EDIT: BONNIE
Mặc dù trong khu chung cư này có ít người, bình thường càng khó gặp được hàng xóm, nhưng dáng vẻ này của Nhiễm An Lạc thật sự giống như bị bắt nạt thái quá vậy.
Cơ thể lắc một cái lắc một cái, nước mắt lăn ào ào từ khóe mắt xuống.
Tóm lại, muốn bao nhiêu đáng thương liền có bấy nhiêu đáng thương.
Nếu chụp được nhất định có thể để khiến đám fans hâm mộ khóc đứt ruột.
Đàm Khanh vừa nhao nhao với Hạ Minh Ngọc xong, lúc này Nhiễm An Lạc căn bản không thể gợi lên hứng thú của hắn.
Ngược lại là Đàm Kỷ Kỷ bị Đàm Khanh vác lên vai như bao tải, vừa cố chấp gặm tay, vừa hiếu kì dùng đôi mắt đen tròn quan sát Nhiễm An Lạc.
Đàm Khanh dùng ánh mắt còn lại liếc nhóc con, lạnh lùng uy hiếp nói: “Nếu con dám gọi hắn ta là ba ba, ba sẽ ném con vào núi cho hổ tinh ăn đấy.”
Đàm Kỷ Kỷ nằm trên vai Đàm Khanh, tràn đầy phấn khởi nhìn ra giang sơn thuộc về bé cưng: “Oa!”
Đàm Khanh: “...”
Đều là bởi vì trí thông minh của Hạ Minh Ngọc quá thấp.
Nếu không tại sao cửu vĩ hồ con lại ngốc như vậy chứ!
Đàm Khanh càng nghĩ càng giận, xách da gáy nhóc con đổi sang bên vai khác, nổi giận đùng đùng bỏ đi.
Chỉ còn lại Hạ Minh Ngọc mặt không thay đổi và Nhiễm An Lạc sắc mặt khổ sở đứng yên tại chỗ.
Hạ Minh Ngọc lo Đàm Khanh không biết mở cửa, liền xoay người muốn đi theo Đàm Khanh.
Vừa bước ra một bước, đã bị Nhiễm An Lạc nhanh tay lẹ mắt kéo ống tay áo: “Hạ tiên sinh, tôi, tôi có thể xin mấy phút của ngài được không? Năm, năm phút là được rồi!”
Hạ Minh Ngọc không thể không dừng bước lại, cúi đầu lạnh lùng nhìn thoáng qua ống tay áo bị Nhiễm An Lạc túm lấy: “Mời buông tay ra, tôi không quen tiếp xúc với người xa lạ.”
Nhiễm An Lạc đột nhiên rụt tay về giống như bị bỏng.
Hắn ta ngửa mặt lên, đôi mắt đỏ hồng ngập ngừng nói: “Thật, thật xin lỗi Hạ tiên sinh, tôi biết thói quen của ngài, chỉ là vừa rồi quá gấp...”
Ánh mắt của Hạ Minh Ngọc vẫn dừng lại trên ống tay áo vừa bị Nhiễm An Lạc nắm chặt, cau mày nói: “Là ai nói cho cậu địa chỉ này?”
Nhiễm An Lạc mím chặt đôi môi tái nhợt, lại bị răng cắn ra một chút máu, “Xin lỗi vì đã quấy rầy ngài, thế nhưng tôi thật sự...”
Hạ Minh Ngọc trực tiếp ngắt lời hắn ta: “Tôi không bàn chuyện làm ăn trong thời gian cá nhân, nếu cậu thật sự cần tìm tôi, có thể đến công ty hẹn trước với thư ký.”
Dừng một chút, Hạ Minh Ngọc nói tiếp, “Tôi hỏi một lần nữa, là ai nói cho cậu địa chỉ này?”
Nhiễm An Lạc trực tiếp né tránh vấn đề này, ngẩng đầu, một giọt nước mắt lại rơi xuống: “Có phải ngài căn bản cũng không biết tôi bị đá ra khỏi đoàn phim không? Là Đàm Khanh lấy danh nghĩa của ngài vụng trộm quyết định, đúng không?”
