Nam Phong Nhạc Vũ

Chương 1: Chương 1: Nguyệt Thiên Vũ




“Vù vù”

Ngắm nhìn khung cảnh núi rừng từ trên ghế ngồi trực thăng, Nguyệt Thiên Vũ mệt mỏi dựa vào ghế, dụi dụi mắt để không ngủ thiếp đi. Người thiếu nữ ngồi bên cạnh nàng cười cười hỏi:

“Thiên Vũ, ngươi mệt sao?”

Mái tóc vàng óng như ánh mặt trời của Nguyệt Thiên Vũ khẽ động, nàng đưa đôi đồng tử màu xanh lam nhẹ nhàng nhìn người bên cạnh, nhàn nhạt trả lời: “Chỉ là, đêm qua thức nguyên đêm làm nhiệm vụ nên hơi mệt thôi. Thanh Vân, ngươi có vitamin không?”

Thiếu nữ gọi Thanh Vân mỉm cười lấy từ trong túi ra một hộp thuốc, lấy từ bên trong ra một viên đưa cho Nguyệt Thiên Vũ: “Đây, ngươi tranh thủ nghỉ ngơi đi, khoảng ba giờ nữa chúng ta sẽ về căn cứ báo cáo đấy. Có việc gì ta sẽ báo cho ngươi.”

Nguyệt Thiên Vũ mở miệng nuốt viên vitamin, nhìn Thanh Vân khẽ cười: “Cảm ơn ngươi, Thanh Vân.”

“Khách sáo cái gì, chúng ta là bạn thân từ nhỏ rồi, không cần cảm ơn ta đâu. Nghỉ ngơi đi, ngươi tiều tụy quá làm gương mặt mỹ nhân kia xuống dốc đấy.”

Nguyệt Thiên Vũ cười cười không nói gì, dựa vào ghế ngồi nhẹ nhắm đôi đồng tử xanh lam lại, nghỉ ngơi lấy sức.

Nàng là Nguyệt Thiên Vũ, sát thủ đồng thời là bác sĩ đứng đầu tổ chức Ánh Bạc-tổ chức sát thủ đứng đầu thế giới. Dù địa vị nàng cực cao, nhưng chưa bao giờ nàng cảm thấy thoả mãn với cuộc sống của mình. Cha mẹ nàng đã qua đời khi nàng còn rất nhỏ, tỷ tỷ yêu thương nàng nhất cũng đã mất tích không lời nhắn nào. Nàng được Ánh Bạc mang về nuôi và đào tạo khi chỉ mới 5 tuổi, 17 năm đã trôi qua, năm nay nàng 22 tuổi.

Trong suốt 17 năm, Nguyệt Thiên Vũ chưa bao giờ quên tìm kiếm bóng dáng tỷ tỷ thân thương, nhưng cuối cùng vẫn tay trắng. Nhưng nàng vẫn chưa bỏ cuộc, nàng chắc chắn sẽ tìm được tỷ tỷ mình, đó là lý do nàng còn ở lại Ánh Bạc.

Tích tắc tích tắc.

Như nghe được tiếng đồng hồ chạy, Nguyệt Thiên Vũ mở bừng đôi mắt ra nhìn xung quanh. Như nhận ra cái gì đó, Thanh Vân hoang mang thét lên:

“Thiên Vũ cẩn thận!”

“Đùng.”

Quả bom hẹn giờ được đặt trong thùng động cơ của trực thăng phát nổ, tạo nên một khối pháo hoa bùng cháy trên bầu trời ban ngày, chỉ còn lại tiếng thét vang vọng khắp vùng trời.

OoO

Trước mắt Nguyệt Thiên Vũ giờ phút này có chỉ có duy nhất một màu đen, ngoài bóng tối ra không còn gì khác, linh hồn của nàng bay bay, như chiếc lá khô buông theo làn gió, không biết sẽ bay về phương nào.

Nàng, đã chết rồi.

Mùi thuốc nổ gay mũi, ngọn lửa tử thần bao vây cùng tiếng thét tuyệt vọng của Thanh Vân, Nguyệt Thiên Vũ nhắm hai mắt lại, để linh hồn của mình tự trôi đi, nàng không biết sẽ đi về đâu, nhưng nàng biết, nàng đã chết, đã chết thật rồi.

Bóng tối không biên giới, giống như động đen không đáy, quanh linh hồn Nguyệt Thiên Vũ tản ra ánh sáng yếu ớt, giống như một đốm nhỏ trong hàng ngàn những vì sao, mỏng manh như thế, nhưng lại toả ra hi vọng sống.Lập tức, một dòng nước ấm bao quanh Linh hồn Nguyệt Thiên Vũ, nước ấm kia giống như một bàn tay mềm nhẹ vô cùng, dẫn dắt linh hồn nàng, khiến nàng không đi lạc lối, mà dừng lại tại một khắc này.

Ai, là ai? Nguyệt Thiên Vũ từ từ mở hai mắt, lọt vào trong tầm mắt không phải là bóng đêm, ở phía xa có một chút ánh sáng, Nguyệt Thiên Vũ nheo hai mắt nhìn chấm sáng kia, dòng nước ấm quanh thân lúc này bắt đầu hoạt động, đưa người nàng không ngừng tiến về phía trước, càng ngày càng gần, càng ngày càng gần......

Đây là, đi đâu......

