Có lẽ bởi vì đã từng đi con đường lưu lượng, thân hình Đàm Khanh còn giữ gìn nhỏ hơn rất nhiều phái nữ khác, cả người gần như không có mấy lạng thịt.
Lúc này lắc qua lắc lại trên đùi Hạ Minh Ngọc, cũng không nặng bao nhiêu.
Dĩ nhiên, Hạ Minh Ngọc không có thứ gì để so sánh cả. Dẫu sao từ khi anh nhớ chuyện, chưa có ai dám ngồi trên đùi anh.
Nhưng mà hiển nhiên Đàm Khanh ngồi rất vui vẻ.
Vì để mình ngồi vững vàng hơn, Đàm Khanh còn thuận tay vòng qua cổ Hạ Minh Ngọc, cọ cọ qua lại trước sau.
Sau đó, Đàm Khanh cảm nhận độ cứng phía dưới mông mình một chút, lộ ra một vẻ mặt gian xảo: “Ai, Hạ Minh Ngọc anh sờ một cái coi, sao tui cứ thấy tui còn có hiệu quả hơn rau chân vịt vậy nè.”
Hạ Minh Ngọc: “...”
Đàm Khanh trừng mắt nhìn anh, cười hì hì nói: “Nếu không anh cân nhắc một chút, đừng ăn rau chân vịt nữa, ăn tui đi!”
Hạ Minh Ngọc: “...”
Lúc này đã sớm vào khuya, hai hộp gà bị Hạ Minh Ngọc bọc lại vứt ra đất.
Cánh gà đùi gà bị gặm một nửa cũng tán loạn không tả nổi.
Hạ Minh Ngọc có chứng sạch sẽ nhẹ, bình thường tuyệt đối sẽ không thể chịu đựng loại hỗn loạn này.
Nhưng lúc này, ôm người không ngừng vặn tới vặn lui trong ngực, anh phát hiện sự chú ý của mình lại hoàn toàn không có cách nào phân ra dù là một chút cho đám gà rán đầy dầu mỡ kia.
Đèn trong phòng chỉ vặn sáng một nửa. Ánh đèn màu vàng ấm áp chiếu lên cái áo phông dài màu đen vốn là của anh trên người Đàm Khanh, càng khiến màu da thêm trắng nõn.
Cố tình ngũ quan của người này quá mức diễm lệ, lúc không đứng đắn thì mi mắt cũng mang theo mấy phần sắc thái phấn khởi, lúc khoe tài lại đáng thương.
Càng khiến người ta...
Hạ Minh Ngọc ép suy nghĩ đột nhiên lên cao của mình xuống.
Lúc lấy lại tinh thần, mới phát hiện hai tay mình vốn đang vịn bên hông Đàm Khanh, không biết lúc nào đã dời xuống hai phân, phủ lên trên mông hắn.
Đàm Khanh vừa bị đánh mông rất sợ Hạ Minh Ngọc lại muốn đánh tiếp, khóe miệng ỉu xìu xuống, tràn đầy cảnh giác nói: “Ê nè tui nói cho anh nghen, nếu anh còn dám đánh mông tui thì tui sẽ bỏ nhà...”
“Ăn em thế nào?”
Đàm Khanh ngẩn ngơ: “Hả?”
Giọng nói của Hạ Minh Ngọc đã khàn đi mấy phần.
Cục xương cổ họng anh lăn lộn trên dưới, giương mắt nhìn Đàm Khanh đang ngồi trên người mình, lặp lại một lần: “Nói một chút coi, ăn em thế nào?”
Đàm Khanh: “Ờm...”
Đúng vậy.
Ăn thế nào đây?
Đàm Khanh còn chưa từng làm chuyện thẹn thùng với người nào hết, chỉ xem hai người lên giường trên TV, sau đó kéo rèm một cái, a a ư ư liền xong chuyện.
Nhưng cụ thể phải làm thế nào chứ?
Bước đầu tiên là tìm được một nơi có thể lăn lộn đã.
Bước thứ hai là cởi quần áo.
Nhưng sao TV lại không quay bước thứ ba?
Không thể xem được.
Học tập như thế nào đây?
Haiz.
Loài người thật quá hẹp hòi, không muốn chia sẻ kinh nghiệm cùng người khác gì hết.
Đàm Khanh ngồi trên đùi Hạ Minh Ngọc vừa lắc lư vừa khổ sở nghĩ lại, rốt cuộc sau mấy phút mới tìm được một cách không biết đã thấy trong sách khi nào.