Hạ Minh Ngọc: “...”
Nhìn thấy Hạ Minh Ngọc trầm mặc, Nhiễm An Lạc lại cảm thấy mình đã đoán được sự thật rồi.
Đúng thế.
Rõ ràng Hạ tiên sinh không thù không oán với mình.
Làm sao lại đột nhiên làm căng với mình như vậy chứ.
Chắc chắn là Đàm Khanh không cam lòng, vụng trộm mượn danh tiếng của Hạ tiên sinh!
Tên tiểu nhân âm hiểm kia!
Vì sao lại may mắn như vậy!
Nhiễm An Lạc càng nghĩ càng thấy bất bình, một đôi mắt được đám fans hâm mộ đánh giá là đẹp nhất khóc đến sưng phồng lên.
Hắn ta tiến về phía trước một bước, thở không ra hơi, khóc lóc nói: “Hạ tiên sinh, tôi không biết Đàm Khanh nói với ngài cái gì, nhưng quan hệ của tôi và cậu ấy vẫn luôn không tốt, bởi vì cậu ấy vẫn không thể nổi tiếng được, cho nên vẫn luôn oán hận tôi... Những điều này tôi đều biết cả, tôi ta cũng không trách cậu ấy, có điều...”
Tâm trạng Hạ Minh Ngọc không hề dao động.
Thậm chí vào lúc Nhiễm An Lạc khóc đến nước mắt bay tứ tung, anh còn lui về phía sau một bước.
Nhiễm An Lạc khóc đến một nửa, cảm thấy đây là lúc nên uyển chuyển lau nước mắt.
Hắn ta lau nước mắt đến gần sạch bóng, nói tiếp: “Nhưng Hạ tiên sinh, Đàm Khanh căn bản không hề đơn thuần như vẻ ngoài của cậu ta đâu... tôi, tôi không muốn mất đi vai nam hai này, nhưng tôi càng không muốn nhìn thấy ngài bị lừa.”
“Vừa rồi Đàm Khanh ôm đứa bé kia, ngài nói xem... hức... đứa bé đáng yêu như vậy, đúng là thiên sứ, trân bảo của người lớn, sao có thể, có thể bị vác trên vai, còn bị xách cổ!”
Hạ Minh Ngọc: “...”
Hạ Minh Ngọc thâm trầm thở ra một hơi: “Cậu còn muốn nói điều gì nữa?”
Nhiễm An Lạc quyến rũ mê người chỉnh lại quần áo từ đầu đến mông: “Hy vọng, hy vọng Hạ tiên sinh đừng bị Đàm Khanh che mắt... Nhất định phải thấy rõ ràng, hức, Đàm Khanh không phải người tốt, hức, càng, càng không phải là người hợp với ngài...”
Hạ Minh Ngọc: “...”
Hạ Minh Ngọc trầm mặc nửa ngày, nhẹ nhàng gật đầu: “Cậu nói rất đúng, đúng là em ấy không phải người tốt.”
Nhiễm An Lạc lập tức thu nước mắt lại, hai mắt vô cùng sáng ngời nhìn Hạ Minh Ngọc: “Ngài thật sự cảm thấy như vậy?”
Sắc mặt Hạ Minh Ngọc không gợn sóng, lãnh đạm nói: “Nhưng tôi lại thích kiểu hư hỏng như em ấy.”
Nhiễm An Lạc: “...”
Nhiễm An Lạc lập tức ngây ra, không dám tin nói: “Ngài đang nói cái gì?”
Từ trước đến nay Hạ Minh Ngọc không có thói quen lặp lại lời đã nói, gọn gàng dứt khoát nói: “Đá cậu ra khỏi đoàn làm phim là quyết định của tôi, về phần tại sao, hẳn là trong lòng cậu biết rất rõ.”
Toàn thân Nhiễm An Lạc run lên: “Tôi không hiểu ý của ngài.”
