Nam Phụ Ác Độc Thì Phải Muốn Làm Gì

Chương 10: Chương 10: Chương 8




Mà Lục Bạch sau khi rời khỏi rừng cây, liền đi đến phòng vẽ tranh.

Khu này là khoa nghệ thuật, chuyện Lục Can tới tìm Lục Bạch, tất nhiên mọi người đều biết được. Lúc này nhìn thấy Lục Bạch quay lại một mình, đều não bổ là Lục Can phong độ nhẹ nhàng, mặc dù bị thuốc cao bôi trên da chó Lục Bạch làm cho ghê tởm như vậy, cũng chỉ dùng ngôn ngữ để cảnh cáo.

Tức khắc không ít người nhìn Lục Bạch càng cảm thấy chán ghét, nhưng dù sao mới có mấy người bị xử phạt lúc trước làm gương, hiện tại không có ai muốn đi lên gây khó dễ cho Lục Bạch, chỉ là nhỏ giọng bàn tán.

"Nếu ta là hắn, dù có chết ta cũng không đi đến nơi này lần nữa."

"Có thể là hẹn gặp người khác đi! Không phải gần đây Hạ Cẩm Thiên hay đi cùng hắn hay sao?"

"Đừng đùa! Có lẽ là trùng hợp thôi, Hạ Cẩm Thiên lại không bị điên, sẽ muốn dây dưa với thứ đồ này?"

Những người này nói chuyện không hề kiêng dè, ngày xưa Lục Bạch cũng không thèm để ý, nhưng hôm nay hắn dừng lại, chặn đường hai người đó.

Nam sinh vừa nói xấu, nghiêng đầu nhìn Lục Bạch, vẻ mặt khinh thường. "Ngươi có việc gì?"

"A, có." Lục Bạch cười, đột nhiên giơ tay tát một cái lên mặt nam sinh.

"Con mẹ nó......" Nam sinh kia lập tức muốn đánh lại, nhưng động tác của Lục Bạch nhanh hơn, hắn túm lấy cổ áo nam sinh, nhấc người lên, sau đó hung hăng tát thêm một tát vào má bên kia của nam sinh.

"Ngươi!" Nam sinh kia bị tát hai cái liền cảm thấy đầu choáng mắt hoa, trực tiếp ngây người. Gương mặt cũng bị đánh cho sưng đỏ.

Ánh mắt Lục Bạch lạnh băng nhìn chằm chằm vào hắn, "Ta lặp lại lần nữa, về sau, bất kỳ kẻ nào, đừng đem ta đặt chung với người Lục gia, ta cảm thấy chán ghét."

"Ngươi có bệnh!" Ở đây đều là học sinh khoa nghệ thuật, nhưng Lục Bạch cường hãn làm cho bọn họ không dám đi lên cứu nam sinh đang bị Lục Bạch túm lấy.

Thấy mọi người đều im miệng, Lục Bạch buông lỏng tay, "Về sau, chuyện gì không nên nói thì đừng nói, tính tình của ta không tốt. Ngươi sử dụng bạo lực lạnh với ta, ta liền bạo lực trực tiếp trở về."

Điên rồi, Lục Bạch điên rồi.

Thấy Lục Bạch phải rời đi, người xung quanh theo bản năng nhường đường cho Lục Bạch. Đến khi không nhìn thấy bóng dáng của hắn, nam sinh bị đánh kia mới hô lên, "Tìm, tìm lão sư. Lục Bạch đánh nhau trong trường học!"

Hiện trường lập tức loạn lên, nam sinh kia vô cùng tức giận, gương mặt đã sưng đỏ nhưng vẫn muốn đi tìm chủ nhiệm khoa nghệ thuật để xử phạt Lục Bạch.

Bên ngoài loạn thành một đoàn, Lục Bạch cũng đã đi tới phòng vẽ tranh, chuẩn bị tốt dụng cụ để bắt đầu vẽ tranh.

Theo Lục Bạch thấy, hội họa không chỉ là đẹp, mà cũng là để truyền tải cảm xúc. Mượn bút vẽ, cảm xúc kích động trong lồng ngực có thể truyền vào trên giấy.

