“Nhóc con loài người quá mức phiền toái.”
Thành phố J.
Đông.
Kinh tế hiện đại phát triển không lúc nào không kéo thành phố tiến về phía trước.
Mà từ biệt thự rộng rãi khu nhà giàu đến khu lều trại chật chội của dân nghèo, lại chia thành phố phù hoa này ra thành sự chênh lệch giàu nghèo quá mức rõ rệt.
Tóm lại, đầu năm nay càng ngày càng khó làm mấy vụ buôn bán nhỏ.
Cảnh sát đô thị tới tuần tra rốt cuộc cũng chịu lên xe chạy, xe phun khói gào thét lướt qua.
Đèn đuốc sáng choang của chợ đêm sau khi trải qua yên lặng ngắn ngủi, đã trở về huyên náo vốn có.
Đàm Khanh ngậm cỏ đuôi chó trong miệng, chậm rì rì chui từ trong ngõ hẻm nhỏ hẹp ra ngoài, cực kỳ khó chịu hừ một tiếng với bóng lưng cảnh sát.
Sau đó hắn ngồi xổm người xuống, rất thành thạo bày tấm vải chống nước trong tay ra, để lộ đống đồ bên trong.
Dưới ánh đèn tiết kiệm năng lượng mà những người buôn bán nhỏ mang đến, đám đồ trang sức lông hồ ly được trải lên tấm vải chống nước, hiện ra đủ loại màu sắc, cực kì đẹp đẽ.
Đàm Khanh mò một cái ghế xếp nhỏ từ trong túi xách phía sau ra ngồi xuống, chán đến chết dùng tay gẩy gẩy đám lông hồ ly nhiều loại trước mặt.
Suy nghĩ một chút, lại đưa tay về phía sau, từ trong túi xách lấy bảng hiệu ra ——
[Đồ trang sức lông thật. Hai mươi đồng một cái.]
Ông anh cùng bày sạp bên cạnh chuyên bán ốp điện thoại, vừa rồi trải qua giây phút mạo hiểm trốn tránh cảnh sát đô thị với Đàm Khanh, không khỏi dâng lên mấy phần hữu tình cách mạng, thò đầu lại gần hỏi: “Người anh em! Gương mặt mới nha, mới tới?”
Đàm Khanh lạnh đến run lẩy bẩy, một bên run chân một bên nghiêng mặt sang bên nhìn ông anh kia một cái: “Anh trai đoán đúng rồi đó, em đây mới bày hàng tuần này thôi. Haiz, năm nay kiếm tiền thật khó mà!”
Ông anh kia cũng bị cảm động lây, hình như còn muốn nói tiếp gì đó, sạp hàng của Đàm Khanh lại có khách tới.
Hai cô gái xinh đẹp trẻ tuổi tay trong tay, trên người khoác áo lông vũ, quần jean đệ lộ ra cặp chân dài xinh đẹp.
Cô gái mặc áo lông vũ màu vàng dừng lại trước sạp hàng của Đàm Khanh, cầm một quả cầu lông hồ ly xù, nhỏ giọng hỏi: “Là lông thật sao?”
Đàm Khanh vô cùng nhanh chóng cho ra một nụ cười thương mại: “Không phải lông thật chị cứ tới đánh tui! Tùy tiện chọn tùy tiện chọn, tất cả đều là hai mươi đồng, cũng chỉ là hai mươi đồng.”
Cô gái vừa đặt câu hỏi bị Đàm Khanh chọc cười, một cô gái mặc áo lông màu bạc bên cạnh lại khinh thường cười lạnh: “Mua lông thật ở trong cái chợ đêm này á? Tiểu Mộc, cậu đừng có ngốc chứ?!”
Nụ cười của cô gái tên Tiểu Mộc lập tức cứng lại, một lát sau mới lấy một tờ hai mươi từ trong ví ra.
Cô đưa tiền cho Đàm Khanh, nhẹ giọng nói: “Xin lỗi, bạn tôi nói chuyện khá thẳng thắn...”
Đàm Khanh nhét tiền vào trong túi thật nhanh, không hề bị ảnh hưởng tí gì, đưa đồ trang sức cô chọn trúng cho cô, vẫn cười hì hì nói: “Không sao không sao, cảm ơn đã quan tâm, hoan nghênh đến chơi lần nữa.”
Cô gái đưa tay ra lấy đồ trang sức, vô tình đụng phải tay Đàm Khanh.