Đại khái là Hạ Minh Ngọc đã quen với việc ra lệnh rồi, luôn có một loại cảm giác cao thượng, ngoại trừ lúc nói chuyện với Đàm Khanh: “Chắc cậu hiểu. Nếu như cậu thông minh một chút, đã sớm biết không được trêu chọc Đàm Khanh.”
Nhiễm An Lạc ngẩn người: “Cái gì?”
Hạ Minh Ngọc giơ cổ tay lên nhìn đồng hồ: “Muốn tôi nhắc nhở cậu một chút sao? Cũng được, hot search của Đàm Khanh và Kỷ Yến Tu, thủy quân anti Đàm Khanh trên mạng... Còn có lần gần đây nhất, Đàm Khanh và Kỷ Yến Tu bị tai nạn, là cậu thả tin cho fans cuồng và paparazi đúng không?”
Nhiễm An Lạc chấn động, đầu ngón tay lạnh buốt, giống như đâm từ xương vào tận tim.
Hắn ta cắn mạnh lên đầu lưỡi, miễn cưỡng nặn ra một nụ cười: “Hạ đổng... Ngài, ngài nói gì vậy? Tôi, tôi thật sự không hiểu ngài đang nói cái gì.”
Có vẻ như Hạ Minh Ngọc nhìn Nhiễm An Lạc một chút cũng cảm thấy dư thừa: “Bây giờ không hiểu không sao, về sau hiểu cũng không muộn. Nhưng mà, Triệu Thông mất tích lâu như vậy, có vẻ cậu cũng rất bình tĩnh, cũng không tệ.”
Nhiễm An Lạc: “...”
Nhiễm An Lạc hoảng hốtc, vô ý thức muốn giữ chặt Hạ Minh Ngọc lại hỏi cho rõ.
Nhưng mà lần này Hạ Minh Ngọc đã sớm chuẩn bị.
Anh lạnh lùng tránh đi bàn tay đang vươn ra của Nhiễm An Lạc, lại liếc qua một góc cách đó không xa: “Tôi đề nghị cậu qua nói chuyện với nhiếp ảnh gia mà mình dẫn đến đi, đừng chờ tôi tự đi xóa ảnh chụp, mà hãy giải quyết cho tốt.”
Vốn dĩ trên môi của Nhiễm An Lạc còn có một tầng phấn lót thật mỏng.
Lần này không cần phấn lót, trực tiếp bị dọa cho trắng bệch.
Hạ Minh Ngọc quay người đi về khu nhà, vừa mới đến cửa khu, liền cởi áo khoác âu phục ra, vô cùng căm ghét nhìn thoáng qua góc áo bị Nhiễm An Lạc kéo, sau đó đưa tay ném bỏ vào trong thùng rác ở hành lang.
Phòng trong căn chung cư này đều có kết cấu rất rộng.
Cửa thang máy mở ra, Hạ Minh Ngọc liền thấy Đàm Khanh đang chơi xe nhi đồng trước cửa cùng Đàm Kỷ Kỷ.
Đúng.
Đàm Khanh ngồi trên xe nhỏ.
Đàm Kỷ Kỷ phụ trách mặc quần thủng đáy ngồi bên cạnh, ngoan ngoãn ngồi vỗ tay cổ vũ cho Đàm Khanh.
Hạ Minh Ngọc: “...”
Bởi vì khu chung cư này một tầng chỉ có một căn hộ, nên lúc thiết kế kiến trúc sư đã cho mỗi hộ một không gian rất lớn trước cửa.
Phòng khách lớn đã được cải tạo thành lâu đài nhỏ của Đàm Kỷ Kỷ, theo tốc độ trưởng thành của nhóc con mà đường ray đã không còn đủ nữa.
Sau khi bảo mẫu hỏi Hạ Minh Ngọc, đã chuyển mấy cái xe nhỏ của Đàm Kỷ Kỷ đến nơi này.
Sau đó —
Không nói nữa.
Nói sẽ khiến người nghe đau lòng rơi lệ.
Lần đầu tiên Hạ Minh Ngọc thấy thương hại và đồng tình nhìn chiếc xe nhi đồng màu xanh nhạt kia.
