Nam Phụ Ác Độc Thì Phải Muốn Làm Gì

Chương 24: Chương 24: Chương 22




“Trời ạ, hiện tại tôi tin tưởng Lục Bạch thật sự là học bá. Mang theo vết thương nặng như vậy thi đại học, không ngất ở trường thi, còn có thể thi được vào trường này, thật sự quá lợi hại!”

“Những người mắng chửi đó, nhanh lăn qua đây xin lỗi! Chưa biết rõ chuyện gì đã kêu gào bắt người ta rời khỏi trường học, tôi thấy miệng các người dơ như vậy, hẳn là chính mình lăn khỏi trường học mới đúng. Chín năm giáo dục bắt buộc con mẹ nó không dạy các người làm người như thế nào sao.”

Chuyện này chỉ kịp phát sinh trong buổi sáng, từ Hạ Cẩm Thiên xóa tài khoản, khóa ip, mời luật sư, đến giáo sư làm sáng tỏ, toàn bộ quá trình đều nhanh đến mức không tưởng.

Nhưng mà như vậy cũng chỉ là tiêu trừ hoài nghi của đại đa số người. Dù sao vẫn còn có một bộ phận nhỏ cho rằng Hạ Cẩm Thiên bảo hộ Lục Bạch. Không có lửa làm sao có khói, nếu Lục Bạch thật sự sạch sẽ như một tờ giấy trắng, vì sao lại có nhiều lời đồn đãi vớ vẩn như vậy?

Tiêu Tùy: “Nhóm người này thật sự là óc heo. Ý đồ hãm hại rõ ràng như thế mà không nhìn ra được sao?”

Những người bên cạnh cũng cười lạnh, “Đây là ba anh em Lục gia chuẩn bị xé rách mặt. Muốn làm Tiểu Lục Bạch hoàn toàn không có thanh danh, không thể lấy lòng Lục phu nhân!”

“Thôi đi! Lục Bạch còn cần phải lấy lòng bọn họ? Mẹ tôi nói, Lục gia không cần, Tiêu gia cần.”

Vừa nói, Tiêu Tùy vừa nhìn Hạ Cẩm Thiên, “Mẹ tôi rất thích đứa bé này, nói muốn đi tìm Hạ lão gia đánh một trận, cướp người về. Tôi còn chưa có vợ, cậu......”

Hạ Cẩm Thiên nhất châm kiến huyết, “Nếu a di thật sự thích Lục Bạch, cậu đính hôn hay không, không liên quan đến nhau.”

Tiêu Tùy trầm mặc. Mẹ ruột hắn, cũng cảm thấy chính mình không xứng với Lục Bạch.

“Được rồi, thật không vui. Chính cậu chờ tiểu Lục Bạch trở về rồi an ủi đi. Chúng tôi đi trước.”

Tiêu Tùy nhìn ra Hạ Cẩm Thiên có tình cảm với Lục Bạch, có tâm tranh thủ cơ hội cho anh được ở riêng với Lục Bạch.

Vì thế, khi Lục Bạch trở về phòng ngủ, đám người Tiêu Tùy đã sớm rời đi, chỉ có Hạ Cẩm Thiên còn ở lại.

“Làm sao vậy? Học trưởng đây là muốn an ủi tôi một chút sao?” Lục Bạch cười hỏi Hạ Cẩm Thiên.

Hạ Cẩm Thiên cũng không trả lời, anh kéo Lục Bạch đến bên người, tỉ mỉ kiểm tra một lần, như là muốn xác nhận cậu mạnh khỏe.

“Lục Can gây khó dễ cho em sao?”

“Đúng, nhưng mà tôi cũng trả đũa lại hắn.” Lục Bạch nói lại chuyện mình gửi ảnh chụp cho Lục Quỳnh.

“Hiện tại em muốn đâm thủng lớp giấy đó sao?”