Mặc dù phương pháp này vẫn không viết những bước cụ thể, nhưng nói không chừng Hạ Minh Ngọc có biết thì sao?
Dù sao hắn chỉ cần nằm hưởng thụ là tốt mà.
Đàm Khanh suy nghĩ xong, vui vẻ cười một tiếng với Hạ Minh Ngọc, lại cọ anh một cái.
Sau đó có chút giảo hoạt nhỏ giọng nói: “Vậy sau này không đánh mông nữa, chỉ đâm mông được không?”
Hạ Minh Ngọc: “...”
Vẻ mặt Hạ Minh Ngọc tối sầm lại, trầm giọng nói: “Đâm mông?”
“Đúng nha!”
Đàm Khanh ngồi đoan chính, rất có tinh thần học tập vỗ tay, chỉ phía dưới mông của mình, nói: “Đã cứng như thế rồi, có thể đâm rồi!”
Hạ Minh Ngọc: “...”
Dĩ nhiên Hạ Minh Ngọc cũng ý thức được độ cứng của mình đang chọc lên người Đàm Khanh, nhưng câu nói vừa rồi chỉ là bật thốt lên trong lúc kích động, căn bản không nghĩ tới Đàm Khanh sẽ tiếp nhận vấn đề của anh thật.
Trước đó anh và Đàm Khanh đã có một khởi đầu không mấy tốt đẹp.
Nếu quả thật muốn chọn ở chung một chỗ, càng phải làm thỏa đáng.
Mà không phải là chỉ lo sảng khoái nhất thời.
Từ khi nhà họ Hạ ra đời đã có gia phong khá nghiêm, Hạ Minh Ngọc còn hiểu tính cách của mình hơn bất kì ai.
Nếu đã thật sự quyết định chính là Đàm Khanh, như vậy đến chết sẽ cũng không thay đổi.
Bạc đầu giai lão, không nên vội vàng như thế.
Tương lai còn dài.
Hạ Minh Ngọc dừng lại chốc lát, kéo cái áo của Đàm Khanh vừa bởi vì động tác của hai người mà bị cuốn đến ngang hông xuống.
Tiếp đó lại cố gắng ổn định hô hấp của mình, mở miệng nói: “Vừa rồi ăn no chưa?”
Đàm Khanh: “...”
Đối với một con hồ ly mà nói, việc ăn gà và chuyện thẹn thùng kia cái nào có sức ảnh hưởng hơn, đây là một mệnh đề rất phức tạp.
Nhất là một con hồ ly sắp đói một ngày, đang ăn gà một nửa lại bị bắt như Đàm Khanh.
Nhưng mà..
Hắn cũng chưa từng làm chuyện thẹn thùng mà.
Đàm Khanh đung đưa trái phải rất lâu, bẹp miệng hỏi Hạ Minh Ngọc nói: “Hôm nay không làm chuyện thẹn thùng sao?”
Hạ Minh Ngọc yên lặng chốc lát: “Hôm nay quá muộn, mai em còn phải vào đoàn phim.”
Đàm Khanh cảm thấy thân thể mình rất cường tráng, hoàn toàn sẽ không bởi vì chuyện thẹn thùng mà không dậy nổi: “Sẽ không đâu, tui có khả năng lắm.”
Hạ Minh Ngọc: “...”
Hạ Minh Ngọc nhức đầu thở dài, đưa tay giúp Đàm Khanh vuốt thuận một sợi tóc dựng lên trên đầu: “Ngoan một chút, trong nhà không có bao và dầu.”
Đàm Khanh: “À...”
Trong khoảng thời gian náo loạn này, gà rán trên bàn trên đất đã gần lạnh hết.
Hạ Minh Ngọc vỗ mông Đàm Khanh một cái: “Đứng lên đi, tôi nấu canh gà cho em, buổi tối ăn quá nhiều thực phẩm dầu mỡ không tốt cho cơ thể.”
Nếu đã gọi hai hộp, vậy tất nhiên có thể quét sạch cả hai, Đàm Khanh sờ bụng một cái, cảm giác cũng có thể thêm hai bát canh gà nữa.
Vì vậy Đàm Khanh yếu đuối nhưng rất có sức ăn vô cùng miễn cưỡng đón nhận đề nghị này của Hạ Minh Ngọc, có chút thất vọng thỏa hiệp nói: “Được rồi... vậy hôn hôn một cái đi, hôn một cái liền đứng lên.”