Có lẽ là bị lạnh quá lâu trong đêm, bàn tay kia lạnh như băng, xương ngón tay nhỏ cực kì rõ ràng, rất đẹp mắt.
Tiểu Mộc theo bản năng nhìn chủ nhân cái tay kia một cái.
Mặc dù ánh đèn chợ đêm mờ tối, nhìn không rõ ngũ quan chủ sạp, nhưng vẫn có thể loáng thoáng nhìn ra làn da tái nhợt và đôi môi đỏ của hắn.
Cho dù nhìn như thế nào cũng không thấy giống người phải bày sạp bán hàng rong trong chợ đêm.
Đúng lúc này đèn tiết kiệm năng lượng ở bên cạnh bị khách vô tình đụng một cái, ánh đèn bỗng nhiên lướt về phía Đàm Khanh.
Cô gái mặc áo lông màu bạc đứng ở bên kia nhíu mày, hơi có vẻ khinh miệt hỏi: “Này, có ai từng nói trông cậu rất giống Đàm Khanh chưa?”
Đàm Khanh: “...”
Đàm Khanh cho ra một bản mặt vô tội, lắc đầu một cái, hết sức chân thành nói: “Tui tên Lưu Đại Tráng, xin hỏi Đàm Khanh cô nói là ai vậy?”
Chắc là cái tên Lưu Đại Tráng quá kinh người, cô gái kia chán ghét nhíu mày một cái, hồi lâu mới nói đầy ác ý: “Cậu bảo Đàm Khanh sao, đó là một đồ đê tiện không biết xấu hổ, nhưng hắn đã gg rồi, đúng là báo ứng ha ha ha.”
“Thược Tử!”
Tiểu Mộc không thể nhịn được nữa, đưa tay kéo nữ sinh kia một cái, nói xin lỗi với Đàm Khanh, hai người cùng nhau đi xa.
Đàm Khanh không hề thấy chút áp lực nào, chỉnh sửa lại đám lông hồ ly chưa bán được, ông anh vừa rồi đang chém gió đến một nửa lại bu vào.
“Đàm Khanh mà hai cô gái vừa rồi nói á, cậu em đừng nói! Tôi cũng biết hắn đấy!”
Đàm Khanh nhe răng.
Ông anh nói tiếp: “Trước kia vợ tôi cũng thích hắn lắm, ui da tên đó đẹp trai phết đấy, nhưng mà trước đây mới tuồn ra tin tức nói nhân phẩm hắn không tốt, nghe nói còn chủ động bò giường nhà sản xuất phim, ai ui cậu nói xem người này...”
Đàm Khanh: “...”
Nào.
Nào.
Bình tĩnh.
Xã hội hiện đại.
Không được sát sinh.
Đàm Khanh hít sâu một hơi, khom người cuộn tấm vải chống nước kia lại.
Vác lên lưng, dẹp quầy mà đi.
Lúc trở lại khu ổ chuột thì vừa đến mười giờ tối.
Đàm Khanh vô cùng linh hoạt chạy đến tầng tám, gõ cửa nhà hàng xóm.
Cửa mở ra, Đàm Khanh cười khanh khách đưa một nải chuối tiêu còn mới và một con gà cho bà Lý ra mở cửa.
Con gà có vẻ như mới bị giết, vội vàng nhét trong túi bóng, máu tươi đầm đìa theo cổ gà chảy xuống, nhỏ thành một vũng.
Bà Lý cực kì hiền lành đón Đàm Khanh vào phòng, liên tục nói: “Đại Tráng à, cháu không cần lần nào tới cũng mang nhiều đồ cho bà vậy đâu, một mình cháu sống trong thành phố lớn không dễ dàng, còn phải nuôi con nhỏ...”
Nghe được hai chữ con nhỏ, Đàm Khanh càng đau đầu.
Hắn quay đầu theo tầm mắt của bà Lý, liếc nhìn nhóc con nằm ngủ trên ghế sa lon cũ kĩ.
Bốn chân hướng lên trời.
Còn chảy nước miếng.
Chậc, mất mặt.
Bà Lý đắp chăn cho nhóc con xong, hiền lành nói: “Đại Tráng, tối nay cháu ăn cơm tối chưa? Con gà hôm trước cháu mang đến còn chưa ăn xong, để bà nội đi hầm cháo gà.”
Đàm Khanh dùng vẻ mặt ngoan ngoãn như nhóc con lắc đầu một cái, vì vậy rất nhanh đã được ăn một bát cháo gà nóng hổi.