“Không,“ Lục Bạch lắc đầu. “Kỳ thật tôi không để ý có thể quay về Lục gia hay không, hơn nữa tôi cũng không cảm thấy sau khi chân tướng được công bố, người Lục gia sẽ thân cận với tôi.”

“Vì sao lại nói như vậy?”

Lục Bạch từ trong ngăn kéo lấy ra một quyển sách, bên trong kẹp một gói kẹo. Hạ Cẩm Thiên nhớ rõ, là một loại kẹo ngoại quốc khi còn nhỏ anh hay ăn. Bên ngoài nhiều màu sắc, kẹo bên trong cũng hồng hồng mềm mềm, là kẹo sữa vị hoa anh đào. Giá cả không rẻ, lúc ấy chỉ có thể mua ở nước ngoài.

Mà hiện tại loại kẹo này đã sửa lại đóng gói, gói kẹo trong tay Lục Bạch này, cũng là loại được sản xuất khi bọn họ còn bé. Chỉ là khi đó, gia đình Lục Bạch, không thể ăn được loại kẹo này.

Lục Bạch vuốt phẳng gói kẹo, thấp giọng nói, “Tôi nhặt được.”

“Chính là gói kẹo này, đã cho tôi biết được tôi cùng Lục Quỳnh, là bị ôm sai.”

Đó là ký ức thật lâu về trước.

Khi Lục Bạch học tiểu học, trường học tổ chức đi phố buôn bán để quan sát và vẽ đồ vật. Bởi vì không tốn tiền, Lục Bạch liền đánh bạo đi theo.

Cậu quá quái gở, quần áo mặc cũng không tốt, mặc dù sạch sẽ, nhưng lại không có người muốn kết bạn với cậu. Cuối cùng ngay cả lão sư cũng quên mất cậu, vì thế, Lục Bạch lạc đường.

Lúc ấy, cậu gặp được một đứa bé ăn mặc tinh xảo, đứa bé kia chỉ nhìn cậu một cái, liền thét chói tai ra tiếng.

Chỉ là gặp thoáng qua bình thường, nhưng tiểu thiếu gia kia lại như là bị cậu dọa sợ, những đứa bé chơi cùng cậu ta liền đánh Lục Bạch một trận.

“Sau khi bọn họ đi rồi, tôi nhặt được viên kẹo này. Lúc ấy nghĩ là, có thể lấy về cho ba ba ăn. Nhưng khi ba ba nhìn thấy, phản ứng đầu tiên là tát tôi một cái.”

“Ông nói, tôi nên an phận, không cần vọng tưởng một bước lên trời.”

“Lúc đầu tôi không hiểu, sau khi cha mất, tôi thu thập di vật của ông, ở trong rương, tìm được một quyển tạp chí. Là phỏng vấn Lục tiên sinh. Bên trong nhắc tới gia đình của hắn, còn có một tấm ảnh gia đình.”

“Tôi thấy Lục Quỳnh trên đó, ngoài ý muốn nhận ra cậu ta chính là đứa bé năm đó.”

“Cũng hiểu được, vì sao cha không yêu tôi.”

“Cậu ta...... rất giống mẹ. Thật sự vô cùng, vô cùng tương tự.” Lục Bạch dừng một chút, ngẩng đầu nhìn về phía Hạ Cẩm Thiên, “Anh nói xem, người Lục gia nhìn ra được Lục Quỳnh không giống người Lục gia, vậy cha của tôi, có phải cũng nhìn ra tôi không giống ông ta và mẹ hay không? “

Hạ Cẩm Thiên lập tức hiểu được ý của Lục Bạch.

Cha nuôi của Lục Bạch đối xử với cậu cũng không tốt, tuy rằng không có đánh chửi, nhưng hàng năm lại bạo lực lạnh. Có thể giải thích vì mất vợ, nhưng với tư duy của Lục Bạch, lại có một khả năng khác.