Nguyệt Thiên Vũ nghĩ, khi đến chỗ điểm sáng kia, một lực hút mạnh mẽ xuất hiện, linh hồn như tờ giấy mỏng bị cuốn vào trong đó, giãy dụa cũng vô ích, Nguyệt Thiên Vũ chỉ cảm thấy linh hồn phiêu đãng hư không bị lực lớn kéo vào, sau đó bị nhét vào một chiếc lọ, nháy mắt, như cảm thấy quay lại thể xác một lần nữa, Nguyệt Thiên Vũ hoảng hốt nghĩ, cho đến khi ở chỗ sâu trong linh hồn như có tiếng vỡ vụn, một nỗi đau xuyên tâm rót vào tâm trí.

Đau......!

Linh hồn bị giam cầm, Nguyệt Thiên Vũ muốn giãy dụa nhưng vô dụng, hồi ức như cơn sóng bủa vây, tâm trí nàng như mở lớn miệng, hút lấy toàn bộ chúng, đoạn ký ức rõ ràng đến thế, giống như chính nàng đã trải qua, nhưng Nguyệt Thiên Vũ biết, đoạn ký ức của bé gái có khuôn mặt và cái tên giống hệt nàng này, không phải nàng.

Họ tên: Nguyệt Thiên Vũ.

Xuất thân: Nguyệt Gia xuy tàn

Gia đình: Phụ thân, mẫu thân, đại ca.

Trong lòng Nguyệt Thiên Vũ có uất ức, có phẫn hận, nàng biết cảm xúc này là của bé gái tên giống hệt nàng để lại, cô bé đã chết, cũng giống như nàng kiếp trước, cô bé tên Nguyệt Thiên Vũ này đã chết rồi.

Nhận lấy tất cả ký ức của thân thể này, linh hồn Nguyệt Thiên Vũ cũng dần dần hòa hợp với thân xác này, trong lòng cũng dần thấy đồng cảm.

“Vũ Nhi, Vũ Nhi, muội có nghe Đại ca nói gì không? Vũ Nhi, mở mắt ra đi!”

“Vũ Nhi con ơi, Vũ Nhi ơi, làm ơn, mở mắt ra đi nữ nhi của ta. Hu hu.”

Hai giọng nói một nam một nữ vang lên ngay bên tai khiến tâm trí Nguyệt Thiên Vũ dần tỉnh táo lại, đồng thời cũng cảm nhận được cơn đau thấu xương toàn thân. Nhưng nàng biết, hai giọng nói thân thương này, chính là giọng nói của mẫu thân Lý Thiên Nhu cùng đại ca Nguyệt Thương Hải của cô bé Nguyệt Thiên Vũ.

“Thiên Nhu, Hải Nhi, đừng như vậy...”

Một giọng nói khàn khàn nghiêm túc nhưng bi thương vang lên gây sự chú ý của Nguyệt Thiên Vũ, nàng ngay lập tức nhận ra, đây chính là phụ thân kiếp này của nàng, Nguyệt Thương Khung.

“Thương Khung, Vũ Nhi, Vũ Nhi, hu hu!”

Lý Thiên Nhu nhào vào lòng Nguyệt Thương Khung khóc rống lên, trên gương mặt xinh đẹp tràn đầy bị thương khi mất đi nữ nhi duy nhất. Nguyệt Thương Khung không có cách nào an ủi phu nhân mình, chỉ biết ôm lấy nàng mà an ủi.

“Thằng nhóc đó, con muốn giết nó, con muốn lột da nó, nó dám...giết Vũ Nhi!!!”

Nguyệt Thương Hải gằn giọng, trong đôi đồng tử đen láy là sát khí dày đặc. “Nguyệt Thiên Hải, con im miệng cho ta!” Nguyệt Thương Khung gầm lên một tiếng, khiến cho Nguyệt Thương Hải im bặt, chỉ còn lại tiếng thở dốc và tiếng nức nở của Lý Thiên Nhu.

“Hải Nhi, con là niềm hy vọng còn lại của Nguyệt Gia, hãy bỏ trốn đi. Thù của Vũ Nhi, hãy để vi phụ đi báo.”

Trong giọng nói khàn khàn của Nguyệt Thương Khung là sự nghiêm túc chính trực của gia chủ Nguyệt Gia, đồng thời là sự giận dữ và bi thương không thể kiềm chế khi mất đi nữ nhi của mình. Điều đó khiến linh hồn Nguyệt Thiên Vũ thắt lại, trong lòng là nổi bi thương không cách nào nói lên lời. Đây chính là phụ thân của nàng, phụ thân yêu thương nàng nhất trên đời a.

“Phụ thân, người nói gì vậy, người đừng đùa nữa!”

“Thương Khung, chàng đừng như vậy mà, xin chàng đấy, đừng đùa ta.”

Cả Nguyệt Thương Hải cùng Lý Thiên Nhu đều lo lắng thét lên khi nghe những câu đó từ miệng Nguyệt Thương, nhưng chưa kịp để hai người nói tiếp, Nguyệt Thương Khung đã khoát tay ngăn lại, nghiêm túc nhìn Nguyệt Thương Hải nói tiếp:

“Hải Nhi, giờ Nguyệt Gia chỉ còn lại mình con mà thôi, chỉ cần con còn sống, nhất định Nguyệt Gia sẽ hồi sinh.”

Nói xong, hắn ôm chặt Lý Thiên Nhu, thì thầm: “Thiên Nhu, xin lỗi nàng, hãy đi cùng với Hải Nhi.”

“Đừng mà, đừng mà Thương Khung, đừng bỏ ta! Ta đã mất Hiên Nhi lẫn Vũ Nhi rồi, nhưng ta không thể mất chàng nữa!”

“Phụ thân, mẫu thân nói đúng đấy, hãy cùng nhau suy nghĩ thêm một cách khác đi.”

