Edit: Bonnie
Like xong, Đàm Khanh đột nhiên cảm thấy có chỗ nào không đúng lắm.
Hắn còn chưa phát hiện ra không đúng chỗ nào, tin nhắn của Lâm Vũ đã nhảy ra.
Lâm Vũ: Ông chủ? Nhân viên Weibo muốn xác minh với tôi có phải tài khoản của anh bị trộm không.
Đàm Khanh: “...”
Đàm Khanh lén lút liếc Hạ Minh Ngọc còn đang cúi đầu nhìn điện thoại của hắn, gian giảo hủy cái like vừa nãy đi.
Lâm Vũ: “...”
Lâm Vũ ôm điện thoại cẩn thận quan sát một loạt thao tác lằng nhằng đến từ tài khoản Weibo của ông chủ, trong lòng cực kì mờ mịt.
Thế là Lâm Vũ lại nhắn tiếp.
Lâm Vũ: Ông chủ, vừa rồi nhân viên Weibo nói tài khoản của anh like bài về Đàm tiên sinh, bây giờ lại hủy bỏ.
Lâm Vũ: Ông chủ, anh và Đàm tiên sinh ngủ rồi sao?
Đàm Khanh: “...”
Đàm Khanh phạm sai lầm, hai tay run nhè nhẹ.
Hắn kiên quyết không nhìn tin nhắn của Lâm Vũ, sau đó nhấn vào giao diện người dùng.
Hạ Minh Ngọc.
Chứng nhận: Tổng giám đốc điều hành Hạ thị.
Avatar là do hệ thống tự cài.
Bài đăng là 0.
Theo dõi cũng 0.
Người theo dõi lại đến 13 650 000.
Đàm Khanh: “...”
Tức.
Vì sao mà một tài khoản Weibo không đăng cái gì lại có nhiều người theo dõi đến vậy?
Đàm Khanh bất tri bất giác nhìn chung quanh, thành công thu hút sự chú ý của bá tổng Hạ Minh Ngọc.
Hạ Minh Ngọc quay đầu: “Sao vậy?”
Đàm Khanh a ô một tiếng, hắt xì thật to, sau đó lập tức làm kẻ ác cáo trạng trước: “Oa, có phải anh vụng trộm mắng tui ở sau lưng không!”
Hạ Minh Ngọc đưa điện thoại đã khởi động lại xong cho Đàm Khanh: “Không có.”
Đàm Khanh nhận điện thoại của mình, lại do dự nhét điện thoại của Hạ Minh Ngọc vào tay anh: “Ờm... ờm, vừa rồi... tui không cẩn thận dùng điện thoại của anh like một bài.”
Hạ Minh Ngọc tùy ý đặt điện thoại lên trên tủ đầu giường: “Like cái gì?”
Đàm Khanh siêu cấp ngoan ngoãn khoanh tay ngửa mặt lên: “Chỉ like bài Nhiễm An Lạc bị đá ra khỏi đoàn làm phim.”
Hạ Minh Ngọc hơi gật đầu: “Ừ.”
Đàm Khanh nhanh chóng chữa cháy: “Nhưng tui đã hủy cái like đó đi rồi!”
Hạ Minh Ngọc: “...”
Đàm Kỷ Kỷ thơm thơm ngủ trên giường không cẩn thận bỏ một góc chăn nhỏ vào miệng cắn, có lẽ vừa ngủ vừa nằm mơ mình đi ăn tiệc.
Hạ Minh Ngọc đưa tay cẩn thận rút ra, bất đắc dĩ nhìn Đàm Khanh: “Like thì like, hủy làm gì.”
Đàm Khanh: “...”
Đây không phải là phản ứng theo bản năng sau khi làm chuyện xấu sao.
Đàm Khanh sờ sợ vuốt chóp mũi.
Hạ Minh Ngọc mở khóa điện thoại ra một lần nữa, mở Weibo, sau khi nhấn vào mới phát hiện tài khoản bên trong đúng là tài khoản đã đăng ký trước đó của mình.
Chỉ là sau khi đăng ký thì chưa từng dùng.
