng có va chạm? hai người ấy không cùng khóa cũng chẳng cùng khoa, có lẽ không quen nhau mà sao giờ lại kết thù kết oán đến liều cả sống chết rồi?”

“Trần khiêm đúng là không tự lượng sức mình, đụng vào ai không đụng lại đụng phải Chu Dục.”

Nói thật lâu, Du tĩnh mới phát hiện Nam Phong không có phản ứng, “Sao cậu không nói chuyện,không phải bị dọa đến phát ngốc rồi chứ?”

Nam Phong lắc đầu, “Mình hơi lo lắng cho Trần Khiêm, chảy nhiều máu như vậy, không biết có gì nghiêm trọng không.”

Du Tĩnh mở trừng mắt, “Cậu và Trần Khiêm sẽ không....”

Nam Phong vội cắt lời cô, “Đương nhiên không phải, mình chỉ sợ nếu anh ta có xảy ra chuyện gì nghiêm trọng, Chu Dục sẽ gặp phiền phức.”

Gây chuyện không hay, không chừng còn phải chịu trách nhiệm hình sự.

Du Tĩnh càng khó hiểu hơn, “Sao cậu lại lo lắng cho Chu Dục thế?”

Lúc này Nam Phong mới kịp phản ứng, nở nụ cười qua loa, “Mình chỉ thuận miệng nói một chút thôi.”

---

Tác giả: Tên đầu bảng này có lẽ là một trong những nam chính ôn nhu nhất tôi từng viết đó ~ bây giờ đã bắt đầu thấy được rồi ~

Nại:

1, cho chữ ÔN NHU kia vào trong dấu nháy, mau lên!!!!!!!!!!

2, tôi không edit nhầm đâu, là ôn nhu thật hở??? wtf???

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.