Hạ Minh Ngọc: “...”
Người có thể ăn vạ như vậy đúng là cực kì hiếm thấy.
Hạ Minh Ngọc quả thật không địch nổi Đàm Khanh, đành phải ôm người đến hôn một cái lên môi.
Hai đôi môi hơi tiếp xúc liền phân ra, mang theo một tia nước nhàn nhạt.
Hạ Minh Ngọc có chút mất tự nhiên nói: “Đừng làm rộn, đứng lên đi. Đừng để đánh thức con.”
Đàm Khanh: “...”
Sao người này hôn môi cũng tốn sức như vậy chứ!
Đàm Khanh còn chưa kịp cảm nhận hôn môi có vị thuốc lá hay vị ô mai hay vị socola giống trong phim mà đã hết rồi.
Không còn nữa!
Đàm Khanh thất vọng từ Hạ Minh Ngọc trên người nhảy xuống, liếm miệng một cái.
Lần này Hạ Minh Ngọc lại không nhìn Đàm Khanh nữa, mà chỉnh lại quần áo bị nhăn của mình, đứng lên đi vào phòng bếp.
Đàm Khanh: “...”
Chủ nhân ghế sa lon lớn không có ở đây, Đàm Khanh liền quăng mình một cái lên ghế, nghiêng đầu chưa thỏa mãn nhớ lại nụ hôn vừa rồi.
Mặc dù thời gian rất ngắn, nhưng vẫn rất thoải mái.
Đàm Khanh nghiêng đầu, lại nhìn bóng lưng Hạ Minh Ngọc.
Ờm.
Có loại... cảm giác rất kỳ diệu.
Loại cảm giác này đã từng có trong lúc tu luyện rất lâu về trước rồi.
Nhưng sau khi bị sét đánh, sau khi đi tới nơi này liền không còn loại cảm giác này nữa.
Là cảm giác yêu hồn được nuôi dưỡng.
Mỗi một đại yêu thành tinh đều có yêu hồn của mình.
Mà sở dĩ Đàm Khanh độ kiếp thất bại, cũng là bởi vì yêu hồn không yên lúc chín chín tám mươi mốt đạo thiên lôi đánh xuống, lúc này mới trực tiếp bị đánh vào trong thân thể nguyên chủ.
Sau khi bị thương, yêu hồn càng vỡ nát, phải cẩn thận một chút, phòng ngừa xuất hiện bất kỳ sơ suất nào.
Thế giới này cũng không giống với núi già hắn đã từng tu luyện, không có đầy đủ linh khí, căn bản không thể độ kiếp lần nữa.
Nhưng mà cho dù yêu hồn đã tàn, cũng đủ để huyết mạch cửu vĩ hồ của hắn xưng vương xưng bá ở chỗ này rồi.
Hơn nữa còn có nhóc con cho làm đồ chơi chọc cười, cũng rất tốt.
Nhưng mà...
Đàm Khanh lại sờ chỗ vừa được hôn của mình, đột nhiên cảm thấy mình đã không get được thế giới mới.
Nếu như chỉ cần hôn hôn cùng đàn ông liền có thể nuôi dưỡng lại yêu hồn.
Vậy có phải ôm một cái, sờ một cái, làm chuyện thẹn thùng một cái...
Một người đàn ông chính là một phần dinh dưỡng.
Hai người đàn ông chính là hai phần dinh dưỡng.
Một đống đàn ông...
Oa.
Không dám nghĩ không dám nghĩ.
Đàm Khanh hạnh phúc đến mức sắp hóa bong bóng rồi.
Vì vậy khi Hạ Minh Ngọc bê bát canh đi ra, liền thấy Đàm Khanh ôm cái gối lớn hơn mặt hắn lăn lộn trên ghế.
Hạ Minh Ngọc: “...”
Người bao lớn rồi, rốt cuộc vì sao lại cảm thấy ngốc hơn Đàm Kỷ Kỷ vậy?
Hạ Minh Ngọc đặt bát canh lên bàn, cũng đặt đôi đũa của Đàm Khanh lên bát: “Tới dùng cơm.”
“Tới đây tới đây!”
Đàm Khanh nhảy lên khỏi ghế, bước chân nhanh nhẹn ngồi xuống bên bàn.
Hắn cầm đũa, đột nhiên như nhớ tới cái gì mà hỏi Hạ Minh Ngọc: “Đúng rồi, vừa rồi lúc hôn xong anh có thấy khó chịu chỗ nào không?”