Hạ Minh Ngọc là người có tích cách cực kì khiêm tốn, càng không có sở thích chia sẻ cái gì cho dân mạng cả.
Ngoại trừ những bức ảnh trong những bài báo tài chính kinh tế, gần như rất khó tìm được ảnh cá nhân của Hạ Minh Ngọc.
Nhưng cố tình quần chúng ăn dưa bây giờ chỉ thích tham gia náo nhiệt.
Dưới sự quản lý của Hạ Minh Ngọc, Hạ thị không ngừng phát triển hơn mấy chục năm trước đó, mà việc lão Hạ qua đời càng khiến tất cả quyền lợi rơi vào tay đứa cháu út này.
Hạ Minh Ngọc bình tĩnh quét mắt qua số lượng người theo dõi, hỏi Đàm Khanh: “Like bài nào?”
Đàm Khanh xấu hổ tiến tới, ghé vào trên đùi Hạ Minh Ngọc, đưa tay chỉ màn hình điện thoại: “Cái này cái này.”
Hạ Minh Ngọc lướt màn hình lên trên, tìm đến bài đăng kia, lại like một lần nữa.
Sau đó bên trên giao diện nhảy ra một hàng chữ.
Bạn cảm thấy nội dung bài này rất tuyệt #mặt cười #mặt cười #mặt cười
Đàm Khanh: “Ồ...”
Đàm Khanh cao hứng bừng bừng chống lên đùi Hạ Minh Ngọc, bò lên người anh như gấu koala, “Ba nuôi, anh cũng cảm thấy bài này rất hay sao!”
Hạ Minh Ngọc giữ lấy mông Đàm Khanh, lại giống như vô tình sờ lên trên xương cụt của hắn.
Không có cái đuôi mềm mềm.
Hạ Minh Ngọc có chút thất vọng ôm hắn vào trong lòng, tự giác cầm điện thoại lên dạy bảo Đàm Khanh: “Like thì like, không cần thiết phải hủy bỏ. Nếu đã like mà lại hủy, rất nhiều người sẽ cảm thấy em đang chột dạ.”
Đàm Khanh ôm lấy cổ Hạ Minh Ngọc lắc lắc, rất thiếu đòn nói: “Hì hì, đó cũng là bọn họ cảm thấy anh đang chột dạ nha.”
Hạ Minh Ngọc: “...”
Hạ Minh Ngọc lành lạnh nhìn Đàm Khanh một cái.
Đàm Khanh nhận được uy hiếp, lập tức nghe lời ngồi thẳng, chép chép miệng nói: “Anh tức giận sao?”
Đàm Khanh dựa vào trong ngực Hạ Minh Ngọc, giống như yêu tinh thổi gió bên tai, thổi đến mức trong lòng Hạ Minh Ngọc loạn xạ, ngay cả phương án giáo dục vốn đã chuẩn bị xong cũng không biết nên bắt đầu từ đâu trước.
Hạ Minh Ngọc chỉ có thể từ bỏ, đáp lại: “Không.”
Đàm Khanh trừng mắt nhìn, lập tức được đằng chân lân đằng đầu: “Vậy hôn hôn một cái không?”
Hạ Minh Ngọc: “...”
Hạ Minh Ngọc nghẹn một lát, lại cảm thấy có vài thứ không thích hợp tiến hành trong phòng ngủ của Đàm Kỷ Kỷ.
Cho dù nhóc con đã ngủ rồi cũng không được.
Thế là Hạ Minh Ngọc ôm Đàm Khanh đứng lên, đẩy cửa phòng ngủ, đi ra khỏi phòng ngủ của nhóc con.
Ngoại trừ lần trước ai người làm xong, anh ôm Đàm Khanh đi tắm rửa, đây cũng coi như lần thứ hai Hạ Minh Ngọc sử dụng kiểu ôm công chúa.
Cố tình đối tượng được ôm công chúa hai lần đều không biết tự giác, duỗi tay duỗi chân trong lòng anh, còn ý đồ muốn cào lưng Hạ Minh Ngọc.
Gãi gãi bên trên, gãi gãi bên dưỡi.
Hạ Minh Ngọc mặt không biểu cảm, không hề dao động.