Thịt gà mềm màu trắng xé ra, rưới nước sốt đẹp mắt, mấy cọng cải xanh xếp ở một bên.
Trong một bát cháo gà khác còn có nấm hương và câu kỷ.
Sau khi ăn xong, Đàm Khanh nhanh tay nhanh chân đi rửa bát.
Lúc đang chuẩn bị dựng nhóc con dậy đi về nhà, bà Lý đi tới, kéo Đàm Khanh cùng nhau ngồi trên ghế sa lon.
Vẻ mặt bà Lý có chút ngại ngùng, nếp nhăn trên khuôn mặt già nua càng sâu hơn.
Bà dường như đắn đo một lúc lâu, mới chậm rãi nói: “Đại Tráng à... Con gái bà muốn đón bà về quê ở, sau này chắc không chăm con giúp cháu được nữa.”
Đàm Khanh ngẩn người, lại nhìn nhóc con tròn vo kia.
Chắc là thấy Đàm Khanh không nói lời nào, bà Lý càng tỏ ra áy náy: “Đứa nhỏ này rất ngoan, cũng không khóc lóc, đưa theo cũng không mất công, bà...”
Lúc này Đàm Khanh mới lấy lại tinh thần, vội vàng vỗ tay bà Lý, cười nói: “Không sao không sao, không phải bà vẫn mong được về quê sao? Nông thôn không khí tốt, cũng tốt cho sức khỏe.”
Bà Lý lau khóe mắt, lại thở dài.
Đàm Khanh lại nhét số tiền mình tích góp không nhiều lắm cho bà lão để cảm ơn, sau đó đi đến trước ghế sa lon, nhéo gáy thằng nhóc đang ngủ để dựng nó lên.
Thằng nhóc con bị quấy rầy giấc ngủ, mở mắt ra mím môi, vô cùng tủi thân hít mũi một cái.
Bà Lý vào phòng ngủ thu dọn chăn nệm của đứa nhỏ.
Sau khi đi ra liền bị tư thế xách cổ kia làm cho sợ hết hồn, vội vàng đi tới ôm đứa trẻ lại, nghiêm túc nói với Đàm Khanh: “Đại Tráng à, cháu không thể ôm con như vậy được, con cháu vẫn còn nhỏ, sẽ bị thương!”
Đàm Khanh mài răng, nhịn lại nhẫn, cuối cùng vẫn chịu đựng, vác nhóc con lên vai dưới sự làm mẫu của bà Lý, mang chăn nệm của nó trở về nhà.
Hôm nay nồi bếp trong nhà cũng bị lạnh một ngày.
Trong căn phòng đơn sơ còn chẳng có ghế sa lon, chỉ đơn giản kê một cái giường nhỏ bằng gỗ.
Đàm Khanh đặt nhóc con lên giường...
Nhãi con lại không chịu nằm xuống, ngồi thẳng lên giống như con lật đật.
Ể.
Chơi cũng hay nè.
Đàm Khanh đưa chân ra đẩy nhóc con một cái.
Thằng nhóc con lại quơ quơ, tiếp theo ngây thơ mờ mịt nhìn về phía Đàm Khanh.
Chắc là kéo dài lâu như vậy, cuối cùng cũng người biết trước mắt đang bắt nạt mình, nhóc con ngồi trên giường đáng thương bẹp bẹp miệng.
Rốt cuộc oa một tiếng khóc lên.
“Oa ô ô ô ô ô —— “
Đàm Khanh: “...”
Đàm Khanh một người lẻ loi, chợt bị ma âm rót lỗ tai thì có chút không thích ứng được.
Hắn đứng lên đi tới bên giường gỗ nhỏ, ngồi xuống, nghiêm trang xụ mặt nói với nhóc con: “Đàm Kỷ Kỷ, không cho phép khóc!”
Nhóc con bị hét đến nghẹn, khóc thút thít mấy cái sau đó càng khóc lớn tiếng hơn.
Đàm Khanh đảo tròng mắt, lộ ra một nụ cười không có ý tốt: “Khóc nữa sẽ ném con lên rừng cho chó sói ăn.”
Đàm Kỷ Kỷ: “...”
Nhóc con đáng thương bị dọa đến dừng khóc, nghẹn ngào nhìn Đàm Khanh, thỉnh thoảng còn nấc một cái.
Đàm Khanh đưa ra một đầu ngón tay ấn nhóc con lại giường, gõ gõ mấy cái lên chóp mũi đỏ bừng vì khóc của nó, “Đàng hoàng ngủ, biết không?”