Hạ Minh Ngọc ngồi xuống đối diện bàn ăn: “Tại sao tôi lại không thoải mái?”
Dĩ nhiên Đàm Khanh ngại nói cho Hạ Minh Ngọc là mình lo lắng sẽ hút mất dương khí của anh, chỉ đành phải sờ chóp mũi một cái: “Ha ha, không phải là tui lo lắng đã quá lâu anh không cứng lên, đột nhiên kích động một cái, không tốt với cơ thể sao.”
Hạ Minh Ngọc: “...”
Hạ Minh Ngọc nhìn Đàm Khanh, giọng nói lãnh đạm: “Em lại muốn khảo sát thêm một tháng sao?”
Đàm Khanh: “Không không không không —!”
Đàm Khanh chắp hai tay, thành kính bái lạy Hạ Minh Ngọc, cực kì chân thành nói: “Ngài là người cứng nhất thiên hạ, đừng trừ tiền của tui mà!”
Hạ Minh Ngọc: “...”
Hạ Minh Ngọc: “Ăn cơm.”
Ăn thì ăn.
Đàm Khanh hài lòng ngửi một cái, mùi bát canh gà rất đậm đà, thịt gà trắng nõn được cắt thành những miếng nhỏ trong bát canh.
Mì sợi mềm mại dẻo dai, lúc vớt ra còn cho thêm ít hành lá xanh mướt.
Ăn thật ngon.
Đàm Khanh sùm sụp ăn xong, ngay cả nước dùng cũng không thừa giọt nào, sau đó lén lút liếc Hạ Minh Ngọc phía đối diện.
Không tệ, vẫn vừa đẹp trai vừa anh tuấn, người vừa to vừa khỏe như cũ.
Nhìn qua cũng không bị tổn hại tinh thần gì vì hôn hắn cả.
Đàm Khanh khá vui vẻ, trong mắt nhìn về phía Hạ Minh Ngọc như có ánh sao.
Hạ Minh Ngọc bị Đàm Khanh nhìn đến nổi da gà, rút cái khăn giấy ướt đưa cho hắn: “Ăn xong rồi thì đi nghỉ ngơi, đừng có ngủ luôn, chờ tiêu hóa xong mới được ngủ.”
“Được thôi.”
Đàm Khanh nháy mắt mấy cái, cực kì chân thành nói với Hạ Minh Ngọc, “Yêu anh nha!”
Hạ Minh Ngọc: “...”
Hạ Minh Ngọc lạnh lùng nghiêm mặt đứng lên: “Đừng có mở miệng ngậm miệng là yêu tới yêu đi, trở về phòng đi.”
Mắt thấy thức ăn tinh thần dự trữ của mình không có ý định muốn hôn hay sờ thêm cái nào nữa, Đàm Khanh mất mát rũ đầu, làm bộ đáng thương hít mũi một cái, lê dép đi vào phòng ngủ: “Ờ...”
Mới đi hai bước, lại nghe được Hạ Minh Ngọc sau lưng nói: “Chờ một chút.”
Đàm Khanh hết sức phấn khởi quay đầu.
Hạ Minh Ngọc nói: “Ngày mai vào đoàn phim, trừ chăm chỉ làm việc ra, bình thường không cần nhẫn nhịn với người khác. Nếu như có cái gì không vui, phái trợ lý tới nói cho tôi, biết chưa?”
Bản thân Đàm Khanh cũng không phải người biết nhẫn nhịn, không hứng thú lắm mà gật đầu.
“Còn có việc khác.”
Hạ Minh Ngọc dừng một chút, nhìn về phía Đàm Khanh, “Đừng có cấu kết với đàn ông khác trong đoàn phim.”
- ---
Tác giả có lời muốn nói:
Đàm Khanh Khanh: Thức ăn dự trữ số một, thức ăn dự trữ số hai, thức ăn dự trữ số ba, oa ha ha ha ha phát tài rồi!
Hạ Minh Ngọc:...
Đàm Khanh Khanh: Thức ăn dự trữ này không chơi trò đâm mông với tui, có thể đi tìm hai thức ăn dự trữ khác mà!
Đàm Khanh Khanh: Bái bai mọi người, tui đi cấu kết với người khác đây! Mọi người nhớ không được nói cho phiếu cơm của tui đâu nhé!
Hạ Minh Ngọc:...