Phong cách của Lục Bạch trong quá khứ, là chủ nghĩa tả thực. Hình ảnh tinh tế, rất thật, giống như ảnh chụp, đẹp đẽ và tinh xảo.

Nhưng lần này phong cách của Lục Bạch lại hoàn toàn khác biệt. Chỉ dùng hai màu đen trắng, nhưng lại dùng hai màu này tạo ra nhiều màu xám tro.

Đường cong hỗn độn, nét vẽ thô điên cuồng hiện lên trên giấy vẽ. Mà giấu kín ở phía sau lại là từng đôi mắt tràn ngập các loại cảm xúc.

Nghi ngờ, trào phúng, khinh thường, mà ở giữa, là một hình ảnh màu trắng. Mơ hồ có thể nhìn thấy là hình ảnh của một người, nhưng xung quanh hắn, lại là vô tận hắc ám.

Một bức tranh như vậy, ở trong bóng đêm dày đặc lại càng thêm ảm đạm. Cho đến khi Lục Bạch vẽ một đôi mắt ở trên bóng trắng kia.

Mơ hồ không rõ, không bằng những đôi mắt ở xung quang. Nhưng lại là điểm sáng ngời nhất trong bức tranh.

Bởi vì đôi mắt này, cao ngạo như đã có dự tính trước. Hắn không cam lòng với những cảm xúc tiêu cực như: cô đơn, tự ti,..., ngược lại vô cùng bình tĩnh, dường như có thể khống chế hết thảy.

Về phần những ánh mắt ở sau lưng, chỉ như công viên trò chơi để cho hắn hưởng thụ sự vui sướng.

Thủ pháp của nghệ thuật trừu tượng, khi Lục Bạch có cảm xúc kích động nhất mới có thể vẽ ra.

Lục Bạch vẽ xong, ngắm nhìn một lúc, cảm thấy vô cùng vừa lòng.

Bất tri bất giác, đã qua một đêm. Trời dần hửng sáng, Lục Bạch buông bút vẽ dựa vào ghế.

Hắn đặc biệt cảm tạ hôm nay Lục Can xuất hiện, cho hắn linh cảm mới. Bức tranh này cùng với bức tranh hắn vẽ sân thể dục lúc trước, cũng đủ cho hắn qua được vòng sơ loại của học viện thi đấu.

Nhìn bầu trời dần sáng lên, Lục Bạch ngửa đầu dựa lưng vào ghế ngồi, nhắm mắt lại muốn ngủ một lúc.

Khi Hạ Cẩm Thiên tìm đến nơi này, mặt trời đã lên cao.

Hắn đã đi tìm Lục Bạch suốt một đêm.

Toàn bộ khoa quản lý không ai biết Lục Bạch đi đâu, lúc sau bên khoa nghệ thuật truyền ra tin tức Lục Bạch đánh nhau với người khác, Hạ Cẩm Thiên mới đột nhiên nhớ ra có khả năng Lục Bạch ở phòng vẽ tranh đó.

Có lẽ là cảm thấy lạnh, Lục Bạch ngồi ở trên ghế gần như cuộn thành một đoàn. Nhưng đầu không chôn ở đầu gối, ngược lại ngửa ra dựa vào lưng ghế. Rõ ràng là tư thế chật vật, lại tiêu sái hơn bất cứ ai.

Tư thế ngủ như vậy, tuy rằng mâu thuẫn, lại vẫn hài hòa.

Hạ Cẩm Thiên nhẹ nhàng thở ra, nhỏ giọng gọi Lục Bạch.

"Lục Bạch, ta mang ngươi về ký túc xá ngủ."

Lục Bạch như là ngủ mê, hoàn toàn không có phản ứng.

Hạ Cẩm Thiên cảm thấy không thích hợp, vừa đến gần thì thấy sắc mặt Lục Bạch đỏ hồng, lại nhìn cổ hắn, thấy rõ dấu tay xanh tím.

Hôn mê?

"Lục Bạch!" Hạ Cẩm Thiên bế người lên, vội vàng chạy về phòng y tế.