Lý Thiên Nhu và Nguyệt Thương Hải một lần nữa cùng nói lớn, họ đã mất đi Nguyệt Thiên Vũ, không thể nào mất đi cả trụ cột gia đình là Nguyệt Thương Khung thêm nữa.

“Thiên Nhu, Hải Nhi, ta đã quyết định rồi, hai người hãy rời khỏi đây đi! Hải Nhi, con là hy vọng của Nguyệt Gia, vì Nguyệt Gia, con phải sống, dù thế nào đi nữa con cũng phải sống!”

Vừa dứt lời, hắn buông tay Lý Thiên Nhu, rời khỏi phòng mặc cho thê tử cùng trưởng tử của hắn gào thét dừng hắn lại.

Ở sâu trong linh hồn Nguyệt Thiên Vũ vang lên tiếng kêu thảm thiết, trong lòng nàng như núi lửa phun trào. Kiếp trước, phụ thân mẫu thân đã chết, tỷ tỷ mất tích khiến Nguyệt Thiên Vũ chỉ có thể sống nhờ chính mình. Nhưng giờ, ở kiếp này, phụ thân mẫu thân lẫn đại ca đều bảo vệ nàng như mạng, vì nàng, có thể không màng đến sinh tử.

Giờ phút này nàng không còn do dự nữa, mình chính là Nguyệt Thiên Vũ, Nguyệt Thiên Vũ chính là mình!

Trong linh hồn phát ra sức mạnh thúc dục Nguyệt Thiên Vũ mở mí mắt nặng trịch ra. Nàng muốn nhìn mẫu thân, phụ thân, và đại ca một lần!

Trong khoảng khắc ánh sáng chíu thẳng vào đây mắt, đôi đồng tử xanh biếc như biển cả của Nguyệt Thiên Vũ theo phản xạ đóng chặt lại. Thích ứng với ánh sáng rồi, trước mắt Nguyệt Thiên Vũ là hình ảnh một chàng trai cao gầy cùng một phụ nhân bi thương dựa vào chàng trai khóc nức nở. Hình ảnh đó vừa cô độc vừa thê lương, khiến lòng Nguyệt Thiên Vũ thắt lại. Nhìn mẫu thân và đại ca bi thương, Nguyệt Thiên Vũ mấp máy môi một chút, như phá được cấm chế, giọng nói trong trẻo khàn khàn vang lên: “Mẫu, thân....Đại, ca...”

Toàn thân chàng thanh niên cùng phụ nhân đồng thời chấn động, hai người quay phắt lại nhìn Nguyệt Thiên Vũ trên giường đã mở mắt ra. Giờ phút này, Nguyệt Thiên Vũ có thể nhìn rõ khuôn mặt của mẫu thân và đại ca nàng.

Nguyệt Thương Hải rơi vào tầm 12,13 tuổi, khuôn mặt non nớt tuấn mỹ kích động nhìn chằm chằm nàng, trong ánh mắt đen láy buồn vui lẫn lộn, pha lẫn nét rạng rỡ. Lý Thiên Nhu khoảng 30 tuổi, nhưng gương mặt xinh đẹp tuyệt mỹ nhìn như mới thiếu nữ, Nguyệt Thiên Vũ nhìn kỹ, phát hiện Lý Thiên Nhu giống hệt mẫu thân nàng kiếp trước! Khoé mắt Nguyệt Thiên Vũ cay cay, muốn gọi thêm một tiếng nữa, nhưng cổ họng đau nhói không chịu hợp tác, đành phải giơ bàn tay nhỏ nhắn run run về phía hai người.

Lý Thiên Nhu cùng Nguyệt Thương Hải cùng lúc lao về phía giường Nguyệt Thiên Vũ, trên gương mặt xinh đẹp của Lý Thiên Nhu đã tràn đầy nước mắt, hai người cùng nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn của nàng, kích động nói:

“Vũ Nhi, Vũ Nhi tỉnh rồi!”

“Vũ Nhi, con có nhận ra mẫu thân không? Vũ Nhi!”

Nhìn gương mặt đẫm nước mắt của Lý Thiên Nhu cùng gương mặt sắp khóc của Nguyệt Thương Hải, Nguyệt Thiên Vũ cảm thấy khoé mũi cay cay, tình thân dâng lên trong lòng, trước mắt là người thân của nàng, là đại ca và mẫu thân yêu nàng nhất đời này!

Nguyệt Thiên Vũ vươn tay chạm vào gương mặt đẫm nước của Lý Thiên Nhu, khàn khàn cất tiếng: “Mẫu thân, người đừng khóc, Vũ Nhi không chết đâu, Vũ Nhi sẽ không bỏ người lại đâu. Đại ca, muội còn sống!”

Câu sau là nói với Nguyệt Thương Hải.

“Vũ Nhi!”

Lý Thiên Như liền lao vào lòng Nguyệt Thiên Vũ khốc rống lên, Vũ Nhi còn sống, nữ nhi của nàng thật sự còn sống! Nguyệt Thương Hải khuỵu xuống, cũng nắm chặt tay Nguyệt Thiên Vũ, dù hắn không khóc, nhưng Nguyệt Thiên Vũ biết hắn đang rất kiềm chế để không bật ra tiếng nức nở. Nàng khẽ mỉm cười, vươn tay vuốt nhẹ gương mặt tuấn mỹ của Nguyệt Thương Hải, nhẹ nhàng gọi:

“Đại ca!”