Đàm Khanh đang ngồi trên xe uốn éo đi thành hình chữ S, rốt cuộc đợi được Hạ Minh Ngọc trở về, lập tức tay chân linh hoạt nhảy xuống, đưa tay bế Đàm Kỷ Kỷ lên.
Nhóc Kỷ Kỷ thích được ba nhỏ ôm nhất, không hề cảm thấy mình lại bị bắt nạt, vui vẻ nằm sấp trong ngực Đàm Khanh, cười đến mức cái mũi nhỏ cái miệng nhỏ đều cực kì xán lạn.
Hạ Minh Ngọc: “...”
Hạ Minh Ngọc trầm mặc đi tới cửa trước, vẫy vẫy tay với Đàm Khanh, chỉ đạo nói: “Còn nhớ rõ lần trước dạy em mở khóa bằng mắt không? Lần sau đứng ở chỗ này, đúng, học được chưa?”
Đàm Khanh nhẹ nhàng gật đầu: “Rồi rồi! Đêm nay chúng ta ăn cái gì nha?”
Hạ Minh Ngọc đặt chìa khóa xe lên trên bàn trà, quay đầu: “Không tức giận với anh nữa?”
Đàm Khanh đặt Đàm Kỷ Kỷ lên ghế sô pha mềm mại, đi theo Hạ Minh Ngọc vào nhà vệ sinh, cao hứng bừng bừng nói: “Hắc hắc, anh đá Nhiễm An Lạc ra khỏi đoàn phim hả?”
Hạ Minh Ngọc cẩn thận tỉ mỉ mở vòi nước, lấy xà bông ra bôi lên tay, sau đó cọ rửa sạch sẽ.
Đàm Khanh: “...”
Đàm Khanh với cái bụng hồ kêu òng ọc nhìn chằm chằm xương ngón tay của Hạ Minh Ngọc một hồi, liếm môi nói: “Đêm nay chúng ta ăn móng kho tàu sao?”
Hạ Minh Ngọc: “...”
Không biết Hạ Minh Ngọc đột nhiên nghĩ đến chỗ nào, ngay cả giọng nói đều khàn đi mấy phần.
Anh liếc Đàm Khanh, khép các ngón tay lại, vươn bốn ngón tay thon dài ra trước mặt Đàm Khanh: “Muốn ăn?”
Đàm Khanh đã thuộc lòng với điểm chính của giá trị chủ nghĩa xã hội, cảnh giác nhảy qua cạm bẫy trước mặt: “Không không không, không ăn thịt người không ăn thịt người không ăn thịt người!”
Hạ Minh Ngọc nhìn Đàm Khanh thật lâu, sâu xa thu tay về.
Sau đó chỉ vào cà vạt của mình: “Giúp anh cởi ra, tay anh ướt.”
Đàm Khanh: “...”
A.
Quỷ lười.
Vì để mình có thể được ăn cơm sớm, Đàm Khanh vẫn lôi kéo cà vạt của Hạ Minh Ngọc, không khách khí nói: “Cúi đầu thấp một chút.”
Hạ Minh Ngọc liền cúi đầu thấp.
Sau khi thuận lợi cởi xuống, Đàm Khanh tung cà vạt trong tay hai vòng: “Để chỗ nào nha?”
Hạ Minh Ngọc: “Để bên ngoài.”
Đàm Khanh: “Ờ...”
Đàm Khanh nghe lời xỏ dép lê chạy bình bịch ra ngoài treo cà vạt lên mắc áo, sau đó chạy về nhà vệ sinh một lần nữa.
Đẩy cửa, liền thấy Hạ Minh Ngọc đang cởi nút áo sơ mi.
Sau đó cởi một bên tay áo ra, túm lấy tay áo còn lại cởi cả cái áo xuống.
Đàm Khanh trông mà thèm lộ đầu ra từ khe cửa, phát ra tiếng sợ hãi thán phục với chỉ số thông minh chỉ bằng bạn nhỏ Đàm Kỷ Kỷ: “Oa! Anh có sáu múi cơ bụng a!”