- -----------

Hạ Cẩm Thiên cảm thấy phẫn nộ chưa từng có.

Không chỉ là chuyện vết thương trên người Lục Bạch có thể là do Lục Can làm ra, còn bao gồm cả chuyện Lục Bạch không quan tâm đến vết thương mà ở phòng vẽ tranh cả đêm.

Dường như hắn chưa bao giờ suy xét đến việc, hắn gặp phải chuyện lớn như vậy lúc sau sẽ có người đi tìm hắn, có thể sẽ có người lo lắng cho hắn.

Nhưng trên thực tế, ngoại trừ chính mình, cũng không có ai đi tìm Lục Bạch.

Một đêm này, những người bị Hạ Cẩm Thiên hỏi đều cho rằng hắn điên rồi. Từ trong ánh mắt khiếp sợ của bọn họ, Hạ Cẩm Thiên đọc được một cái tin tức làm hắn gần như không được áp lửa giận, Lục Bạch không xứng được người quan tâm.

Nhưng như thế nào là không xứng? Một người mẫn cảm luôn hướng về phía mặt trời như vậy, người có thể ở vẽ nên khung cảnh tràn ngập ánh mặt trời, sao có thể không xứng?

"Hạ Cẩm Thiên ngươi nói rõ cho ta, một cái đồ chơi mà Lục Can không cần, con mẹ nó ngươi lại muốn dán lên, rốt cuộc ngươi suy nghĩ cái gì?" Trong phòng ngủ, Tiêu Tùy túm lấy quần áo của Hạ Cẩm Thiên, nhất định phải ngăn cản hắn đi ra ngoài tìm người.

Hạ Cẩm Thiên mạnh mẽ kiềm chế cảm xúc của chính mình, từng câu từng chữ giải thích với Tiêu Tùy. "Không phải như vậy, tình huống Lục Bạch không tốt, hắn có khả năng sẽ gặp nguy hiểm. Ngươi không hiểu rõ mọi chuyện, thì không nên đánh giá Lục Bạch như vậy."

Nhưng Tiêu Tùy trực tiếp bùng nổ, "Phải, ta không hiểu. Ngươi thì có?"

"Dù sao ta đã từng nhìn thấy hắn không biết xấu hổ đuổi theo Lục Can nửa năm, ngươi gặp hắn được mấy lần? Ta không tin Lục Bạch sẽ xảy ra chuyện gì. Số lần Lục Can chơi đùa với hắn còn ít sao?"

"Hạ Cẩm Thiên, ngươi nghĩ kỹ đi, hiện tại sắp đến thi giữa kỳ, buổi tối hôm nay còn có một tiết của môn học bắt buộc, ngươi không đi, thi giữa kỳ ngươi sẽ không làm đươc."

"Không đến mức không làm được, ta đi tìm lão sư để xin nghỉ."

"Ngươi phải vì thứ đồ chơi đó mà xin nghỉ? Ngươi từ bỏ vị trí đệ nhất?" Tiêu Tùy là thật sự khó chịu, "Đúng vậy, gia đình giống như chúng ta, chỉ cần đạt tiêu chuẩn là được. Nhưng Hạ Cẩm Thiên ngươi được không?"

"Ngươi con mẹ nó là kiêu ngạo của Hạ gia! Đây là vấn đề về thể diện của một mình ngươi sao?"

"Loại người thuốc cao bôi trên da chó như Lục Bạch, sao có thể sẽ xảy ra chuyện? Đáng giá để ngươi lấy thanh danh của chính mình đi đánh cuộc?"

"Nếu xảy ra chuyện thì sao?"

"Cái gì?"

"Ta nói nếu Lục Bạch xảy ra chuyện thì sao?" Hạ Cẩm Thiên đưa tờ báo trong tay cho Tiêu Tùy xem.

Tiêu Tùy ngạc nhiên, tiếp tục nói, "Tờ báo này, ký túc xá của chúng ta cũng có a! Ngươi quên à? Mỗi ngày đều mua."