Chỉ hai tiếng đại ca, đã khiến toàn thân Nguyệt Thương Hải chấn động, hắn vội vàng gật đầu, nắm chặt bàn tay Nguyệt Thiên Vũ, chốt lát như nhớ ra gì đó, liền bật dậy nói: “Đúng rồi, ta phải đi nói với phụ thân, mẫu thân, nhờ ngài chăm lo cho Vũ Nhi.”

Nguyệt Thương Hải nhìn lại muội muội một lần nữa như muốn xác thực nàng còn sống hay không, khiến Nguyệt Thiên Vũ mỉm cười ngọt ngào chứng minh mình vẫn còn sống. Lúc này Nguyệt Thương Hải mới an tâm, vội vã chạy vụt ra ngoài.

Nguyệt Thiên Vũ nhìn lại Lý Thiên Nhu đang mỉm cười rạng rỡ nhìn nàng, khẽ mỉm cười dịu dàng. Dù không rõ chuyện này là thế nào, nhưng nàng sớm đã phải chết rồi, nhưng nếu ông trời đã cho nàng một cơ hội nữa để sống trong cơ thể này, thì nàng sẽ bảo vệ mọi thứ của cô bé Nguyệt Thiên Vũ kia. Nguyệt Thiên Vũ, em yên tâm đi, hãy để ta sống thay em, phụ thân em, mẫu thân em, đại ca em, ta sẽ bảo vệ họ cho em, những người động đến người nhà Nguyệt Thiên Vũ ta, ta sẽ cho chúng sống không bằng chết!Như ảo giác, một giọng nói trong trẻo mang theo nét an tâm thỏa mãn vang lên bên tai Nguyệt Thiên Vũ: “Cảm ơn, hãy chăm học họ thay muội, Nguyệt Thiên Vũ tỷ tỷ.”

OoO

Nguyệt Thiên Vũ nằm yên trên giường, chờ đợi cho Linh hồn và cơ thể này dần dần dung hợp lại, có vẻ là vì mới xuyên qua không bao lâu, nên cơ thể và Linh hồn vẫn chưa hoàn toàn dung hợp. Sau khi đợi một lúc lâu, nàng lặng lẽ sắp xếp lại những thứ nàng biết.

Nơi đây là một khoảng không gian kỳ lạ, được gọi là Thiên Lan đại lục, nó có cấu trúc giống với trái đất, nhưng lại rộng lớn hơn gấp mấy ngàn lần, người dân sống trên nó cũng nhiều đến kinh hồn, phải nói là trên vạn ức. Giữa Thương Lan Đại Lục có dãy núi cao vút như xiên tam giác, phần đông ma thú ở lại trên núi, thực lực khó lường, vùng núi này cũng trở thành biên giới tự nhiên của ba vùng lục địa bị phân cách, cho nên dần dần Thương Lan Đại Lục lại chia ra làm ba phần, Đông Đại Lục, Tây Đại Lục và Nam Đại Lục.

Truyền thuyết kể rằng bên ngoài Thương Lan Đại Lục là một vùng biển, vì vùng biển kia còn rộng lớn hơn cả đại lục, không ai có thể tìm được điểm cuối, cũng có truyền thuyết nói rằng vùng biển kia hung mãnh vô cùng, cho nên gọi là Vô Tận Chi Hải, Vô Tận Chi Hải kia có cái gì, trước mắt không ai biết.

Ba khối đại lục bị triền núi ngăn cách, khả năng xâm chiếm nhau cực kỳ bé nhỏ, bởi vì đi qua sườn núi đầy ma thú khủng khiếp là không có khả năng, ba đại đế quốc trên Tây Đại Lục từng gióng trống khua chiêng, đưa mấy chục vạn quân lính muốn vượt qua sườn núi ma thú, kết quả là tất cả chôn vùi trong đó, không một người còn sống, từ đó, ba khối đại lục cùng nhau sống yên ổn, từ bài học máu rút ra một chuyện, ba vùng tự coi giữ phần đất của mình đã thành quy tắc.

Xuân Phong Trấn nơi Nguyệt Gia ở là một trấn nhỏ trực thuộc Nam Cung Đế Quốc, một trong bốn đế quốc lớn của Đông Đại Lục, tuy nói là trấn nhỏ, nhưng bởi vì vị trí địa lý của Xuân Phong Trấn, Nam Cung Đế Quốc là quốc gia gần sườn núi ma thú nhất trong tứ đại đế quốc của Đông Đại Lục, mà Xuân Phong Trấn lại là nơi duy nhất kết nối Nam Cung Đế Quốc và sườn núi ma thú, cho nên nơi đây trở thành thiên đường của các dị sĩ mạo hiểm, một trấn nhỏ nổi tiếng nhờ gần với sườn núi ma thú, người tài kẻ dị lui tới nhiều đếm không xuể, mà Xuân Phong Trấn cũng dần dần trở thành một vùng đất nhỏ mà Nam Cung Đế Quốc không thể bỏ qua.

Nguyệt Gia là một trong ba gia tộc cổ ở Xuân Phong Trấn, thời điểm Xuân Phong Trấn còn chưa có danh tiếng, cũng đã có gốc rễ lâu đời, ngàn năm lịch sử, Nguyệt Gia từng là một gia tộc vô cùng vinh quang, trong vòng mấy trăm năm các gia tộc khác chỉ có thể ngưỡng mộ, không chỉ vì gia sản khổng lồ, tài phú làm người ta chậc lưỡi của Nguyệt Gia, còn bởi mấy trăm năm trước Nguyệt Gia từng xuất hiện một vị Triệu hồi sư!

