Nam Phụ Độc Ác Online Nuôi Con

Chương 66: Chương 66




EDIT: BONNIE

Một ngày mới đã đến, Đàm Khanh quyết định ném chồng con lại để đi làm.

Hắn ôm túi hành lý nhỏ của mình, đứng trước cửa ngó nghiêng dáo dác, mím môi nói: "Hạ Minh Ngọc, tui phải đi kiếm tiền nuôi gia đình rồi."

Hạ Minh Ngọc: "..."

Hạ Minh Ngọc tiện tay lấy cái ví ở trên bàn, lấy ra một tấm thẻ từ trong đó.

Đàm Khanh hết sức phối hợp vươn tay ra với Hạ Minh Ngọc, lúc sắp với được rồi, Hạ Minh Ngọc lại thu tay về, giơ tấm thẻ kia lên cao.

Đàm Khanh: "..."

Đàm Khanh tức giận cảm thấy gần đây Hạ Minh Ngọc đã hư đi.

Hạ Minh Ngọc hơi cúi đầu, bình thản nói: "Nếu như trong đoàn phim có người bắt nạt em, hãy dùng tiền đập chết hắn, biết chưa?"

Dùng tiền đập chết?

Đàm Khanh biết cắn người biết đánh người biết ăn người, nhưng không biết lấy tiền nện người như thế nào, liền ngước mắt sùng bái nhìn Hạ Minh Ngọc: "Là đổi tiền thành vàng thỏi rồi ném vào đầu hắn sao?"

Hạ Minh Ngọc nhìn Đàm Khanh một cái, trên môi mang theo ý cười: "Muốn học?"

Đàm Khanh gật đầu như gà con mổ thóc: "Muốn!"

Hạ Minh Ngọc: "Vào đoàn phim thì gọi điện cho anh, đến lúc đó anh sẽ dạy em."

Đàm Khanh: "Ờ..."

Đàm Khanh không học trộm thành công, đeo túi nhỏ của mình, được Hạ Minh Ngọc đưa đến sân bay.

Đàm Khanh đang muốn đẩy cửa xuống xe, lại thấy một đám người không biết là fans hâm mộ hay là phóng viên chạy như điên qua như không muốn sống.

Từ khi việc của Nhiễm An Lạc bị tuôn ra, đoàn đội thiếu niên lưu lượng cực hot năm đó của hắn ta và Đàm Khanh cũng bị blogger kéo ra trước mắt mọi người lần nữa.

Vốn dĩ hai người đã hẹn với fans hâm hộ sẽ cùng nhau trưởng thành, cuối cùng không chỉ có sụp đổ, còn huyên náo đến mức thù hận.

Có vẻ mọi người sẽ có lòng đồng tình với kẻ yếu và người bị hại, nhưng cũng sẽ không muốn để ý xem người bị hại có cần một phần đồng tình này hay không.

Nhiễm An Lạc tính kế gây tai nạn, có ý đồ lôi kéo Kỷ Yến Tu để thu hoạch được tài nguyên, lại không ngừng mua thuỷ quân và blogger để giẫm đạp Đàm Khanh.

Mạng lưới dư luận càng ngày càng loạn, về sau thậm chí có dân mạng hoài nghi chuyện xấu của Đàm Khanh và Hạ Minh Ngọc vốn cũng là do Nhiễm An Lạc bày ra.

Xảy ra chuyện ngoài ý muốn, lúc này Đàm Khanh mới được hời.

Chỉ là cách nói này không có chứng cứ, truyền thông lại không dám đắc tội Hạ Minh Ngọc.

Mà Weibo mấy trăm năm chưa cập nhật của Đàm Khanh đã có thêm mấy triệu lượt bình luận.

Fans hâm mộ vốn đã biến mất như tìm về hết trong vòng một đêm, bình luận về nhan sắc tuyệt vời của Đàm Khanh, bắt đầu miêu tả mình ủng hộ hắn như thế nào.

Nói tóm lại, bây giờ Đàm Khanh quả thực là một đóa bạch liên ở trong mắt mọi người.

Đến mức phóng viên giải trí lúc nào cũng chờ mong Đàm Khanh có thể tuôn ra chút gì đó.