"Nhưng Lục Can là lần đầu tiên mua loại báo này. Lục gia ăn thịt người không nhả xương." Càng kéo thời gian, trong lòng Hạ Cẩm Thiên càng thêm lo lắng. Tin tức về nghĩa trang trên tờ báo, như là bóng đè, không ngừng bám lấy tâm trí hắn.

"Vậy cũng không đến lượt ngươi đi tìm."

"Tránh ra!" Hạ Cẩm Thiên hai mắt đỏ lên.

Tiêu Tùy nhìn thấy hắn như vậy, cuối cùng cũng thở dài. "Mẹ nó, ta phục ngươi rồi!"

"Lục Tử! Lục Tử! Đi gọi người, chúng ta cùng nhau đi tìm!"

"Mẹ nó, hôm nay mà không tìm thấy tên nhóc đó, ta sợ Hạ đại thiếu gia của chúng ta sẽ phát điên!"

Hạ Cẩm Thiên vỗ vai Tiêu Tùy, thấp giọng nói, "Cảm ơn ngươi,Tiêu Tùy, sau khi tìm thấy người ta sẽ giải thích với ngươi."

Buổi chiều hôm trước, ở bên ngoài khu dạy học của khoa nghệ thuật, Lục Bạch nói với hắn, "Ngươi đi nghe tin bát quái, có chuyện thú vị sẽ phát sinh.", Hạ Cẩm Thiên lo lắng, không phải Lục Bạch muốn chia sẻ điều gì thú vị cho hắn, mà là muốn cầu cứu.

Suốt ba năm đại học, Hạ Cẩm Thiên chưa bao giờ nghỉ một tiết học nào. Lần đầu tiên xin nghỉ, lại là vì Lục Bạch.

Hắn tranh chấp với Tiêu Tùy ở hành lang ký túc xá, không ít người đều nghe được, trong chốc lát, học sinh viên năm ba ở khu này đều ngạc nhiên, không biết Lục Bạch có năng lực gì, mà có thể làm Hạ Cẩm Thiên bỏ mặc tất cả để đi tìm hắn.

Nhưng sáu người nhóm Hạ Cẩm Thiên, tìm Lục Bạch suốt đêm, tìm khắp nơi trong trường học, thậm chí đi xem trên máy theo dõi cũng không tìm được người, Lục Bạch giống như đã biến mất vậy. Cuối cùng một người bực bội nói, "Ngày thường ngoại trừ đi học hắn không có đi nơi nào khác sao", Hạ Cẩm Thiên mới nghĩ đến nơi này.

May mắn là Lục Bạch có ở đây, chỉ là hắn tới quá muộn. Hắn nên tới sớm hơn, ngay khi Lục Can đi tìm Lục Bạch thì hắn phải chạy đến ngay.

Vừa cúi đầu là có thể nhìn thấy dấu tay xanh tím trên cổ Lục Bạch, Hạ Cẩm Thiên theo bản năng ôm Lục Bạch chặt hơn.

Thông qua nơi tiếp xúc giữa hai người, hắn có thể cảm nhận được nhiệt độ cơ thể của Lục Bạch không ngừng tăng lên, Hạ Cẩm Thiên nghĩ một lát. Hắn buông Lục Bạch xuống, ôm lấy eo hắn, để hắn dựa vào người mình. Sau đó cởi áo khoác ra để bọc lên người Lục Bạch.

Động tác của Hạ Cẩm Thiên quá lớn, làm Lục Bạch bừng tỉnh.

Hắn theo bản năng định bóp cổ Hạ Cẩm Thiên, nhưng đã kịp thời thay đổi động tác, ôm lấy Hạ Cẩm Thiên.

"Vì sao học trưởng lại tới tìm ta?" Lục Bạch không có chút tự giác của người bệnh nào, vừa mở mắt liền trêu chọc Hạ Cẩm Thiên.

"Ôm ta như vậy, không sợ bị người khác hiểu lầm sao?"

Tư thế của hai người vô cùng ái muội, Lục Bạch như không có xương dựa vào trên người Hạ Cẩm Thiên. Hạ Cẩm Thiên còn gắt gao ôm eo hắn.

Từ bên ngoài nhìn vào, rất giống đôi tình nhân đang thân mật.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.