Triệu hồi sư, tại Thương Lan Đại Lục là nghề nghiệp thần bí mà không người không biết không người không hiểu, vô số người theo đuổi, cũng không ít người tan nát cõi lòng. Triệu hồi sư cũng giống ma pháp sư, sử dụng tinh thần lực của bản thân để điều khiển các loại nguyên tố tự nhiên, nhưng điểm khác lớn nhất giữa Triệu hồi sư và ma pháp sư lớn chính là, có thể khống chế ma thú cường đại mà hung mãnh.Một Triệu hồi sư có thể địch lại thiên quân vạn mã, chỉ cần tùy tay triệu hồi ra ma thú của mình, có thể hô mưa gọi gió, đánh đâu thắng đó không gì cản nổi! Dù ma pháp sư và chiến sĩ có mạnh đến không thể phá vỡ, nhưng trước mặt Triệu hồi sư thần bí lại cường đại này, họ cũng chỉ có thể cúi thấp đầu.

Điểm khiến người ta điên cuồng của Triệu hồi sư chính là, đều cùng sử dụng tinh thần lực như nhau, Triệu hồi sư lại cao hơn hẳn ma pháp sư, một Triệu hồi sư, tất nhiên cũng là ma pháp sư, mà một ma pháp sư muốn có năng lực của Triệu hồi sư đúng là nằm mơ. Triệu hồi sư cường đại ngoài ma pháp cường đại, còn có một nhân tố quan trọng nhất, ma thú của Triệu hồi sư!

Ma thú, lực lượng cường đại khủng bố nhất Thương Lan Đại Lục, là chủng tộc bí ẩn không thua gì Triệu hồi sư, chúng thần bí khó lường, năng lực thông thiên, hung ác tàn nhẫn, ở chỗ sâu trong vùng núi ma thú ẩn giấu không biết bao nhiêu chủng loại con người chưa từng biết đến, nhưng chỉ cần nhìn những loại đã được biết đến thôi cũng đủ chấn động rồi.

Một chiến sĩ hoặc ma pháp sư nếu không có thực lực cường đại thì vạn lần không dám một chọi một cùng một ma thú, Triệu hồi sư lại khác, bọn họ nhưng lại có thể biến ma thú thành của mình, ma thú mà người khác không dám chạm vào lại nhu thuận như sủng vật ở trong tay Triệu hồi sư, riêng chuyện này thôi cũng khiến bao người đỏ mắt!

Tất cả quốc vương các đế quốc đều như phát điên hy vọng quốc gia của mình có thể xuất hiện Triệu hồi sư, một khi có được Triệu hồi sư, có nghĩa là có được ma thú cường đại, có nghĩa là có được một sinh vật thần bí khó lường! Nếu vị Triệu hồi sư này có thể không ngừng trưởng thành, như vậy đế quốc có được hắn cũng sẽ đánh đâu thắng đó không gì cản nổi, mãi mãi dẫm nát các quốc gia khác dưới chân!

Nhưng Triệu hồi sư thần bí và cường đại là nghề khan hiếm mà rất thưa thớt, trên Đông Đại Lục nghìn năm qua cũng chưa có quá năm vị Triệu hồi sư, bởi vì nguyên nhân huyết mạch, số lượng chiến sĩ trên Đông Đại Lục nhiều kinh người, phát triển trên con đường chiến sĩ này, thân thể cường tráng, sức mạnh hùng hậu cường đại, điều này làm cho tứ đại đế quốc Đông Đại Lục đều có lực lượng quân sự không thể phá vỡ, bên trong đế quốc cũng ủng hộ sức mạnh, tuy rằng trời sinh tinh thần lực yếu ớt, nhưng Đông Đại Lục còn có số lượng ma pháp sư không ít, tuy rằng không thể bằng được số lượng chiến sĩ.

Nhưng đáy lòng mọi người ở Đông Đại Lục đều có nguyện vọng, mặc kệ đại đa số bọn họ trời sinh tinh thần lực không thể có thành tích, nhưng cũng không ảnh hưởng đến giấc mộng của họ, đó là trở thành một Triệu hồi sư!

Mỗi một đứa bé ở lúc sinh ra sẽ được kỳ vọng là Triệu hồi sư, tuy rằng kết quả đều vậy, nhưng tất cả mọi người vẫn như thế, chờ mong thế hệ tiếp theo, mà ngàn năm chờ mong cuối cùng cũng có kết quả, tuy rằng số lượng Triệu hồi sư mấy ngàn năm mới chỉ có năm, nhưng cũng đủ để làm mọi người điên cuồng, càng khiến quốc gia có được họ điên cuồng!

Nam Cung Đế Quốc vô cùng may mắn, có được một vị Triệu hồi sư, mà vị Triệu hồi sư này lại sinh ra ở Nguyệt Gia nhỏ bé! Từ đó về sau, Nguyệt Gia một bước lên trời, trở thành gia tộc làm người ta tôn sùng Nam Cung Đế Quốc, khiến mọi người chỉ có thể ngưỡng mộ! Đơn giản là vì vị Triệu hồi sư kia!Quốc vương cho Nguyệt Gia vô số tài phú và công danh, ngay cả con cháu hoàng thất ở trước mặt Nguyệt Gia cũng phải cúi người hành lễ, hết thảy vinh quang này đều đến từ Triệu hồi sư kia, mà Nguyệt Gia cũng thành kỳ vọng của Nam Cung Đế Quốc, xuất hiện một Triệu hồi sư, còn có khả năng xuất hiện người thứ hai!

Nếu các thế hệ Nguyệt Gia đều có thể xuất hiện Triệu hồi sư, cho dù là một cũng tốt, như vậy Nam Cung Đế Quốc chính là mạnh nhất trong tứ đại đế quốc!