Có lẽ từ rất sớm ông ta đã phát hiện Lục Bạch bị ôm sai, thậm chí biết Lục Quỳnh được nuôi dưỡng ở Lục gia.

Thân thể Lục Quỳnh không tốt, Lục gia có tiền có thế, tất nhiên có thể tỉ mỉ điều dưỡng. Nhưng một khi chân tướng lộ ra, Lục Quỳnh bị trả về, lấy tài lực của ông ta sẽ không nuôi nổi đứa nhỏ này.

Đối với cha nuôi Lục Bạch mà nói, Lục Quỳnh là niềm an ủi duy nhất của ông. Cuối cùng không tiếc đem chân tướng chôn cùng mình.

Mà cũng chỉ có cái lí do này, mới có thể lí giải được vì sao cha nuôi Lục Bạch muốn Lục Bạch tự hủy tương lai, đi vay nặng lãi để đổi lấy hai mươi vạn.

Trong lòng Hạ Cẩm Thiên “lộp bộp” một tiếng, duỗi tay ôm Lục Bạch vào trong ngực, để lưng của cậu dán sát lồng ngực mình.

“Không có việc gì, anh ở đây.” Hạ Cẩm Thiên không biết phải làm gì mới có thể khiến Lục Bạch cảm thấy ấm áp một chút.

Nhưng anh trái lại lại được Lục Bạch an ủi.

“Học trưởng, không quan trọng, mọi chuyện đều đã đi qua.” Lục Bạch cười đến phong đạm vân khinh. Cậu không đẩy Hạ Cẩm Thiên ra, cứ để anh ôm mình như vậy, tay lại ôn nhu vuốt ve tấm vải trên giá vẽ tranh, “Tôi đã tìm được con đường mà chính mình phải đi, những việc khác đã không thể ảnh hưởng đến tôi được nữa.”

Hạ Cẩm Thiên thở dài, càng ôm chặt cậu, “Tiểu bằng hữu, học trưởng dạy em một đạo lý, thời điểm trong lòng khó chịu, liền không cần nói chuyện, chỉ cần làm nũng là được.”

Lục Bạch không tự chủ được ngơ ngẩn, qua vài giây, cuối cùng cậu mới thả lỏng thân thể, dựa vào lồng ngực Hạ Cẩm Thiên.

Nhưng lúc này, cậu không đáp lại Hạ Cẩm Thiên bất kỳ một lời nào.

Hệ thống nhịn không được cảm thán: “Hạ Cẩm Thiên thật tốt, vì cái gì cậu không ỷ lại anh ta?”

Lục Bạch hỏi lại hệ thống: “Thế giới tiếp theo còn có Hạ Cẩm Thiên sao?”

Hệ thống á khẩu không trả lời được.

Không thể ỷ lại bất luận kẻ nào. Đây là đạo lý mà từ nhỏ Lục Bạch đã hiểu được. Cho nên, mặc dù Hạ Cẩm Thiên nhiệt tình, cậu cũng không thể lưu luyến.

Bởi vì chỉ cần không có được, thì sẽ không mất đi.

Đại chiến trên diễn đàn vẫn còn tiếp tục, chỉ là lần này trọng điểm đã không phải là Lục Bạch, mà là khoa nghệ thuật và khoa quản lý, ai có thể làm vẻ vang cho trường.

Kỳ thi giữa kỳ đã qua, vòng tuyển chọn cho học viện thi đấu đã bắt đầu. Mỗi hạng mục chọn ra tổ hợp mạnh nhất, đại biểu trường học tham gia học viện thi đấu.

Việc này đối với học sinh trong trường mà nói, không chỉ có đại biểu cho thực lực của chính mình trên phương diện chuyên nghiệp, cũng đại biểu cho trăm năm vinh quang của trường học.

Dù sao về mặt điểm tổng, hàng năm hai trường đều ngang hàng, nếu không phải bởi vì xếp theo thứ tự bảng chữ cái, trường học của bọn họ sẽ không xếp hạng hai.