Đàm Khanh thận trọng lùi về trong xe, nhìn xung quanh trong chốc lát.

Đám fans hâm mộ và phóng viên lướt qua bên xe, hiển nhiên không phát hiện Đàm Khanh trên xe và Hạ Minh Ngọc ngồi ở ghế điều khiển.

Đàm Khanh lại thăm dò nhìn thoáng qua, thấy được cái bảng trong tay đám fans chạy cuối cùng.

Sau đó hắn quay đầu chọc chọc Hạ Minh Ngọc: "Anh nhìn anh nhìn! Trong tin nhắn đạo diễn gửi cho tui tối qua nói nam hai chính là cái tên kia!"

Hạ Minh Ngọc nhìn về hướng Đàm Khanh chỉ: "Hạ Nghiêu, hai chữ."

Đàm Khanh nhẹ nhàng gật đầu, nỗ lực tiến tới nói: "Ừm ừm, nhớ kỹ rồi!"

Hạ Minh Ngọc đưa tay vuốt phẳng quần áo cho Đàm Khanh, mở miệng nói: "Anh gọi nhân viên đưa em đi lối riêng, em trực tiếp đăng ký là được, nếu như gặp phải phóng viên và fans, đừng nên trả lời vấn đề gì của bọn họ cả, biết chưa?"

Đàm Khanh ngoan ngoãn nháy mắt mấy cái: "Biết rồi ba nuôi!"

Hạ Minh Ngọc: "..."

Hạ Minh Ngọc bất đắc dĩ nhìn Đàm Khanh: "Còn có tên Hạ Nghiêu kia, cái tên này anh không nhớ nổi đã từng nghe ở đâu, em đừng đi lại gần hắn ta quá."

Đàm Khanh: "Ô kê!"

Hạ Minh Ngọc căn dặn xong xuôi, bỗng nhiên hơi dừng lại, vẫy vẫy tay với Đàm Khanh: "Tới đây."

Đàm Khanh cho rằng Hạ Minh Ngọc muốn cho hắn cái gì chơi, vui vẻ đưa mình tới: "Cái gì nha cái gì nha — ưm..."

Hạ Minh Ngọc nâng cằm Đàm Khanh, cúi đầu hôn lên.

Nói về công năng hô hấp, hiển nhiên Hạ bá tổng tốt hơn Đàm Khanh hơn nhiều.

Cứ hôn đến lúc Đàm Khanh có chút thở không ra hơi, đưa tay chống lên ngực Hạ Minh Ngọc mới được thả ra.

Giọng nói của người đàn ông kia đã có chút khàn khàn, chỉ là gắng gượng nhịn xuống, mở cửa xe ra một lần nữa: "Đi đi."

Đàm Khanh: "...Hừ."

Đàm Khanh bị hôn đến quay cuồng, lau miệng, trên mặt viết đầy vẻ không vui xuống xe, được nhân viên chờ ở bên ngoài đón vào lối đi riêng.

Hạ Minh Ngọc vẫn luôn chờ đến khi bóng người của Đàm Khanh biến mất, mới quay đầu xe lại, gọi điện thoại cho Lâm Vũ.

Lúc này Lâm Vũ đã đến chỗ làm, chuẩn bị tiếp tục hội nghị quản lý các phòng ban trước đó chưa làm xong, cùng nhau ở phòng họp chờ đợi ông chủ đến.

Ông chủ từ trước đến nay luôn tới sớm hôm nay không hề báo trước.

Cũng không đến đúng giờ.

Ông chủ đến muộn.

Ông chủ đến trễ hai mươi phút.

Điện thoại của ông chủ đến rồi!

Đám giám đốc vô ý thức ngồi thẳng người, ánh mắt đầy vẻ nghiêm trọng nhìn về phía Lâm Vũ.

Lâm Vũ: "..."

Lâm Vũ nhận điện thoại: "Ông chủ, buổi sáng tốt lành."

Hạ Minh Ngọc nói: "Các giám đốc đến hết rồi hả?"

Lâm Vũ nói: "Đúng vậy ông chủ, các giám đốc đã ngồi vào chỗ trong phòng họp rồi."

Hạ Minh Ngọc ừ một tiếng: "Cậu trực tiếp mở loa đi."