Nhưng kỳ vọng dần phai nhạt theo thời gian, Triệu hồi sư Nguyệt Gia ngang trời xuất thế đã sớm chết đi, mà Nguyệt Gia mấy trăm năm sau, lại không xuất hiện Triệu hồi sư, chỉ giống như gia tộc bình thường, thậm chí ngay cả ma pháp sư cũng ít đến đáng thương.

Dần dần, nhiệt tình của hoàng thất đối Nguyệt Gia càng ngày càng ít, thậm chí từ đế đô Vân Gia lại chuyển đến Xuân Phong Trấn này, thời gian từ từ tích lũy, từ Vân Gia được vạn người kính ngưỡng đã ra khỏi tầm nhìn của mọi người, cũng chỉ có vị Triệu hồi sư truyền kỳ kia lưu lại trong lòng mỗi người.

Nguyệt Gia mang theo tài phú khổng lồ về trấn nhỏ này, gia tộc khác vốn vẫn kinh sợ Nguyệt Gia, nhưng một trăm năm gần đây, Nguyệt Gia lại hoàn toàn xuống dốc, chẳng những sức mạnh mỏng manh, ngay cả là chiến sĩ tầm thường nhất cũng thành tích thường thường, dần dần, ánh mắt sùng kính và tôn sùng không còn, ngược lại chỉ là chế nhạo và trào phúng, đã không có thực lực cường đại tất cả vinh quang đều là nói suông, dù cho Nguyệt Gia từng có Triệu hồi sư, nhưng phù dung sớm nở tối tàn, huống chi đã qua mấy trăm năm.

Gia nghiệp lớn như thế không khỏi có kẻ nhìn trộm, mà các gia tộc này lại có tư tưởng muốn thu tài sản của Nguyệt Gia! Thủ đoạn cũng bắt đầu âm độc, đến bước cuối cùng lại trực tiếp giết chết huyết mạch của Nguyệt Gia!

Nguyệt Gia dù suy tàn, nhưng tận trong xương những người nhà Nguyệt Gia vẫn có kiêu ngạo và tự tôn ngàn năm qua, vinh quang gia tộc từng là kiêu ngạo của người nhà Nguyệt Gia, mà trở thành Triệu hồi sư là giấc mộng theo đuổi suốt đời của từng thế hệ Nguyệt Gia!

“Triệu hồi sư...Nguyệt Gia...”

Nguyệt Thiên Vũ lẩm bẩm danh tự kia trong lòng, tự nhiên trong tâm nổi lên một niềm tin cực mạnh. Kiếp trước vì làm sát thủ, tinh thần và niềm tin của nàng phải nói là đứng đầu tổ chức, mà thứ Triệu hồi sư cần nhất, chính là tinh thần lực.

“Vũ Nhi, con đang suy nghĩ gì vậy?”

Nghe giọng nói yêu chiều lo lắng của Lý Thiên Nhu, Nguyệt Thiên Vũ mỉm cười ngọt ngào nắm lấy bàn tay mềm mại của nàng, chỉ cười không nói.

Phụ thân, mẫu thân, đại ca, mọi người hãy yên tâm! Vũ Nhi chắc chắn sẽ bảo vệ mọi người. Con sẽ trở thành Triệu hồi sư thứ 2 của Nguyệt Gia!

OoO

Trong từ đường Nguyệt Gia, sắp xếp đơn giản lại trang nghiêm, bài vị của mỗi đại gia chủ Nguyệt Gia đều đặt ở đây, lúc này trong từ đường yên tĩnh có một người đàn ông trung niên dáng vẻ căng thẳng đang đứng đó, đúng là gia chủ đời này của Nguyệt Gia, Nguyệt Thương Khung.Người đàn ông trung niên thần sắc tuấn lãng, tuy đã đến tuổi trung niên nhưng thân thể khỏe mạnh, trên mặt cũng không có quá nhiều nếp nhăn, ngũ quan lộ vẻ anh khí, nhưng trong mắt lúc này lại có một chút bi thương. Nếu Nguyệt Thiên Vũ ở đây sẽ giật mình vui mừng kinh hãi, vì người đàn ông này giống hệt phụ thân của nàng kiếp trước a!

Ánh mắt người đàn ông trung niên thủy chung dừng trên bài vị chính giữa, trên bức họa có một gương mặt, trong bức tranh là một người thiếu nữ với mái tóc bạch kim dài lấp lánh như dãi ngân hà, nàng mỉm cười trầm tĩnh, ôn nhã như nước, nhưng cả người phát ra khí chất có thể cảm nhận rõ ràng kể cả là trong bức họa.

Đây là một người thiếu nữ có thể cười ngạo tất cả mọi người, nàng là cường giả tuyệt đối, nàng chính là Triệu hồi sư duy nhất qua nhiều thế hệ mới xuất hiện ở Nguyệt Gia kia!

“Tổ tiên, Thương Khung thẹn với Nguyệt Gia......” Nguyệt Thương Khung thì thào tự nói, cả người đột nhiên quỳ xuống, đầu gối đập vào mặt đất phát ra tiếng thật lớn, nhìn kỹ có thể thấy, nền đất nơi Nguyệt Thương Khung quỳ hơi lún xuống.

Nguyệt Thương Khung nhắm mắt cúi đầu, thân thể cứng ngắc lộ ra vẻ quật cường, kiêu ngạo và tự tôn trong huyết mạch Nguyệt Gia khiến ông cảm thấy xấu hổ vô cùng ở trước mặt vị nữ tổ tiên Nguyệt Gia này!