Vì vậy, để xả cơn tức này, học viện thi đấu hàng năm liền trở nên đặc biệt quan trọng. Chỉ cần thắng được trường đối diện, cho dù bọn họ là vạn năm lão nhị, nhưng trên thực lực vẫn là đệ nhất hàng thật giá thật.

Trong đó, thành tích của các khoa khác đều không chênh lệch nhiều. Không ổn định nhất, chính là khoa quản lý và khoa nghệ thuật.

Khoa nghệ thuật gần như hàng năm đều thua, chỉ có năm trước dựa vào Lục Can mà thắng được một lần. Mà khoa quản lý có Hạ Cẩm Thiên, ngược lại rửa được mối nhục xưa.

Đã nói cùng nhau làm đệ nhất từ dưới lên, ngươi lại lặng lẽ quật khởi. Hơn nữa bởi vì chuyện giữa Lục Bạch và Lục Quỳnh, người hai khoa gần như gặp mặt liền đánh nhau. Trên diễn đàn cũng là chiến tranh không ngừng.

Khoa nghệ thuật: “Chúng tôi có hai vị đại thần Lục Quỳnh cùng Lục Can, đề mục thi vẽ năm nay tất thắng.”

Khoa nghệ thuật thật sự không sợ hãi, không nói về thứ khác, đơn thuần đọ thực lực, Lục Can so với năm trước đã mạnh hơn rất nhiều. Mà Lục Quỳnh tuy rằng thành tích thi giữa kỳ không tốt, nhưng thiên phú trên phương diện tranh sơn dầu lại rất cao siêu. Lão sư của Lục Can cũng từng đánh giá về Lục Quỳnh, nói nếu bồi dưỡng cậu ta thật tốt, nhất định tương lai sẽ trở thành họa sĩ tranh sơn dầu nổi tiếng.

Bởi vậy, nhóm người khoa nghệ thuật này sớm đã chờ mong đến học viện thi đấu để rửa mối nhục xưa.

Nhưng họ rất nhanh đã bị vả mặt, “Năm nay các người xong rồi, bởi vì Đàm Ích - Đàm thần của khoa nghệ thuật trường đối diện đã về nước!”

“......” Nguyên bản mọi người đang ầm ĩ, nháy mắt liền an tĩnh.

Có người không rõ nội tình dò hỏi, “Đó là ai? Có thể so với Lục tam thiếu của chúng ta không?”

“Bỏ chữ không! Đàm Ích là chân chính mang theo giải thưởng trở về, giải thưởng quốc tế dành cho thanh/thiếu niên xuất sắc lĩnh vực tranh sơn dầu, trời sinh thuộc phái kỹ xảo. Lục tam vẽ cũng không tồi, nhưng không so được với Đàm Ích.”

“Tôi biết chuyện này, ban chúng tôi có câu lạc bộ tranh sơn dầu, nghe nói trưởng câu lạc bộ lo đến mức rụng cả tóc.”

Mà lúc này trong phòng ngủ của Lục Bạch, Hạ Cẩm Thiên cũng nói tin tức này cho Lục Bạch.

Đàm Ích này, Lục Bạch có ấn tượng. Tác giả miêu tả người này cũng dùng rất nhiều từ để ca ngợi.

Đàm gia trong giới nổi danh là dòng dõi thư hương, tổ phụ của Đàm Ích là bậc thầy về văn học đương đại, mà cha Đàm Ích cũng là đại sư nổi danh trong trường học quốc gia. Đừng nhìn mặt ngoài Đàm gia không giàu có bằng Lục gia, nhưng nếu thật sự so về nhân mạch và địa vị thì Lục gia thúc ngựa cũng không theo kịp.

