Nam Phong Đến Rồi

Chương 9: Chương 9: Đồ Bỏ đi




Chuyển ngữ: Nại

Đối với Nam Phong mà nói, cuộc thi ở đại học này bớt áp lực hơn ở trường cấp ba nhiều. kỳ thi chỉ còn một môn cuối cùng nên về cơ bản cô cũng đã có thể thở phào nhẹ nhõm rồi, buổi tối vì thế cô cũng lười lên phòng tự học, dứt khoát ra ngoài đến phố ăn vặt ăn chút gì đó.

Lúc này không thể rủ thêm đồng bọn theo cùng nên cô chỉ đành đi một mình.

Buổi tối là thời điểm sôi động nhất của phố ăn vặt, khi đi qua cửa tiệm net đầu phố, cô chợt thấy ở đó có mấy người đang cãi nhau.

Nam Phong là người không thích hóng hớt chuyện riêng của người khác, vốn định cứ thế lướt qua, nhưng không ngờ có hai dáng người quen thuộc rơi vào tầm mắt của cô.

Cô sửng sốt, quay đầu, quả nhiên trông thấy Chu Dục và Cố Hàm.

Hình như hai người đó đang cãi nhau, có điều chỉ thấy mỗi Cố Hàm nói, còn Chu Dục miệng ngậm điếu thuốc, bộ dạng không thèm đếm xỉa tới.

Bên cạnh anh ta là cô gái tóc đỏ lần trước Nam Phong đã gặp trong tiệm net, cô ta lả lướt dựa vào Chu Dục, xung quanh còn có mấy nam thanh niên dáng vẻ rất lưu manh đứng trước mặt Cố Hàm buông lời cợt nhả.

Nam Phong không nghe rõ Cố Hàm nói gì, nhưng thoạt nhìn dáng vẻ cô ấy rất kích động. chờ Cố Hàm nói xong, khóe môi Chu Dục khẽ nhếch lên, nụ cười mỉa mai, giọng nói không nhanh không chậm, “Cố Hàm, đã yêu nhau thì đương nhiên cũng có lúc phải chia tay, đừng quá khó coi như thế.”

Lời nói quen thuộc này Nam Phong đã từng nghe lúc ở bên bờ hồ.

Náo loạn nãy giờ thì ra là hai người họ đang chia tay?

Cô cân nhắc có nên tiến lên bênh vực Cố Hàm hay lặng lẽ rời đi.

Dù sao đối diện với chuyện thế này, có lẽ Cố Hàm cũng sẽ thấy rất lúng túng.

Đang do dự, bỗng cô gái tóc đỏ bên cạnh Chu Dục bước lên đẩy Cố Hàm một cái, “Cô gái này, người ta đã không cần cô nữa rồi, cứ dây dưa như vậy là có ý gì?”

Cố Hàm nhìn Chu Dục, thấy vẻ mặt của anh trước sau như một không hề biến đổi thì càng thêm phẫn nộ. Cố Hàm là người không để bản thân phải chịu thiệt bao giờ, cô hất tay cô gái tóc đỏ đó ra, “Tránh ra!” rồi bước tới gần Chu Dục, gằn từng chữ, “Anh phải cho em một lý do.”

Chu Dục khẽ cười một tiếng, “Chí ít phải có mười mấy cô gái sau khi chia tay hỏi tôi câu này.”

Sắc mặt Cố Hàm vốn không tốt, nghe Chu Dục nói xong càng thêm trắng bệch.

Chu Dục lại nói, “Cố Hàm, đừng tự cho mình không giống với người thường, với tôi mà nói, cô chẳng có gì đặc biệt cả.”

Một giây sau, thức uống nóng trong tay Cố Hàm đã hướng thẳng mặt Chu Dục mà hất, “Cặn bã.”

Chu Dục nghiêng đầu tránh, đồ uống bị hắt lên áo anh không ít.

Chu Dục không có phản ứng gì, chỉ là cô gái tóc đỏ kia nhịn không được tiến lên đẩy Cố Hàm thêm cái nữa, giận giữ nói, “Cô làm trò gì thế?”

Mấy nam thanh niên bên cạnh cũng ồn ào.

“Có bệnh không vậy?”

“Đừng tưởng rằng mình là con gái mà bọn đây không dám động vào.”

Thậm chí có một vài người còn bắt đầu nói ra mấy lời ô uế.

Sắc mặt Cố Hàm lúc trắng lúc xanh, mắt nhìn chằm chằm Chu Dục, nhưng mà đối phương chẳng hề có ý định trả lời cô.

Nam Phong đứng nhìn mấy người đó rồi sợ Cố Hàm phải chịu thiệt thòi, đang muốn tiến đến kéo chị ấy rời đi.

Chu Dục cuối cùng cũng lên tiếng, “Thôi, vào đi.”

Mấy người đó lườm nguýt Cố Hàm rồi cũng quay người trở vào trong tiệm net. Chỉ để lại một mình Chu Dục.

Cố Hàm cắn môi, tức giận trừng mắt nhìn Chu Dục rồi quay người rời đi.

Nam Phong vốn muốn tránh mặt nhưng đã không kịp nữa.

Nhìn thấy Nam Phong, hai người đều sửng sốt tới nỗi tim đập mạnh và loạn nhịp.

Vẫn là Nam Phong phản ứng nhanh, “Học tỷ.”