Nguyệt Gia từng huy hoàng không người địch nổi, nhưng từ khi vị tổ tiên Triệu hồi sư này ra đi hào quang cũng càng lúc càng mờ nhạt, mỗi một đại gia chủ đều phải gánh trách nhiệm rất nặng nề: Nguyệt Gia phải xuất hiện Triệu hồi sư!

Mỗi gia chủ đều ôm lấy hi vọng nhưng rồi đành phải tuyệt vọng, ngoài vị nữ tổ tiên vĩ đại kia, Nguyệt Gia không xuất hiện Triệu hồi sư thứ hai nữa, dù vậy vinh quang và tôn nghiêm bao đời khiến Nguyệt Gia vẫn không buông xuôi hy vọng, bọn họ tin tưởng, Nguyệt Gia và Triệu hồi sư hữu duyên, nếu có thể có một vị tổ tiên, như vậy nhất định sẽ có người kế tiếp!

Nhưng hy vọng chung quy là tốt đẹp, Nguyệt Gia phát triển đến nay, gia nghiệp khổng lồ cũng không thể bảo vệ nổi, giảm hụt ngày càng nhiều như tằm ăn rỗi, hiện tại tài phú Nguyệt Gia có cũng chẳng bằng một phần nghìn thời kỳ hoàng kim, so sánh với quá khứ, đúng thật là đáng thương.

Không chỉ có như thế, lịch sử huy hoàng khiến Nguyệt Gia kiêu ngạo nay lại trở thành vết sẹo để người khác khinh bỉ, các gia tộc khác ngày càng coi thường và chế nhạo, nhạo báng Nguyệt Gia không biết tự lượng sức mình, thậm chí còn có người từng nói, vị tổ tiên Triệu hồi sư kia cũng chỉ là may mắn mà thôi.

Nguyệt Gia suy tàn dưới sự chèn ép của các gia tộc khác, bởi đủ loại nguyên nhân mà số người cũng ngày càng ít, đến đời này, bên dưới Nguyệt Thương Khung cũng chỉ còn ba đứa trẻ, mà huynh đệ hắn cũng đã sớm xa cách.

Vốn Nguyệt Thương Khung có hai nhi tử, nhưng người con thứ hai Nguyệt Dạ Hiên lại bị âm mưu của kẻ khác sát hại! Nguyệt Gia vốn đơn bạc lại họa vô đơn chí, gia sản khắp nơi bị người thâu tóm, khắp nơi bị gia tộc khác chèn ép và vũ nhục, ông đều cắn răng chịu đựng, bởi vì ông còn có hai đứa con, Nguyệt Gia còn có thê tử ông và hai huyết mạch!Nhưng Nguyệt Thiên Vũ đã chết, bao tâm huyết bị phá trong phút chốc, cuối cùng ông không thể nhẫn nại được nữa, ẩn nhẫn không có nghĩa là chịu ức hiếp, im lặng không có nghĩa là không bùng nổ! Nữ nhi của ông đã chết, nhi tử của ông thì đã chết một, thê tử của ông cũng đã ra đi, tất cả hận thù bùng phát trong một giây này, như ngọn lửa hừng hực bùng lên, không thể dập tắt!

Báo thù! Cho dù là ngọc đá cùng tan, cho dù là hi sinh tính mạng, nợ máu của Nguyệt Gia, đã đến lúc bắt bọn chúng phải trả!

“Tổ tiên, Thương Khung bất hiếu, Nguyệt Gia chung quy đã suy tàn trong tay con......” Nguyệt Thương Khung ngẩng đầu, hốc mắt rưng rưng, đó là bi phẫn khi gánh trọng trách trên vai, đó là vì đau đớn bởi Nguyệt Gia vì ông mà sụp đổ!

Bàn tay nắm chặt, gân xanh nổi lên, cho dù biết hậu quả sẽ làm Nguyệt Gia hoàn toàn suy bại, thậm chí ngay cả cơ hội quật khởi lần nữa cũng chẳng còn, cho dù biết làm như vậy sẽ đánh mất tất cả, Nguyệt Thương Khung cũng không muốn tiếp tục nghĩ nữa!

Ông còn gì để mất, nhi tử, giờ là nữ nhi! Nguyệt Gia còn có Hải nhi, chỉ cần Vũ Thương còn sống, huyết mạch Nguyênt Gia sẽ không tàn, Hải Nhi cũng có thể bảo vệ thê tử giúp ông! Mà ông, nên là lúc bắt chúng trả giá!

“Rầm rầm rầm!” Dập mạnh xuống đất ba lần, trán Nguyệt Thương Khung đã rướm máu, nhưng ông tựa như không cảm thấy đau, đôi mắt quật cường nhìn phía trên: “Tổ tiên, xin tha thứ cho Thương Khưng bất hiếu!” Nữ tử lạnh lùng trong bức tranh vẫn đang cười, chẳng qua trong nụ cười kia lại lộ vẻ ung dung và khí phách, kiêu ngạo và tôn nghiêm, không thể khiến người ta khinh thường!

“Phụ thân, phụ thân!” Một tiếng hét vang lên từ bên ngoài, Nguyệt Thương Khung nhíu mày đứng dậy, Hải Nhi vội vã như vậy làm gì, chẳng lẽ là......!

Nguyệt Thương Khung đẩy cánh cửa từ đường ra, từ đường không được ông cho phép thì không ai được vào, cho dù là con ông cũng thế, cho nên khi Nguyệt Thương Hải nhìn thấy phụ thân đi ra từ từ đường, khẽ sửng sốt rồi vội vàng chạy qua.