Đàm Kỷ Kỷ thổi bong bóng nước mũi, rất nhanh đã ngủ.
Đàm Khanh qua loa lấy lệ đắp kín chăn cho nó, đứng dậy đi vào phòng bếp, thờ ơ pha sữa bột vào một cái bình nhỏ.
Rất nhanh, mùi thơm của sữa bột đã tỏa ra từ trong bình trẻ em.
Đàm Khanh uống một hớp trước, sau đó mới để bình sữa sang một bên, chờ nguội đi chút ít thì cho nhãi con uống.
Nhóc con loài người quá mức phiền toái.
Không thể ăn sống không thể ăn lạnh, còn động một chút là yếu ớt khóc oa oa.
Haiz, không thừa kế cái gen tốt đẹp của cáo chín đuôi như hắn chút nào hết á.
Đàm Khanh đang ghét bỏ ôm tay suy nghĩ ngày mai nên đi đâu kiếm tiền sinh hoạt, cửa sổ thủy tinh bị gõ vang lên từ bên ngoài.
Chỗ ở bây giờ của hắn chính là nơi giao nhau giữa thành phố và nông thôn, giá phòng vốn rất thấp, dựa lưng vào núi lớn, hoàn toàn không thấy được một chút sầm uất của thành phố.
Suy nghĩ bị cắt đứt, Đàm Khanh đưa tay kéo cửa sổ, nhíu mày: “Không phải hôm nay chưa tới ngày đưa lông sao?”
Không ngờ ngoài cửa sổ là một hồ ly đỏ, bộ lông xinh dẹp sáng bóng dưới ánh trăng, nhìn qua cực kì đẹp mắt.
Chỉ tiếc cái đuôi nó lại trơ trụi.
Không chỉ trọc, hơn nữa còn chẳng sót lại một cọng lông nào.
Hồ ly đỏ làm vẻ mặt khóc tang, đáng thương nói: “Lão tổ tông... tất cả anh em khu vực này đã đều bị trọc hết rồi, nếu còn trọc nữa thì không còn mặt mũi gặp ai đâu... Lần đưa lông tiếp theo, có thể lùi lại mấy ngày không...”
Đàm Khanh nghe vậy, đưa tay sờ cái đuôi hồ ly đỏ: “Ai ui, trọc thật nè, xấu quá.”
Hồ ly đỏ: “...”
Hồ ly đỏ đã sắp khóc lên rồi.
Tộc hồ ly thích cái đẹp nhất, hơn nữa khu vực ngoại ô vốn là nơi thiên thời địa lợi, nuôi ra vạn vật linh động hơn mấy phần.
Kết quả xuôi gió xuôi nước qua mấy chục năm, không biết từ nơi nào lòi ra con cửu vĩ hồ tiên này.
Vừa gian xảo vừa ngang ngược.
Còn sức chiến đấu kinh người...
Không nói.
Đều là nước mắt.
Đàm Khanh phủi phủi chóp đuôi nhọn của hồ ly đỏ hai cái, như có điều suy nghĩ đưa tay ra: “Đúng rồi, gà hôm nay đâu?”
Hồ ly đỏ xoay mình nhảy xuống theo cửa sổ, mấy giây sau lại rất nhanh ngậm một con gà mái leo lên, tủi thân đặt ở trên bệ cửa sổ.
Đàm Khanh hài lòng, ngoắc ngoắc tay với hồ ly đỏ: “Sau này không cần đưa lông tới nữa.”
Hồng hồ ly: “???”
Niềm vui trên trời giáng xuống, khiến nó bỗng nhiên có chút không dám tin tưởng.
Vì đề phòng Đàm Khanh luôn có chiêu sau, hồ ly đỏ trái lo phải nghĩ, nhỏ giọng thử dò xét nói: “Vậy ngài sau này...”
Đàm Khanh cất gà mái vào tủ lạnh: “Bán lông hồ ly kiếm được quá ít, hôm nay ta vừa nghĩ ra một cách kiếm tiền mới rồi.”
Bán nhóc con!
- --
Tác giả có lời muốn nói:
Đàm Khanh: Ai, bán bao nhiêu tiền mới thích hợp đây?
Hạ Minh Ngọc:??? Có thể giải thích với tôi trước không, tại sao lại gọi con trai tôi là Đàm Kỷ Kỷ??
Đàm Khanh: Bởi vì tui thích ăn gà 0.0
[Kỷ Kỷ: 叽叽, đọc như tiếng chíp chíp]