Đàm Khanh thất vọng xê dịch cái mông, rướn cổ lên nhìn về phía bàn ăn.
Oa!
Thịt!
Đàm Khanh cảm thấy niềm vui của động vật ăn thịt tới quá dễ dàng.
Hắn ở trong lòng Hạ Minh Ngọc giương nanh múa vuốt với bàn ăn, lại bị ôm chặt vào trong nhà vệ sinh rửa tay một lần, sau đó nhận một nụ hôn thật dài.
Cuối cùng còn liếm láp đôi môi bị hôn có chút sưng lên.
Món ăn trên bàn rất phong phú, có cá có thịt có canh có rau.
Đàm Khanh đắc ý uống một ngụm canh cá, lại nể tình ăn vài miếng salad trộn chua ngọt ngon miệng, sau đó xiên một miếng thịt —
Đời hồ quá đẹp.
Mặc dù kỹ thuật trên giường của Hạ Minh Ngọc không tốt, nhưng kỹ thuật nấu cơm rất được.
Kỹ thuật hôn cũng miễn cưỡng.
Quan trọng nhất chính là, anh không bị Đàm Kỷ Kỷ thân là tiểu yêu quái dọa cho chết khiếp.
Đàm Khanh quyết định cho Hạ Minh Ngọc thêm mười điểm.
Tiến vào phạm trù con người miễn cưỡng ưu tú.
Gia giáo từ nhỏ đã nói cho Hạ Minh Ngọc rằng lúc ăn không nói chuyện, chỉ tiếc Đàm Khanh lại nói rất nhiều.
Nhất là vừa mới gặp phải chuyện của Nhiễm An Lạc.
Trong phòng chỉ có Hạ Minh Ngọc có thể giao lưu, Đàm Khanh vừa lướt điện thoại, vừa hận không thể trường thuật trực tiếp cho Hạ Minh Ngọc.
“Oa, Hạ Minh Ngọc, Nhiễm An Lạc chia sẻ bài Weibo kia!”
“Anh có hiếu kỳ không?”
“Hắn ta chia sẻ xong sau đó nói —”
Đàm Khanh ngắm Hạ Minh Ngọc một cái, đang biểu diễn đột nhiên ngậm miệng.
Một giây.
Hai giây.
Ba giây.
Hạ Minh Ngọc không chỉ có không có chút hiếu kì nào, còn ưu nhã giải quyết xong cơm trong bát mình.
Anh lấy giấy ra lau tay, cách một hồi lâu, cuối cùng mới thỏa mãn lòng hiếu kỳ của Đàm Khanh: “Nói cái gì?”
Đàm Khanh đặt điện thoại xuống bàn, chống cằm chép miệng: “Hứ! Anh không thèm chú ý đến người ta! Người ta tức giận đó nha!”
Hạ Minh Ngọc: “...”
Hạ Minh Ngọc trầm mặc nửa ngày, thê lương thở dài một hơi: “Được rồi, hắn ta chia sẻ rồi nói cái gì?”
Đàm Khanh bắt đầu nhìn màn hình đọc.
“Nhận được tin từ nhà sản xuất quá đột nhiên, dấu ba chấm. Mặc dù tôi cũng cảm thấy có thể là Hạ tiên sinh có hiểu lầm gì với tôi, dấu ba chấm. Nhưng mà, dấu ba chấm, tôi nghĩ, dấu ba chấm...”
Hạ Minh Ngọc đau đầu ngắt lời Đàm Khanh: “Thôi, để anh tự xem đi.”
Anh mở Weibo ra lần nữa.
Nhiễm An Lạc V: Nhưng mà... tôi nghĩ... nếu là Hạ tiên sinh quyết định... tôi đồng ý tiếp nhận, cũng hy vọng mình có thể đợi được ngày giải trừ hiểu lầm... Cảm ơn sự ủng hộ của mọi người #trái tim#
Bình luận phía dưới vỡ tổ trong khoảnh khắc.
xxx: Có thiên lý hay không, Lạc Lạc tốt như vậy, dựa vào cái gì mà không giải thích đã đá cậu ấy ra ngoài?
xxxx: Mọi người cùng tôi gắn haghtag #Đoàn phim Huyền Vũ ác ý làm trái hợp đồng# #Đàm Khanh cút ra khỏi ngành giải trí# đi nào.
xx: Đậu má đậu má đậu má ca ca đừng khóc! Bọn em vĩnh viễn ở bên anh!
xxx: A a a a đau lòng Lạc của tui tốt như vậy lại người bị người ta bắt nạt!
xxxx: Tôi muốn giết cả nhà Đàm Khanh!!