“Hải Nhi, chẳng lẽ là Triệu gia đến?!” Nguyệt Thương Khung vội đi tới, mày càng nhíu chặt, nếu lần này Triệu gia đến thật, Nguyệt Thương Khung ông nếu bị bọn chúng khiêu khích vũ nhục lần nữa, ông tuyệt sẽ đánh trả!

“Không phải, phụ thân......” Nguyệt Thương Hải chạy rất nhanh, vội vàng thở dốc, sau đó mở miệng: “Là, Vũ Nhi...... Muội, muội ấy không chết......”

“Con nói gì!” Cho dù Nguyệt Thương Khung chín chắn, cho dù hắn ít bộc lộ cảm xúc, vào lúc này cũng khó có thể ức chế kích động và hưng phấn trong lòng, Nguyệt Thiên Vũ...... Không chết! Nữ nhi của ông còn sống! Điều này sao có thể chứ!

“Phụ thân, Vũ Nhi không chết, thật sự không chết!” Nguyệt Thương Hải lớn giọng nói, hắn và mẫu thân đều không thể tin được, nhưng người im lặng nằm trên giường kia lại mở hai mắt, hắn không nhìn lầm cũng không nghe lầm, nàng gọi hắn là đại ca, gọi Lý Thiên Nhu mẫu thân, muội muội bảo bối của hắn xác thực không chết!

Bước nhanh hơn, Nguyệt Thương Khung dùng tốc độ như gió đi về phía trước, Nguyệt Thương Hải nao nao, vội bước theo sau, nhìn bóng dáng vội vã của phụ thân, hốc mắt Nguyệt Thương Hải khẽ đỏ, mỗi gia chủ Nguyệt Gia đều có áp lực nặng nề, thế hệ của Nguyệt Thương Khung lại càng lớn, từ nhỏ Nguyệt Thương Hải đã là đứa bé hiểu chuyện, hiểu sự vất vả và khó khăn của phụ thân, cho nên từ nhỏ hắn đã biết cách chăm sóc muội muội và mẫu thân, không để phụ thân phải bận tâm bọn họ, nhưng thế hệ Nguyệt Gia nay vẫn không thể xuất hiện Triệu hồi sư, tuy rằng phụ thân vẫn không tỏ vẻ gì, nhưng hắn có thể thấy được sự thất vọng trong mắt phụ thân, áp lực càng lâu khi bùng nổ sẽ càng thảm thiết, Nguyệt Thương Hải chỉ cần nghĩ đến việc Nguyệt Thiên Vũ gặp nạn lần này phụ thân sẽ làm ra chuyện gì, không khỏi cảm thấy sợ hãi và bi thương, may mà, Vũ Nhi không chết, muội ấy còn sống.

Cơ bắp cả người Nguyệt Thương Khung lúc này căng cứng, tin tức Nguyệt Thiên Vũ không chết khiến ông vui mừng quá đỗi, dưới chân bước nhanh như gió, lại đột ngột dừng lại khi đến trước phòng Nguyệt Thiên Vũ, Nguyệt Thương Khung cố gắng khống chế tâm tình, rồi mới từ từ đẩy cửa vào, khi nhìn thấy người trên giường đang mở to mắt mỉm cười nhìn mình, Nguyệt Thương Khung chỉ cảm thấy trong lòng đau xót, một dòng nhiệt nóng bốc lên hốc mắt.

Nữ nhi của ông không chết, nữ nhi của ông còn sống!

Nguyệt Thiên Vũ nằm trên giường từ khi thấy Nguyệt Thương Khung xuất hiện ngoài cửa, cũng đã nhận thấy ông, khi thấy người đàn ông trung niên mang vẻ mặt nghiêm túc xuất hiện trước mắt mình, Nguyệt Thiên Vũ dù ngực nhiên vì ông giống hệt phụ thân mình kiếp trước, nhưng chỉ biết, đây là phụ thân của nàng, người ba nói muốn vì nàng mà báo thù tất cả.

Nguyệt Thiên Vũ không nói gì, chỉ dùng đôi mắt biểu đạt mình không sao, tuy gương mặt phụ thân không thay đổi, nhưng Nguyệt Thiên Vũ lại biết, giờ phút này trong lòng người đàn ông ấy kích động không thôi.

Phụ thân không bước lại gần, cũng không dùng lời dịu dàng nói chuyện với nàng, nhưng Nguyệt Thiên Vũ cũng không để ý, phụ thân và nữ nhi cứ nhìn nhau qua một khoảng cách như thế, mà từ ánh mắt có thể hiểu được tâm tình của đối phương.

“Phụ thân.”

Chỉ hai tiếng, đã khiến cả người Nguyệt Thương Khung run lên từng hồi, hắn chầm chậm đi về phía giường Nguyệt Thiên Vũ, run tẩy đưa tay lắm lấy bàn tay nhỏ nhắn của nàng, không biết nói gì. Lý Thiên Nhu mỉm cười hạnh phúc ôm lấy cả tay Nguyệt Thương Khung lẫn Nguyệt Thiên Vũ, nàng chỉ cần thế này là đủ rồi.

Nguyệt Thương Hải cũng đi lại, nhẹ nhàng nắm lấy tay của cả gia đình đang đặt trên tay Nguyệt Thiên Vũ, ôn nhu nói: “Vũ Nhi phải tốt hơn đấy biết chưa?”

Nguyệt Thiên Vũ cười dịu dàng, trong ánh mắt xanh biếc là nổi yêu thương vô bờ bến dành cho thân nhân. Nàng chắc chắn sẽ khỏe hơn, sẽ mạnh hơn để bảo vệ thân nhân nàng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.