Nói xong, cô hướng mắt nhìn Chu Dục đang đứng trước cửa tiệm net, đập vào mắt cô là khuôn mặt lạnh lùng bất cần của anh ta.

Cô nhíu mày, cảm thấy chán ghét rồi thu hồi ánh mắt.

Trước mắt Nam Phong, dáng vẻ khóc lóc bỏ chạy của một cô gái bị người yêu đá đã không còn, tuy rằng Cố Hàm vẫn còn rất phẫn nộ, ánh mắt đỏ sọng, nhưng quật cường, cao ngạo.

Nhìn thấy Nam Phong, Cố Hàm chỉ thoáng ngạc nhiên một chút, sau đó liền hồi phục dáng vẻ thường ngày, “Sao em lại ở đây?”

“Em đi ăn.” Nam Phong trả lời.

Có vẻ như Cố Hàm không có tâm tư để nói nhiều, miễn cưỡng cười cười, “Vậy em đi ăn đi, chị đi đây.”

Nam Phong gật đầu, đứng im tại chỗ đưa mắt nhìn Cố Hàm rời đi.

Cô quay người, muốn đi vào phố ăn vặt, bỗng nhiên Chu Dục vốn đứng ở cửa tiệm net chẳng biết đã chạy ra đây từ lúc nào chặn trước mặt cô.

Nam Phong nhìn anh ta một cái, nhịn không được tức giận nói, “Làm gì thế?”

Chu Dục không biết mình muốn làm gì, thậm chí không hiểu tại sao lại chạy tới chặn trước mặt cô.

Chuyện hôm nay đối với Chu Dục mà nói chẳng có gì đáng để tâm, chẳng qua chỉ là chuyện nhỏ nhặt không có ý nghĩa.

Nhưng khi đối diện với ánh mắt chán ghét của cô bé này, tâm tình anh bỗng nhiên khó hiểu không sao chịu nổi.

Anh ngập ngừng rồi bất thình lình mở miệng, “Đi mua giúp tôi bao thuốc.”

Ngữ khí của Nam Phong vẫn không tốt, “Tôi không có tiền.”

Chu Dục lấy trong túi ra một tờ tiền mặt đưa cho cô, “Tiền của hai lần trước, cả lần này nữa.”

Nam Phong không nhận, “Chính anh cũng có chân!”

Nói xong, cô lách qua anh đi lên phía trước.

Chu Dục trở tay bắt lấy tay cô, vừa hay nắm lấy cánh tay giả của Nam Phong.

Nam Phong quay đầu nhìn Chu Dục.

Bởi vì hành động của anh hoàn toàn dựa theo cảm tính nên anh vội vàng buông lỏng tay ra, “Cô không sợ tôi nói bí mật của cô cho Bùi Vân nghe à?”

“Tùy anh.”

Chu Dục mấp máy môi, còn muốn nói gì đó thì cô gái tóc đỏ trong quán net đi ra, lớn tiếng gọi, “Chu Dục, anh làm gì đấy? vừa mới chia tay mà đã có mĩ nữ khác ngay rồi, không phải nói bạn gái anh là em sao?”

Vừa nói cô ta vừa đi tới bên người Nam Phong, ánh mắt đánh giá trên dưới, “Cô gái xinh đẹp này hình như có chút quen mắt.”

Lông mày Chu Dục cau lại, giọng nói lạnh lùng, “Tránh qua một bên.”

Cô gái tóc đỏ cười nói, “Quả nhiên tình cũ tình mới nên đối đãi cũng khác nhau không kém. Vừa rồi cô hoa khôi đó đâu thấy được anh che chở đâu?”

Nam Phong lạnh mặt, “Bạn học, bạn nhầm rồi, tôi và anh ta không quen biết. đồ bỏ đi nếu cô thích thì cẩn thận mà nhặt về, tôi đây không có hứng thú.”

Chu Dục nghe vậy sắc mặt xanh mét, cô gái tóc đỏ hả hê cười ha ha, mãi đến khi Nam Phong đi được một lúc, tiếng cười đó vẫn không dừng lại.

Chu Dục liếc, “Nhàm chán!”

Cô ta càng cười càng to, “Thì ra, “đầu bảng” khoa công nghệ của Giang Đại cũng chỉ có vậy, cô gái kia là thế nào?”

Mặt Chu Dục không biến sắc, “Không quen.”

Cô gái tóc đỏ nhìn anh, kéo kéo tay anh cười nói, “Cô ta bảo em cẩn thận nhặt cái thứ đồ bỏ đi này về, em thấy đề nghị đó không tồi chút nào.”

“Cô mới là đồ bỏ đi.”

Cô ta cười, “Tôi là đồ bỏ đi, chẳng lẽ anh không phải?”

Chu Dục run lên, anh là đồ bỏ đi sao?

Cả ngày lêu lổng, lông bông, mê man không mục tiêu rõ ràng, cũng không biết mình muốn cái gì.

Cô nói rất đúng.

Anh chính là người sống không có chút ý nghĩa nào, không khác thứ đồ bỏ đi.

Cs đẩy cô ta ra, lấy một điếu thuốc ngậm trong miệng, không nhanh không chậm rời đi.

“Anh đi đâu vậy?” cô ta hỏi.

“Đi chết!”

Cô gái tóc đỏ, “Anh...đồ thần kinh.”

---

Đồ bỏ đi đi vòng quanh để tìm người mang về tái chế đó ~~

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.