Lâm Vũ: "..."

Lâm Vũ cung kính nói vâng, sau đó bình tĩnh dịch điện thoại ra khỏi tai, ra hiệu cho các giám đốc, rồi ấn mở loa điện thoại.

Giọng nói lạnh nhạt của Hạ Minh Ngọc từ trong ống nghe truyền ra: "Chào mọi người."

Tiếp đó lại có vẻ cố tình dừng lại, "Vừa mới đưa người yêu đi làm, buổi sáng hôm nay đến muộn, thật ngại quá."

Lâm Vũ: "..."

Các giám đốc: "..."

Mỗi một giám đốc của Hạ thị đều tốt nghiệp 2 nước, hoặc từng du học ở nước ngoài, ai nấy đều là cáo già đời.

Cho dù ông chủ nói năng uyển chuyển, lại hàm súc, mịt mờ, nhưng mỗi người đang ngồi ở đây đều như bị ép nếm thử mùi vị của cẩu lương.

Quá ngán.

Ngọt đến sợ.

Xảy ra bất ngờ, khiến người ta không tiếp nhận nổi.

Bên trong bầu không khí trầm mặc, vẫn là Lâm Vũ phản ứng nhanh nhất, nói với điện thoại: "Không có việc gì không có việc gì ông chủ, các giám đốc cũng chưa chờ được bao lâu, bọn họ bảo ngài không nên gấp gáp, đến muộn hai giờ cũng được."

Đúng lúc gặp đèn đỏ, Hạ Minh Ngọc dừng xe lại, suy nghĩ một chút rồi nói: "Như vậy đi, tôi mời mọi người ăn sáng, coi như bồi tội vì đến trễ."

Đám người: "..."

Nhận chức nhiều năm như vậy, các giám đốc chưa từng được ông chủ mời đi ăn bao giờ, liền sợ ngây người.

Hiển nhiên đang chịu thua với sự nhảy cóc tư duy trước mặt các giám đốc của Hạ Minh Ngọc, vì không để tình hình rơi vào hoàn cảnh lúng túng, đầu óc Lâm Vũ vận chuyển cực nhanh, cố gắng đuổi theo tư duy rơi vào yêu đương gần đây của ông chủ: "Ông chủ quá khách khí rồi, sao chúng tôi có thể không biết xấu hổ như vậy được..."

Đèn đỏ chuyển xanh, Hạ Minh Ngọc khởi động xe: "Không sao, tôi đã đặt rồi, lát nữa cậu xuống tầng lấy lên chia cho cả công ty."

Lâm Vũ: "..."

Khoan đã.

Cả công ty???

Không đợi Lâm Vũ kịp phản ứng, Hạ Minh Ngọc đã cúp điện thoại.

Giám đốc phòng thị trường là một chị gái hơn ba mươi tuổi, gợi cảm nóng bỏng, cô hất mái tóc xoăn sóng màu nâu lên, đặt một chồng tài liệu thật dày lên bàn, "Trợ lý Lâm, cậu nói thật với chúng tôi đi, ông chủ đang yêu đương sao? Hay là chuẩn bị làm gì?"

Một giám đốc bộ phận kỹ thuật tầm bốn mươi tuổi nói theo: "Trợ lý Lâm, cậu bảo chúng tôi để ý Weibo của ông chủ, chúng tôi cũng đã nhìn rồi. Nhưng đó không phải là đàn ông sao? Có gì để nhìn chứ!"

Lâm Vũ: "..."

Giám đốc bộ phận PR nhỏ tuổi nhất, không đến ba mươi, nhìn qua rất yếu đuối, lúc này che miệng lại cười khúc khích: "Giám đốc Dương, người tổ chức chương trình như mọi người đều là thẳng nam sao? Nam thì làm sao chứ."

Giám đốc bộ phận kỹ thuật qua tuổi bốn mươi mờ mịt: "Hai người đàn ông thì làm sao sinh em bé..."

Lâm Vũ ngắt lời ông ta: "Nghe một lời khuyên của tôi này giám đốc Dương, nếu ông không muốn ông chủ bắt ông làm lại hết toàn bộ dự án, thì tuyệt đối đừng nói câu này trước mặt ông chủ. Thôi, không nói nữa, đồ ăn đến rồi, tôi đi xuống xem một chút."