Bởi vì học viện thi đấu yêu cầu tính khách quan, cho nên thi vẽ là sáng tác tại chỗ. Sự tồn tại của Đàm Ích là đả kích đối với những người dự thi, từ lúc hắn xuất hiện ở trên sân thi đấu, liền mang đến cho mọi người áp lực cực lớn, thậm chí tới cuối cùng, có không ít người dự thi đều mất đi động lực thi đấu.

Đáng tiếc, người như vậy, lại là đá kê chân để Lục Quỳnh nhất minh kinh nhân.

Dựa theo tình huống trong sách miêu tả, kỹ xảo hội họa của Đàm Ích vô cùng tinh diệu, trường học của Lục Bạch tất nhiên là thất bại thảm hại, nhưng cố tình lại xuất hiện một cái Lục Quỳnh.

Lục Quỳnh không thể ngăn cơn sóng dữ, nhưng lại dựa vào lập ý cùng tình cảm mà cân sức ngang tài với kỹ xảo của Đàm Ích, cứu vớt một chút mặt mũi cho trường học. Mà Lục Can tuy rằng không thể so với Đàm Ích, nhưng lại bởi vì ảnh hưởng bởi bức tranh của Lục Quỳnh, cuối cùng lại thắng được Đàm Ích.

Kết quả là Lục Quỳnh xếp thứ ba, làm khoa nghệ thuật thắng một cách xinh đẹp.

Cũng là trận thi đấu này, Lục Quỳnh đã trở thành tồn tại như chúa cứu thế ở khoa nghệ thuật.

Dù sao trăm năm danh dự, không có bất kỳ một học sinh nào cam tâm tình nguyện để vinh dự này sụp đổ ở trong tay mình. Danh vọng của hai anh em Lục Can cùng Lục Quỳnh ở trong trường học cũng tăng lên.

Mà trận thi đấu này, Lục Bạch đời trước lại không tham gia.

Không, phải nói, dựa theo phương pháp công lược mà hệ thống đề ra, thẳng đến khi Lục Bạch chết, cũng không có người biết được thiên phú tuyệt đỉnh của cậu trong lĩnh vực tranh sơn dầu.

“Nếu là A Bạch, nhất định càng tốt hơn, tôi thực xin lỗi cậu ấy, cho nên tôi muốn gánh vác mọi thứ của cậu ấy để nỗ lực bước tiếp về phía trước!” Đây là lời Lục Quỳnh nói sau khi đã công thành danh toại.

Nhưng mà mọi người lại đánh giá là, “Lục Quỳnh đại sư quá khiêm tốn, luôn đánh giá Lục Bạch này rất tốt, nhưng vẫn không có ai từng nhìn thấy bức tranh của cậu ta, không phải sao?”

Đúng vậy! Dù sao sau khi Lục Bạch chết, Lục Can đã đốt toàn bộ tác phẩm của Lục Bạch, mà Lục Quỳnh thiện lương như vậy, lại chưa từng đứng ra làm sáng tỏ vì sao Lục Bạch có thiên phú như vậy mà lại không cầm bút vẽ tranh.

Bởi vậy, một đời này, Lục Bạch cho rằng chính mình cũng nên thể hiện một phen.

Về phần những thứ mà Lục Quỳnh đã cướp từ cậu, cậu muốn tự mình đòi lại!

Trên diễn đàn còn tiếp tục thảo luận, Lục Bạch đã thu thập đủ tin tức rồi liền không chú ý nữa.

Đến tận khuya ngày cuối cùng trước khi công bố danh sách học sinh tham gia học viện thi đấu, nội chiến giữa khoa quản lý và khoa nghệ thuật mới tạm thời lắng xuống.

Nhưng mà đến sáng sớm hôm sau, khi công bố danh sách học sinh dự thi ở trên trang web trường, nhìn thấy cái tên trên đó, mọi người lại trong nháy mắt nổi sóng.

Danh sách học sinh dự thi bộ môn hội họa, vị trí đầu tiên chính là khoa quản lý, Lục Bạch.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.