Lệ khí bên trong bình luận càng ngày càng nặng, lời lẽ công kích há mồm liền ra.
Dùng từ ngữ ác độc, rất khó tưởng tượng rốt cuộc là người thế nào mới có thể nói ra loại ngôn ngữ này.
Hạ Minh Ngọc không hay ra ngoài, càng không hay chú ý đến tin tức của ngành giải trí, căn bản cũng sẽ không xem mấy thứ này.
Mặc dù anh biết chuyện xấu với Đàm Khanh đã từng được đưa tin rất nhiều, nhưng cũng chỉ biết một số tin tức trên báo.
Cho dù là Lâm Vũ, hay là phòng dự án, phòng PR trong công ty, cũng sẽ không báo cho anh loại tin tức này.
Sắc mặt Hạ Minh Ngọc càng ngày càng trầm, nhìn thấy câu cuối cùng, không thể nhịn được mà đặt điện thoại lên bàn, lồng ngực lên xuống mấy lần, rõ ràng là cực kì tức giận.
Đàm Khanh trời sinh không phải cùng một chủng tộc với con người, căn bản không tiếp thu được tần suất tư duy của con người.
Nhất là trước đó thấy có người nói muốn tới giết hắn.
Không chỉ không cảm thấy bối rối, thậm chí có chút ít chờ mong.
Chỉ tiếc hắn ngồi trong nhà nhỏ chờ thật lâu, cũng không đợi được có người khiêng đao đến.
Haiz.
Đám anh hùng bàn phím này.
Chỉ nói không làm, thế sao được?
Đàm Khanh chọn thịt gà trong đống rau để ăn, lại uống hết canh cá, cuối cùng khó xử nhìn về phía đĩa tôm biển trên bàn.
Một đĩa lớn, đỏ tươi.
Đàm Khanh nuốt nước bọt, dùng một đầu ngón tay đẩy cái đĩa trắng về phía Hạ Minh Ngọc.
Hạ Minh Ngọc lấy lại tinh thần từ cơn tức giận, hít sâu một hơi, mới chậm rãi nói: “Ngoan, nấu cho em đó, bổ sung protein.”
Đàm Khanh nhẹ nhàng gật đầu, đôi mắt to xinh đẹp tràn ngập mong đợi, nói: “Bóc cho tui nha?”
Hạ Minh Ngọc: “...”
Hạ Minh Ngọc chịu thương chịu khó lấy một đôi găng tay duy nhất trên bàn, bóc một con liền thả vào đĩa một con.
Mỗi một con đều được bóc rất hoàn chỉnh, vừa ngon vừa đẹp mắt.
Đàm Khanh ăn đến thỏa mãn, ngay cả đôi mắt cũng híp lại: “Hạ Minh Ngọc, anh thật là tốt!”
Tay bóc tôm của Hạ Minh Ngọc hơi dừng: “Tốt chỗ nào?”
Đàm Khanh chấm nước sốt, khích lệ nói: “Vừa biết làm cơm, vừa biết hun hun, vừa không chê cái đuôi của nhóc con, lại còn bóc tôm cho tui nữa!”
Hạ Minh Ngọc: “...”
Hạ Minh Ngọc dừng động tác lại, ngẩng đầu nhìn Đàm Khanh, đột nhiên nói: “Vậy trước đó thì sao?”
Đàm Khanh lại ăn một con tôm: “Cái gì trước đó?”
Lúc này Hạ Minh Ngọc mới phát hiện giọng của mình có chút đắng chát: “Trước đó lúc một mình em nuôi Đàm Kỷ Kỷ, trên mạng mắng em như thế, em có từng hận anh không?”