Giám đốc kỹ thuật: "..."

Hai mươi phút sau, bên trong tổng công ty Hạ thị, từ các giám đốc đến bảo vệ lao công, mỗi người đều được phát một phần bữa sáng đến từ lòng đền bù của Hạ đổng.

Một hộp KFC.

Mỗi người một hộp.

Một cửa hàng không cung ứng đủ, chỉ riêng nhân viên giao thức ăn của từng nhà đã lên đến hơn ba mươi người rồi.

Chưa tới mười phút, cả công ty không ai không biết, không người không hay —

Người lãnh đạo trực tiếp của bọn họ hôm nay đi làm trễ.

Vì sao lại đến trễ?

Bởi vì phải đưa người yêu đi làm.

Bữa sáng tên là tấm lòng yêu đương.

Đúng là một tấn cẩu lương.

Còn cưỡng bách nhân viên phải ăn vui vẻ, ăn sung sướng, ăn để chia sẻ tâm trạng nhún nhảy của ông chủ.

Lúc ôm hộp gà thuộc về mình trở lại văn phòng trợ lý, vậy mà trong lòng Lâm Vũ lại cảm nhận được một phần cân bằng vi diệu.

Đại khái là bởi vì rốt cuộc người dính chưởng không chỉ còn một mình hắn ta nữa.

Thật là khiến cho người ta sung sướng mà.

Lâm Vũ mở nắp cốc Coca trong hộp gà ra, đàng hoàng uống một ngụm.

Mùi thơm của gà rán bay ra khỏi tòa nhà Hạ thị, cuối cùng Hạ Minh Ngọc cũng đã lái xe từ sân bay trở về, bước từ thang máy riêng của tổng giám đốc vào phòng làm việc của mình.

Lâm Vũ đậy nắp hộp Coca lại, lau tay, đưa tài liệu đã sắp xếp xong cho Hạ Minh Ngọc: "Ông chủ, mấy cái này là cần chữ ký của ngài."

Hạ Minh Ngọc tiện tay nhận lấy đặt ở một bên, lại cầm lấy bút máy, viết hai chữ lên trên một tờ giấy A4, "Cậu tra người này giúp tôi."

Lâm Vũ nhìn tờ giấy kia một chút, thì thầm: "Hạ Nghiêu?"

Hạ Minh Ngọc ngẩng đầu: "Quen biết?"

Lâm Vũ gật đầu: "Ông chủ, đây là cháu họ của chú Tư nhà ngài. Trước đó trong đám tang của ông cụ, chắc hẳn ngài đã từng gặp một hai lần trong đám người của gia tộc họ Hạ rồi."

Hạ Minh Ngọc đặt bút máy xuống: "Nhớ rồi. Không phải hắn ta vừa về nước sao? Tại sao lại đi làm minh tinh?"

Lâm Vũ nhớ lại mấy giây, có chút do dự nói: "Hình như ông cụ có để lại cho chú Tư của ngài một công ty công nghiệp văn hóa, nhưng mấy năm nay kinh tế vẫn luôn đình trệ..."

Hạ Minh Ngọc nói: "Cho nên hắn ta chuyển nghề giải trí?"

Lâm Vũ: "Đúng. Có thể là bởi vì công ty vừa mới chuyển loại hình, rất cần sự chú ý, cho nên mới tung ra một thần tượng như vậy, Hạ Nghiêu mà ngài nói chính là một người debut solo rất nổi tiếng."

Hạ Minh Ngọc nhíu nhíu mày: "Debut solo?"

Lâm Vũ đổi cách phiên dịch đơn giản hơn: "Chính là ra mắt một mình, cho nên mới có được lượng fans lớn như thế."

Sau khi nói xong, Lâm Vũ nhìn vẻ mặt Hạ Minh Ngọc một chút, lại nói tiếp: "Ông chủ, nghe nói hắn ta thay thế vai nam hai của Nhiễm An Lạc trong đoàn làm phim của cậu Đàm... Ngài xem, có phải là tổ sản xuất nhìn thấy vì có quan hệ với ngài..."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.